Đem thủ cấp của Niếp Nguyên Trinh dùng bạch bố bao hảo, đặt vào trong khối băng bên trong băng hạp, đoàn người hổ báo kỵ hoả tốc trở về Đại Lý phục mệnh. Đông Vân Tường Thụy vốn định đồng hành, nhưng A Ly nói cái gì cũng không chịu, tìm cớ từ chối. Nói nữu thương bên chân phải của mình vẫn chưa phục hồi như cũ, đi đường mà nói, rất không thuận lợi. Huống hồ hổ báo kỵ là trở về phục mệnh, dọc theo đường đi khẳng định mã bất đình đề (tuyệt không dừng ngựa). Theo chân bọn họ một đường trở về, lao thần thương thân là nhỏ, nếu không mệt chết mới là lạ? Kỳ thật A Ly thực tâm nghĩ chính là, nếu đi theo những người bên hổ báo kỵ, cơ hội chạy trốn của chính mình, nhất định lại càng khó khăn. Thấy A Ly phản đối phi thường cực lực, Đông Vân Tường Thụy nghĩ nghĩ, cũng hiểu được rất có đạo lý. Nơi huấn luyện Hổ báo kỵ, hắn cũng gặp qua, quả thực cũng không khác gì so với địa ngục. Cái địa phương huấn luyện ra loại thị vệ này, một người lại so với một cái ma quỷ, thân thể đều là làm bằng sắt, tinh lực vô hạn, cho dù ba ngày ba đêm không ngủ, cũng sẽ không hảm một cái chữ『 mệt 』. Theo chân bọn họ đồng hành, Đông Vân Tường Thụy chỉ sợ chính mình đều ăn không tiêu, chứ đừng nói A Ly . Tưởng tượng như vậy, Đông Vân Tường Thụy rốt cục đáp ứng ở lại cùng A Ly, một bên thưởng thức phong cảnh, một bên quay về Đại Lý. Hổ báo kỵ rời đi, đáng lẽ A Ly nên vô cùng cao hứng. Nhưng kỳ quái chính là, trên đường trở về thành, A Ly chẳng những không thể nào cười nổi, mà vẫn cúi đầu, thường thường thở dài mấy hơi, giống như là đang rất thất vọng. Mà chuyện làm cho A Ly thất vọng, chính là Chỉ Thủy không cùng Hổ báo kỵ rời đi Hắn là thiếp thân thị vệ của Đông Vân Tường Thụy, đương nhiên phải ở lại bên cạnh Đông Vân Tường Thụy. A Ly trong lòng thầm nghĩ, nếu ngay cả Chỉ Thủy cũng biến theo đám người kia, chỉ còn lại có một mình Đông Vân Tường Thụy, chuyện hắn chạy trốn liền thuận lợi hơn nhiều. Nhẹ nhàng thở dài một hơi, bất đắc dĩ chấp nhận sự thật, âm thầm tính toán bước tiếp theo của kế hoạch chạy trốn. Đại khái vào lúc chạng vạng, bọn họ rốt cục trở lại nguyên lai khách điếm. A Ly mệt mỏi một ngày, cũng đã muốn kiệt sức, ngã lên trên giường định ngủ. Nhưng ai ngờ ánh mắt mới vừa nhắm lại, thanh âm của Đông Vân Tường Thụy liền từ đỉnh đầu truyền đến, “A Ly cô nương. . . . . . Ta biết ngươi đã mệt muốn chết đi , nhưng mà chuyện kia. . . . . . Nếu ngươi không nói cho ta biết, ta sẽ trắng đêm mất ngủ. . . . . .” A Ly mệt đến mức ngay cả mắt cũng không muốn mở ra, chôn đầu trong gối, rất không bình tĩnh đáp lại một câu, “Chuyện gì nha?” “Chính là khi đang trên đường trở lại Phi Hương xá, ngươi nói có chuyện muốn nói cho ta, nhưng phải đợi lúc ít người. . . . . .” “A!” A Ly sợ hãi kêu một tiếng, lúc này mới nhớ đến, lăn lông lốc từ trên giường đứng lên, vỗ trán nói, “Là sự kiện kia nha!” “Rốt cuộc