Nhìn bóng dáng Mạc Triêu Dao, Kỉ Thừa Uyên đột nhiên lộ ra tươi cười. Mạc Triêu Dao tuy không nói rõ ra, nhưng giờ này khắc này, Kỉ Thừa Uyên đều đã hiểu được. 『 hữu điển chỉ nam phương chi phụ, tam niên bất sí, bất phi bất minh, hắc nhiên vô thanh, đây là tên gì? 』 『 tam niên bất sí, dưỡng cánh thật dài; bất phi bất minh, lặng nhìn dân tắc. Tuy không bay, bay tất tận trời; tuy không hót, hót tất kinh người. 』 Chẳng lẽ Hoàng Thượng hắn, một mực chờ thời cơ đến? Kỉ Thừa Uyên thoáng giật mình. Đệ tam thập chương Đông Vân Tường Thụy bị Vinh Nghĩa quận chúa lôi kéo ra ngoài du thưởng ngự hoa viên, hai người nói không quá nửa câu, chưa đến hai canh giờ, đã không hoan mà tán. Vinh Nghĩa quận chúa định quay trở lại Thanh Tịnh Cung tìm Mạc Triêu Dao, mà Đông Vân Tường Thụy cũng muốn trở lại Thanh Tịnh Cung đi tìm A Ly, hai người không ai muốn cùng đối phương chung đường, lại ầm ĩ lên. Sau khi nháo loạn một hồi, không ai để cho ai đến Thanh Tịnh Cung. Vinh Nghĩa quận chúa trở về Cảnh Khôn Cung của nàng, Đông Vân Tường Thụy cũng trở về Phúc Dương Điện – nơi hắn tạm trụ, tự mình một người nhốt tại trong phòng sinh hờn dỗi. Bình thường sau đó, Chỉ Thủy sẽ đi ra hỏi vài câu, nhưng hôm nay lại rất kỳ quái. Đông Vân Tường Thụy một người ngồi cả buổi, vẫn không thấy Chỉ Thủy xuất hiện. Cuối cùng, nhưng thật ra là do Đông Vân Tường Thụy tự mình thiếu kiên nhẫn , hô to một tiếng trong căn phòng trống rỗng: “Chỉ Thủy?” Sau đó trả lời hắn, chính là tiếng vang âm trầm. “Chỉ Thủy!” Đông Vân Tường Thụy rốt cục ý thức được sự tình không thích hợp, bỗng nhiên đứng lên, đối nóc nhà lại hô liên tiếp vài tiếng Chỉ Thủy, nhưng kỳ quái chính là, vẫn như cũ không có gì đáp lại. Đây là một gian phòng hoàn toàn trống, trừ bỏ một mình Đông Vân Tường Thụy, không có người thứ hai! “Chỉ Thủy! Chỉ Thủy!” Đông Vân Tường Thụy nghĩ chắc là hắn đã ra ngoài, đẩy mạnh cửa, lao ra ngoài phòng, tùy tiện quơ lấy mấy tiểu thái giám gần đó hỏi có nhìn thấy ai xuất nhập hay không, nhưng nhóm tiểu thái giám đều lắc đầu nói không thấy. Đông Vân Tường Thụy không thể nào tìm thấy, Chỉ Thủy vốn chính là ảnh vệ của hắn, nếu không phải bắt buộc, sẽ không hiện thân, chỉ âm thầm theo sau bảo hộ an toàn của mình. Phàm là khi mình gặp nạn, hoặc là khi triệu hô Chỉ Thủy, y lúc đó mới lập tức xuất hiện. Mười mấy năm qua, chưa bao giờ lầm! Chỉ Thủy. . . . . . Đông Vân Tường Thụy thấp giọng gọi cái tên này, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày Chỉ Thủy lại biến mất vô tung tích? Cũng chưa từng nghĩ tới, Chỉ Thủy hội không để lại cho hắn bấy kỳ thông báo gì, hư không tiêu thất? “Tiểu vương gia. . . . . .” Tiểu thái giám thấy Đông Vân Tường Thụy vẻ mặt bất an, thấp giọng hỏi: “Tiểu vương gia bị mất đồ vật gì sao? Muốn hay không phong tỏa cửa cung, không để kẻ cắp đào thoát?” “Không. . . . . . Không cần. . . . . .” Đông Vân Tường Thụy diện vô biểu tình trả lời, hai mắt vô thần. Hồi tưởng lại, hắn đã không gặp Chỉ Thủy một ngày rồi . Từ buổi tối hôm trước, A Ly trúng tiễn, sau khi ôm A Ly trở về hoàng cung, liền không thấy