Ra Thường Xuân viên, ba người đi trên con đường mòn. Mạc Triêu Diêu vẫn không nói một câu, A Ly cũng không dám nói lời nào. Chỉ có Đông Vân Tường Thụy lầm bầm lầu bầu một mình : “Phụ vương đem ta cùng Tường Dực đuổi tới biệt cung này, có lẽ trừ bỏ ồn ào ra, còn có thâm ý. Tuổi của ta cùng con của Trân Phi sấp xỉ, mà Tường Dực, Trân phi quả thực sẽ đem hắn trở thành cháu của mình mà thương. Tâm nguyện lớn nhất bây giờ của Trân phi, chính là muốn một gia đình nha… Nhưng cái gì nàng cũng không có, không có trượng phu, không có đứa nhỏ… Bệnh của nàng đã càng ngày càng nghiêm trọng, vô luận thỉnh thầy thuốc nào đến xem, đều là lắc đầu…” . “Nàng rốt cuộc là bệnh gì?” Mạc Triêu Diêu đột nhiên đặt câu hỏi. Đông Vân Tường Thụy quay đầu nhìn hắn, lại bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Dù sao thời gian cũng không còn nhiều .” —— Thời gian không nhiều? ! Bốn chữ này khiến Mạc Triêu Diêu cùng A Ly bị đả kích, thật không thể diễn tả bằng ngôn từ. Đông Vân Tường Thụy nói tiếp: “Sau khi Trân phi trở lại Đại Lý, nói cho phụ vương biết tâm nguyện lớn nhất của nàng, đó là có thể gặp lại Niếp Nguyên Trinh, hỏi rõ ràng hai mươi mốt năm trước đến tột cùng đã chuyện gì xảy ra? Hắn vì cái gì lại đem tiểu hoàng tử giao cho thái hậu, vì sao cũng không cùng Trân phi giải thích… Cho nên Đại Lý mới phái ra Hổ Báo kỵ, đi Trung Nguyên trộm điều tra nghe ngóng tin tức Niếp Nguyên Trinh … Chỉ tiếc, Niếp Nguyên Trinh đã chết… Bí mật năm đó, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ có người biết được…” “Thật sự đã hết thuốc chữa sao?” Mạc Triêu Diêu quan tâm chính là sinh tử của Trân phi. “Hy vọng có thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của nàng, để nàng biết chân tướng, lúc ra đi, không cần lưu tiếc nuối cái gì…” Ngoài ý nói, chết cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.. —— chân tướng? Tâm nguyện? Hai cái từ này, ở bên tai Mạc Triêu Diêu vang vọng không ngừng. Vốn, hắn chỉ tính toán gặp Trân phi một lần, liền mang theo A Ly dạo chơi tứ hải, cho tới bây giờ không nghĩ tới phải bại lộthân phận của mình, mẫu tử biết nhau. Nhưng hiện tại, khi hắn nhìn thấy Trân phi tiều tụy từ trên giường ngồi xuống, thấy Trân phi như người mẫu thân từ ái vuốt tóc của tiểu quận vương, khi hắn theo trong miệng Đông Vân Tường Thụy, nghe nói thời gian của nàng không còn nhiều… Mạc Triêu Diêu đột nhiên phát giác, mình tuyệt đối không thể đi như vậy!