Sau khi phát hiện cái bớt Bạch Liên, Bạch Thiên Lý ở trong sự đồng ý của tất cả mọi người cho Phượng Lê lưu lại. Chính cái gọi là 『 đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu. * 』 không nghĩ tới không cần bọn họ đi tìm, thái tử lại tự mình đưa tới cửa đến đây. Bất quá, bản nhân Phượng Lê cũng không biết hàm ý của bớt Bạch Liên. Mà đám người Đông Vân Tường Thụy cũng không vội vả đem tin tức này nói cho Trân Phi, chỉ thường xuyên kêu Phượng Lê đến Thường Xuân Viện đưa điểm tâm cho Trân Phi, lấy xúc tiến để bọn họ nhiều gặp vài lần mặt. _đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.: Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công:Tìm một cái gì đó rất phí sức nhưng lại không thấy nhưng đến khi nào đó vô tình lại tìm ra. “Trân Phi không biết, Phượng Lê cũng không biết… Ngược lại ngoại nhân như chúng ta lại biết.” A Ly ngồi ở đình lý thở dài, “Mẫu tử gặp lại lại không thể biết nhau, thật đúng là đáng thương…” . Mạc Triêu Diêu ở bên cạnh cũng là vẻ mặt ưu chìm, một tay chống má, một tay đùa nghịch tờ giấy nhỏ, trầm ngâm nói: “Bất quá ly miêu hoán thái tử này, rốt cuộc là làm đổi tới được nha?” “Tờ giấy đó là cái gì?” A Ly đem tờ giấy giật lại, chỉ thấy mặt trên phân biệt viết 『 Mạc Triêu Diêu 』, 『 Phượng Lê 』, 『 công chúa 』, 『 không biết 』 Mạc Triêu Diêu lại đoạt lại, thấp giọng nói: “Lúc trước rõ ràng chỉ có hai người thái hậu cùng Trân Phi mang thai, nhưng liên lụy đến bốn đứa nhỏ.” Vừa nói, một bên chỉ vào tờ giấy phân tích cho A Ly, “Trân Phi sinh hạ chính là Phượng Lê, nhưng Phượng Lê cũng là được Phượng gia nuôi lớn ; thái hậu sinh hạ chính là công chúa, nhưng công chúa đã bị tống ra khỏi cung đi; ta không biết là ai sinh , nhưng thành hoàng đế; về phần 『 không biết 』này, chính là hoàng tử giả mà năm đó Niếp Nguyên Trinh giao cho thái hậu, lại là từ đâu mà có chứ?” “Nghe ngươi nói như thế, thật sự thật phức tạp da.” A Ly lấy hai tay chống má. ”Đúng vậy a, hơn nữa thái hậu một lòng cho ta là Trân Phi sở sinh, này lại là chuyện gì ? Ta rốt cuộc… Là từ đâu tới?” Mạc Triêu Diêu thở dài một hơi. “Quên đi quên đi, đừng nghĩ nửa.” A Ly sợ Mạc Triêu Diêu càng nghĩ càng trầm thấp, vì thế khoát tay, nói sang chuyện khác, “Tuy rằng không biết cha mẹ thân sinh của ngươi là ai, nhưng vẫn sẽ có người coi ngươi giống như là thân sinh mà đối đãi mà.” ”Vậy sao?” ”Đúng vậy đó.” A Ly gật gật đầu, “Nói thí dụ như Phượng sư phó a. Phượng Lê trước kia cũng nói qua, hổ phách ban chỉ Phượng gia là không truyền ngoại nhân. Nhưng phượng sư phó lại đem ban chỉ truyền cho ngươi, đã nói lên, hắn đã đem ngươi trở thành con trai ruột của mình mà đối đãi thôi! Không cần sa sút tinh thần .” “…” Mạc Triêu Diêu đột nhiên không nói. “Làm sao vậy?” A Ly sáp qua đi, “Nếu tạm thời tìm không thấy cha mẹ thân sinh của ngươi, ngươi hãy nghĩ thoáng một chút, đem Phượng sư phó trở thành thân cha của mình đi, được không?” . “A Ly!” Mạc Triêu Diêu đột nhiên hiểu ra, 『 vút』 một chút đứng lên. “Làm, làm gì?” A Ly bị hắn hoảng sợ. “Phượng Lê ở đâu?” Mạc Triêu Diêu