là chuyện gì nha?” “Chính là. . . . . .” A Ly cười gượng hai tiếng, vẫn không thể mở miệng được. Trộm liếc mắt nhìn Đông Vân Tường Thụy một cái, chỉ thấy đối phương vẫn mang vẻ mặt chờ mong, đang đợi chính mình nói ra kia chuyện. Ai. . . . . . Nhìn ngươi chờ mong như vậy, ta liền càng khó mở miệng  nha. . . . . . A Ly âm thầm thở dài, nhưng Đông Vân Tường Thụy đã muốn mất kiên nhẫn, lại hỏi lần nữa: “Hiện tại cũng chỉ có hai người chúng ta, rốt cuộc là chuyện gì nha, A Ly cô nương?” “Ngươi không cần gọi ta A Ly cô nương .” Nghe như thế thật không chút nào thoải mái. Đông Vân Tường Thụy phi thường hồn nhiên chớp chớp mắt, hỏi: “Không gọi A Ly cô nương, kia gọi là gì?” “Tùy tiện đi.” Chỉ cần không gọi cô nương, cái gì cũng tốt. “Tùy tiện? . . . . . .” Đông Vân Tường Thụy suy tư một chút, đột nhiên hai mắt sáng ngời, nghĩ rằng A Ly đang ám chỉ chuyện gì, không khỏi lộ ra vẻ mặt cười gian. “Ngươi cười cái gì?” Nhìn đến Đông Vân Tường Thụy có loại tươi cười này, A Ly trong lòng từng trận phát lạnh. “Ha hả. . . . . .” Đông Vân Tường Thụy tiếp tục cười gian, ghé sát vào A Ly nói, “Ta đã biết, ngươi không phải là muốn cho ta đổi cách xưng hô. . . . . .” “?” “Phu nhân?” “. . . . . .” A Ly sắc mặt tối lại. Gặp A Ly không thích, Đông Vân Tường Thụy vội vàng thay đổi một cái, “Nương tử?” Ai ngờ sắc mặt A Ly còn khó coi hơn hồi nãy, âm u quát: “Ngươi câm miệng cho ta. . . . . .” Tâm tình hắn hiện tại, nếu chỉ dùng hai chữ 『 phẫn nộ 』 thì không thể biếu đạt hết được. “Ai. . . . . .” Đông Vân Tường Thụy thật sự đoán không ra, “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì nha?” Lui cũng chết mà tiến cũng chết, tiếp tục giấu diếm cũng không phải là biện pháp, A Ly quyết định liều mạng! Chỉ chỉ cửa sổ, đối Đông Vân Tường Thụy nói: “Trước tiên ngươi đóng cửa sổ lại đi.” “Có chuyện gì mà phải đóng cửa sổ?” “Ngươi chiếu theo lời ta nói mà làm là được rồi!” “Hảo hảo hảo. . . . . .” Thấy cơn tức của A Ly càng ngày càng cao, Đông Vân Tường Thụy không dám đắc tội, đành phải ngoan ngoãn đứng dậy, đi tới đóng cửa sổ lại. Này phòng cũng chỉ có một cửa chính và một cửa sổ, cửa chính đã đóng từ sớm, hiện tại ngay cả cửa sổ cũng bị Đông Vân Tường Thụy đóng lại, tựu thành một không gian hoàn toàn bị phong bế. “Thật là. . . . . . Cần gì phải thần bí như vậy, còn đóng cái gì cửa sổ. . . . . .” Đông Vân Tường Thụy một bên toái toái niệm, một bên quay đầu, ai ngờ —— “A! ! ——” Đông Vân Tường Thụy hét thảm một tiếng, y hệt một con bích hổ (thằn lằn <img alt="" src="http://diendanlequydon.com/images/smilies/icon_smile.gif" data-pagespeed-url-hash=2627492416 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>) mà bám dính vào vách tường, chỉ vào A Ly hét lớn: “Ngươi ngươi ngươi ngươi muốn làm gì! Vì cái gì phải cỡi quần áo!” Lúc này A Ly đưa lưng về phía Đông Vân Tường Thụy, ngồi ở trên