Cùng lúc đó, A Ly còn ở trong doanh địa. Sau khi bị trói lại, bị ném ở lều trại của Thuỷ Du Ngân, bên cạnh còn có ba gã thị vệ trông coi . A Ly bì vây quanh, đang hỗn loạn, chợt nghe bên tai giống như truyền đến một ít tiếng kỳ quái. Giống như là có ai tiến đến đây, đang cùng thị vệ phụ trách trông coi làm gì đó. Mí mắt A Ly nặng đến thật sự không mở ra được, khẽ nhíu mày, im lặng lắng nghe, nhưng lại phát hiện này thanh âm phi thường quen tai, hình như là… —— Bạch Thiên Lý! ? “Ngô…” . A Ly 『 vút』 một chút ngồi dậy, hai mắt mở to to, đang muốn hô to một tiếng 『 sao ngươi lại tới đây 』, liền thấy Tiểu Bạch đối với y nháy mắt, lúc này mới nhẫn xuống không kêu lên, bằng không Tiểu Bạch liền sắp thành lại bại . Nghĩ đến Bạch Thiên Lý cũng là một gã giáo úy trong Uy Vũ Kỵ, nói chuyện vẫn có chút phân lượng, hiện tại Thuỷ Du Ngân không ở, quân hàm của hắn rõ ràng cao hơn vị tiểu binh phụ trách trông coi A Ly này. Hạ một lệnh nhỏ, nhóm tiểu binh chắc không dám không nghe. Vì thế không đến trong chốc lát, Bạch Thiên Lý liền thuận lợi điều ba gã tiểu binh kia đi, vội vàng đuổi qua mở trói cho A Ly. Một bên cắt dây thừng, một bên thấp giọng giáo huấn nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm như thế nào ? Người không cứu được, chính mình bị bắt lại !” “Ta… Ta cũng vậy…” A Ly nhỏ giọng nói thầm, nhưng lại tìm không thấy lý do nào tốt. Tự biết có chút có lỗi với Bạch Thiên Lý, đơn giản cúi đầu không nói lại, một bộ biểu tình『 ta biết sai rồi 』. Bất quá Phượng Lê… A Ly thủy chung lo lắng. . “Tốt lắm!” Bạch Thiên Lý đem dây thừng ném, kéo cánh tay A Ly qua, đem hắn hướng ngoài trướng mang đi, thuận miệng hỏi, “Hiện tại khi nào thì ?” Cách lúc Hi Tương quân đi trước vào thành Chiêu Nam, đã qua đi vài canh giờ, Hoàng Thượng không biết có thuận lợi trốn ra không ? Chiếu theo kế hoạch tính ra, Mạc Triêu Diêu hẳn là sẽ vào lúc sáng sớm, cùng bọn họ hội hợp. Cho nên nhiệm vụ thiết yếu hiện tại của Bạch Thiên Lý, chính là mang A Ly đi đến nơi bọn họ dẹn ở phương đông, chờ Mạc Triêu Diêu xuất hiện. Nghe được Bạch Thiên Lý hỏi thời gian, A Ly theo bản năng hướng cổ tay của mình xen. Nhưng vừa thấy mới phát hiện, đồng hồ điện tử của mình đã sớm đưa cho Mạc Triêu Diêu . “Làm sao vậy?” Phát giác biểu tình A Ly là lạ, Bạch Thiên Lý hỏi. “Không có gì.” A Ly một bên đi theo Bạch Thiên Lý chạy trốn, một bên trả lời, “Chính là một cái đồng hồ mà thôi.” “Đồng hồ ?” Bạch Thiên Lý không chưa có nghe qua danh từ mới này. ”Đúng vậy a…” A Ly ánh mắt trở nên u buồn, “Hắn nhất định phải bình an trở về mới được, bằng không ta về sau làm sao coi giờ…”