kéo cổ áo A Ly, thanh âm hấp tấp nói, “Ta có lời muốn hỏi hắn!” “Phượng, Phượng Lê nha…” A Ly lần đầu tiên thấy Mạc Triêu Diêu kích động như vậy, có chút không thích ứng, ngay cả nói cũng nói lắp, “Hình như là đi Thường Xuân Viên đưa canh cho Trân Phi rồi.” “Thường Xuân Viện!” Mạc Triêu Diêu buông ra A Ly, xoay người hướng Thường Xuân Viện vọt qua. “Này uy, Mạc Triêu Diêu, ngươi chạy nhanh như vậy để làm gì? Chờ ta một chút.” A Ly cũng đi theo đuổi theo. Không bao lâu, hai người vọt tới cửa Thường Xuân Viện, vừa lúc thấy Phượng Lê bưng mâm đứng ở ngoài cửa Trân Phi. A Ly đang muốn hô to, đột nhiên bị Mạc Triêu Diêu bịt lại, kéo dài tới góc tối núp vào. “Ngươi làm gì?” A Ly hạ giọng hỏi, lại phát hiện Mạc Triêu Diêu không chớp mắt nhìn chằm chằm Phượng Lê, vì thế cũng hồ nghi nhìn theo tầm mắt Mạc Triêu Diêu, hướng Phượng Lê nhìn lại. Vừa thấy mới phát hiện, Phượng Lê nhìn như đang bỏ cái gì đó vào canh hạt sen của Trân Phi. Bột màu trắng đó là gì, chẳng lẽ là… ―― độc dược! ? Còn không đợi A Ly hô to, Phượng Lê đã mở cửa đi vào. “Phượng Lê, không cần!” A Ly hô to vọt qua đi, Mạc Triêu Diêu theo sát phía sau. Nhưng ai ngờ bọn họ mới vừa bước vào cánh cửa, liền phát hiện Phượng Lê đã bưng canh độc đi đến bên giường Trân Phi. Một tay Trân Phi đã bưng lấy bát, đang muốn tiếp nhận đến, nghe được A Ly hô to, mới đột ngột sửng sốt. Phượng Lê cũng không nghĩ tới A Ly cùng Mạc Triêu Diêu sẽ đột nhiên xuất hiện, ngốc trước giường. “Không cần uống, có độc!” Mạc Triêu Diêu hô to, khiến Trân Phi ngơ ngẩn, lại khiến Phượng Lê phục hồi một chút tinh thần lại, biết sự tình bại lộ, cũng bất chấp tất cả, một tay bắt lấy Trân Phi, một tay nâng bát, kiên quyết tống độc dược vào miệng Trân Phi. “Phượng Lê!” A Ly lập tức xông lên phía trước kéo hắn lại, cái gì cũng cố không hơn , há mồm hô to, “Ngươi không thể giết nàng, nàng là nương ngươi nha!” ―― nương? ! Động tác Phượng Lê đột nhiên dừng lại. “Nàng là Trân Phi, ngươi là thái tử ―― nàng là mẹ ruột của ngươi nha!” A Ly từ trong tay Phượng Lê cướp chén canh độc, 『 ba 』 một tiếng đổ trên mặt đất, một phen nhéo Phượng Lê, liều mạng lay lay, “Ngươi đang làm gì vậy, ngươi rốt cuộc đang làm gì đó!” “Ngươi mới vừa nói cái gì?” Phượng Lê nhìn A Ly. A Ly đang muốn trả lời, lại nghe thấy Mạc Triêu Diêu hô to một tiếng 『 Trân Phi 』, quay đầu vừa thấy, lại phát hiện Trân Phi đã té xỉu ở giường. Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, Phượng Lê đem bát độc canh kia ép Trân Phi uống, tuy rằng không uống nhiều lắm, nhưng Trân Phi vốn có bệnh nặng trong người, không chịu nổi sức ép này, đã mất đi ý thức. Mạc Triêu Diêu đem Trân Phi ôm lấy, vỗ lưng nàng. Trân Phi ho vài tiếng, chậm rãi tỉnh lại, mấy thứ mới uống vừa rồi cũng ói ra. Nàng nhìn Phượng Lê, ánh mắt Phượng Lê dại ra không ngừng lui về phía sau, cuối cùng thối lui đến bên tường. Lúc này, bọn thị vệ đã vây quanh lại, Phượng Lê đã không còn đường lui. Hắn đích thật là sát thủ Thủy Du Ngân phái tới, nhưng người phải giết không phải Mạc Triêu Diêu, mà là ―― Trân Phi.