giường, cởi ra ngoại y. “A, A Ly cô nương. . . . . . Ngươi vẫn là mau mặc quần áo vào đi, ta tâm bẩn không thể chịu được a. . . . . . Tuy rằng ta xác thực là đã quyết định cưới ngươi , nhưng là. . . . . .” A Ly cũng không để ý Đông Vân Tường Thụy, tiếp tục cởi. Đông Vân Tường Thụy mặt đỏ tai hồng, trộm liếc mắt vài lần nhìn lưng A Ly, lại vội vàng cúi thấp đầu, không dám xem nhiều, kỳ thật nội tâm của hắn phi thường đấu tranh, “Tuy rằng ngươi là Vương phi do ta chọn ra. . . . . . Nhưng, nhưng là. . . . . . Ta, ta, ta còn là. . . . . . Có chút phản đối ‘cái chuyện’ trước khi thành thân nha. . . . . . Ân. . . . . . Cái kia, kỳ thật cũng không phải ta phản đối. . . . . . Chủ yếu là cha ta bên kia, hắn. . . . . . Oa a a a a!” Đông Vân Tường Thụy ấp úng nói đến chuyện sau, nhưng lại biến thành hét thảm một tiếng. Bởi vì hắn nhìn thấy A Ly nửa thân trên trần trụi『 tạch 』 một cái đứng lên! Hơn nữa một chân đã muốn xuống giường . . . . . . “Đông Vân Tường Thụy ngươi nhìn rõ cho ta !” A Ly hít sâu một hơi, rống lớn nói, “Ta phải xoay người !” “Oa! Không cần nha!” Trong chớp mắt A Ly xoay người lại, Đông Vân Tường Thụy sợ tới mức vội vàng nhắm hai mắt, thân mình cũng chuyển đến phía sau, quay mặt vào vách tường. “Ngươi sợ cái gì? Xem ta nha!” Không nghĩ tới Đông Vân Tường Thụy thế nhưng lại có loại phản ứng này, A Ly vừa tức giận vừa buồn cười, đi đến bên Đông Vân Tường Thụy, chọc chọc bờ vai của hắn. “Không, không được. . . . . . A Ly cô nương, ta ta ta. . . . . . Ta không thể nhìn. . . . . .” “Ngươi chỉ cần liếc mắt một cái thôi, có chuyện gì đâu, liếc mắt một cái liền hiểu được.” “Không. . . . . . Không được. . . . . .” A Ly thở dài, cho tới bây giờ chưa từng thấy người như thế. Nhìn bề ngoài thì cũng là đĩnh nam nhân, nhưng ở sâu trong nội tâm, so với nữ nhi còn nữ nhi hơn .Nhớ lại lúc trước lần đầu tiên gặp mặt, A Ly còn đem hắn trở thành thần tượng trong lòng, hiện tại nghĩ lại cảm thấy thật buồn cười. “Hảo hảo hảo, không nhìn cũng được, vậy ngươi sờ một chút là được rồi a?” “Sờ? Sờ nơi nào nha?” “Nơi này!” Nói xong, A Ly nắm lấy tay Đông Vân Tường Thụy, không khỏi phân trần, 『 ba 』một một tiếng kéo đến ngực của mình. Nghĩ thầm, như vầy hắn cuối cùng cũng sẽ biết mình là nam nhân a. Ai ngờ, Đông Vân Tường Thụy vẫn không biết mình đang sờ cái gì, thử xoa nhẹ một chút. “Hỗn đản! Ngươi đừng loạn nhu nha!” A Ly bị hắn nhu khiến cả người không thoải mái, một bàn tay nhắm phía sau ót Đông Vân Tường Thụy đánh tới, Đông Vân Tường Thụy phản xạ tính mở mắt, nhưng lại phát hiện lòng bàn tay của mình đang sờ ấn trên ——ngực A Ly? ! “A!” Đông Vân Tường Thụy quát to một tiếng, trong lòng kinh hách『 bùm 』 một chút, vội vàng rút tay về. “Ngươi sợ cái gì sợ!” A Ly sinh khí, kéo tay Đông Vân Tường Thụy trở lại, đặt lên ngực mình. “Không cần! Phi lễ nha!” “Ta còn chưa kêu, ngươi kêu cái gì!” Ai ngờ A Ly vừa dứt lời, chỉ nghe cửa truyền đến 『 phanh! 