tái xuất hiện! —— Chỉ Thủy, ngươi rốt cuộc ở nơi nào? Đông Vân Tường Thụy chậm rãi xoay người, ba hồn đã đánh mất sáu phách, ngay cả đi cũng không vững, lắc lắc lắc lắc đang muốn trở lại phòng, đột nhiên nghe được phía trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng ưng minh (tiếng kêu của chim ưng)! “Thất thất?” Đông Vân Tường Thụy nhanh chóng nhận thức được. Đó chính là lão ưng mà Đại Lý Hổ Báo Kỵ hữu quân Đô Thống Thiển Thương thuần dưỡng. Trước đó vài ngày, đã gặp lúc ở ngoại ô. Giống như là nghe được thanh âm của Đông Vân Tường Thụy, thất thất từ giữa không trung lao thẳng xuống! Khiến đám tiểu thái giám sợ tới mức hét lên một tiếng, vội vàng ôm đầu tránh né. Nhưng Đông Vân Tường Thụy chỉ hơi nghiêng đầu né tránh, giây tiếp theo, đã thấy thất thất chuẩn xác không hề có sai lầm đứng trên bờ vai hắn. Đông Vân Tường Thụy nghiêng đầu vừa thấy, phía bên đùi phải của thất thất có cột một cái tiểu đồng quyến (ống trúc nhỏ)! —— chẳng lẽ là truyền thư? Đông Vân Tường Thụy sửng sốt, lập tức cởi đồng quyến xuống, mở ra nhìn vào, bên trong quả nhiên có một mảnh giấy! Đem mảnh giấy mở ra, mặt trên đúng là chữ viết của Chỉ Thủy. Nhất thời Đông Vân Tường Thụy trong lòng kinh hãi, âm thầm nghĩ: thất thất là ưng của Thiển Thương, mà Thiển Thương suất lĩnh một tiểu đội của Hổ Báo Kỵ, vài ngày trước đã mang theo thủ cấp của Niếp Nguyên Trinh trở về Đại Lý phục mệnh, chẳng lẽ Chỉ Thủy nhanh như vậy liền theo bọn họ quay về? Tuy rằng lấy khinh công của Chỉ Thủy, đuổi theo Hổ Báo Kỵ cũng không phải việc gì khó, nhưng quái là quái ở chỗ, y vì cái gì phải vội vàng quay về Đại Lý như vậy? Lúc này, thất thât đang đứng trên đầu vai Đông Vân Tường Thụy, bắt đầu nhẹ nhàng mổ lên đầu Đông Vân Tường Thụy, giống như đang oán giận nhiệm vụ lần này của nó. Nghĩ thấy cũng thật là, thất thất từ trước đến nay chỉ phụ trách nhiệm vụ trinh sát, để cho nó đảm đương truyền tin binh, tựa như là bôi nhọ nó. Hơn nữa Thiển Thương đối nó rất hảo, ăn uống xuất hành đều cùng một chỗ, chỉ kém là không có ôm nhau ngủ, quả thực hắn dưỡng con ưng này tựa như là dưỡng thân nhi tử của chính mình. Tuy rằng lúc thất thất chấp hành nhiệm vụ phi thường lợi hại, nhưng về phương diện cuộc sống, thật là một cậu ấm quen được nuông chiều. Thành ra tính tình hôm nay, liền ngay cả người lãnh đạo trực tiếp của chủ nhân hắn – Đại Lý vương cùng Đông Vân Tường Thụy cũng dám khi dễ. Cho nên, nếu không phải chuyện quá khẩn cấp, Thiển Thương cũng nhất định luyến tiếc để cho đứa con bảo bối thất thất của hắn, đến đưa thư lần này. Nghĩ đến đây, Đông Vân Tường Thụy hai hàng lông mày không khỏi lại nhíu sâu thêm vài phần, chỉ thấy mảnh giấy nho nhỏ trong lòng bàn tay kia, cũng chỉ viết vỏn vẹn hai chữ mà thôi —— nhanh về! Chữ lớn như đấu, có chút chói mắt. “Nhanh về. . . . . .” Thấp giọng niệm ra hai chữ này, thân thể Đông Vân Tường Thụy dần dần cứng ngắc. Hai chữ trên tờ giấy trong mắt hắn không ngừng phóng đại, hắn mặc dù không biết đến tột cùng phát sinh chuyện gì, nhưng xác thực có thể khẳng định một chuyện—— bão tố đang tiến gần!