』một tiếng, đúng là Chỉ Thủy đá cửa xông vào! Chân trước mới vừa bước vào phòng, Chỉ Thủy chỉ kịp rống ra một câu 『 chuyện gì! 』, thân thể liền lập tức cứng đờ. Bởi vì hiện tại hình ảnh xuất hiện trước mắt hắn chính là —— A Ly cỡi hết áo, còn Đông Vân Tường Thụy thì lại đặt tay trên ngực A Ly. . . . . . —— này, này! Chỉ Thủy lập tức hiểu được , quay đầu bước đi. Nhưng mới vừa bước được nửa bước, đột nhiên ngây ngẩn cả người —— hắn cảm thấy được có điểm không đúng. Chỉ Thủy chậm rãi quay đầu lại, nhìn khuôn mặt A Ly, sau đó tầm mắt chậm rãi chuyển xuống, dừng lại trên khuôn ngực A Ly —— bằng phẳng! “Ngươi là nam nhân?” Chỉ Thủy cũng có chút giật mình. “Cái, cái gì?” Đông Vân Tường Thụy lúc này mới phản ứng nhìn đến, cúi đầu vừa thấy, quả nhiên bộ ngực A Ly —— bằng phẳng không còn gì để nói a! “Hiện tại đã biết rõ ?” A Ly cuối cùng thở dài một hơi nhẹ nhõm. “Không, không có. . . . . .” Đông Vân Tường Thụy giống như vẫn chưa phục hồi được tinh thần, bàn tay đặt trước ngực A Ly, theo bản năng xoa nhẹ hai cái, rồi mới xác định nơi đó quả thật bằng phẳng. “Đã nói với ngươi không được loạn nhu nha!” A Ly đẩy tay Đông Vân Tường Thụy ra. “Mặt trên không có. . . . . . Kia, như vậy phía dưới đâu. . . . . .” Còn không chờ Đông Vân Tường Thụy sờ đến, A Ly gõ đầu của hắn, quả thật có đánh hơi mạnh, “Hỗn đản, ngươi còn muốn sờ sao!” Nhìn đến Đông Vân Tường Thụy bị đánh, Chỉ Thủy đứng một bên không ra hỗ trợ, mặt không chút thay đổi lẳng lặng nhìn. Đông Vân Tường Thụy còn không nhận sự thật, cố gắng tự kỷ ám thị, “Nhưng mà lần đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi rõ ràng là một nữ nhân nha. . . . . .” “Thì cứ cho là do mắt ngươi không hảo không được sao? Ta sinh ra đã là một nam nhân!” “Khả, chính là. . . . . . Ngươi vì cái gì muốn gạt ta?” “Ta lừa gạt ngươi khi nào ? Cái lỗ tai nào của ngươi nghe được ta nói mình là nữ nhân! Ta bất quá chỉ là vào thời điểm ngươi hiểu lầm ta là nữ nhân, không có lập tức phản bác ngươi mà thôi. Bất quá hiện tại, ta đã rõ ràng nói ra tất cả, ta là nam nhân ta là nam nhân ta là nam nhân! Ta —— là —— nam —— nhân ——!” Một hơi rống hoàn những lời này, A Ly cho rằng Đông Vân Tường Thụy nhất định buông tha hắn, thật dài thở ra một hơi, chuẩn bị vỗ vỗ mông chạy lấy người. Nhưng ai ngờ mới vừa đi ra hai bước, lại bị Đông Vân Tường Thụy kéo trở lại, “Ngươi không thể đi.” “Vì cái gì không thể? Ta đều nói rõ ràng, đó là hiểu lầm. Hiện tại hiểu lầm giải khai, ngươi đường đường Đại Lý tiểu vương gia, không thể không độ lượng như vậy, khi dễ ta tiểu dân chúng nha!” “Ta. . . . . . Ta. . . . . .” “?” A Ly nghiêng nghiêng đầu, nhìn Đông Vân Tường Thụy muốn nói lại thôi. “Ta quyết định ! Mặc kệ ngươi là nam là nữ —— ta đều phải!” “Không thể nào!” Lần này đến phiên A Ly bị dọa rồi.