Quả thực là việc trốn chạy ở cái chốn khỉ ho cò gáy này là điều không tưởng. Không nói đến địa hình núi hiểm trở, điện thoại hoàn toàn trở nên vô dụng bởi mất sóng, ngay lúc này đây, ngay trong căn nhà đổ nát này thôi mà đã có tới 4 gã đàn ông hung tợn thay phiên canh gác. Tất cả đều cao lớn, khuôn mặt dữ dằn, đầy nét ngang ngược, khó mà có thể sử dụng nắm đấm giải quyết được.
Cát Tường thì chẳng mấy quan tâm, vì đằng nào thì cô cũng sẽ phải táng thân ở đây. Nhưng sự có mặt đột ngột của Bùi An Cảnh khiến mọi thứ cứ rối tung cả lên, và đương nhiên là cô không thể để hắn ta chết được.
Nhưng đầu cô lúc này lại ong lên, từng phụ kiện bên trong giống như muốn tan rã vậy, Cát Tường lảo đảo suýt chút nữa ngã vật xuống, nếu không phải còn có Bùi An Cảnh ngồi ngay bên cạnh hứng chịu toàn bộ sức nặng của cô thì chắc có lẽ lúc này cô đã nằm bệt trên nền đất ẩm thấp, bẩn thỉu này.
Bùi An Cảnh hoảng hốt cúi xuống xem xét Cát Tường, thật không may, 01 nhằm ngay lúc này mà hết pin. Việc đem nó cùng ra ngoài trở nên khó khăn gấp bội, thậm chí có khả năng là không thể.
"Ngủ một lát thì năng lượng sẽ tạm thời ngừng bị tiêu hao." Hắn nói, hi vọng là còn đủ năng lượng để xuống núi.
Cát Tường mơ mơ màng màng ừ một tiếng đáp lại, nhưng chỉ có chính cô biết thân thể 01 đã tồi tàn đến mức nào. Dù sao thì nó cũng là một sản phẩm lỗi, như một cái điện thoại dùng lâu sẽ hỏng, cho dù tắt nguồn thì pin vẫn sẽ suy kiệt.
Lại nói đến Tố Cầm, lúc này đang cố hết sức liên lạc với đám bắt cóc. Ai mà ngờ được là bọn chúng lại để bị Bùi An Cảnh phát hiện, lỡ như bọn chúng giết anh, vậy thì hỏng bét!
Đánh liền sáu bảy cuộc điện thoại thì bên kia mới có người bắt máy. Bởi vì trên núi không có sóng nên một trong bốn tên bắt cóc phải đi xuống núi, ghé vào một thị trấn thưa dân để dùng bốt điện thoại công cộng.
"Các người đang làm cái gì vậy hả!? Tôi đưa tiền cho các người để thủ tiêu con rô-bốt đó chứ không phải là để các người bắt cóc Bùi An Cảnh!" Tố Cầm giận dữ gào thét từ đầu dây bên kia.
Tên đầu trọc nhíu mày, khó chịu ra mặt. Giọng nói của hắn cũng chẳng còn chút khách sáo nào nữa:
"Mày nghĩ một số tiền ít ỏi như thế mà cũng xứng để ra lệnh cho bọn này sao? Muốn chuộc người thì trả thêm tiền đi. Chừng nào thấy đủ thì tao sẽ thả người."
"Lũ tham lam, hạ lưu!" Tố Cầm giận tái mặt, hung dữ mắng to.
Nhưng bên kia sớm đã ngắt máy, chỉ để lại một dãy tiếng tút... tút dài. Tố Cầm cắn chặt răng, mặt trắng bệch vì sợ hãi và giận dữ. Cô không thể báo cảnh sát được, vì cô chính là kẻ chủ mưu của vụ này. Nhưng cô lấy đâu ra tiền để chi trả cho lũ người có lòng tham không đáy ấy? Biết bao nhiêu mới là đủ cho chúng? Không một con số cụ thể, và chắc hẳn là số tiền phải bỏ ra cực kì lớn. Hoặc là báo cảnh sát, hoặc là bỏ tiền, cô chỉ có thể chọn một mà thôi. oOo
Tháo dây thừng đối với Bùi An Cảnh mà nói cũng chỉ là trò mèo, hắn dễ dàng thoát khỏi mọi trói buộc. Thời điểm lúc này thích hợp nhất để bỏ trốn: một gã đã xuống núi, đi đâu không rõ; một gã ra ngoài hút thuốc lá; hai gã còn lại cũng đều chuyển ra canh gác phía ngoài.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Cát Tường không nằm mê man như thế này. Hắn phải dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể đem cô kéo đi một đoạn ngắn. Không thể trốn chạy trong tình trạng này được, cảnh sát đang tới, và việc cấp thiết nhất bây giờ là có một chỗ trốn an toàn, ngồi im và chờ đợi cho đến lúc đó.
Như đã nói ở phần trước, đây là một xưởng sản xuất dầu bỏ hoang, riêng mấy thùng dầu con con cũng tạo thành chỗ trốn hoàn hảo chứ đừng nói đến cả một xưởng rộng lớn như thế này.
Cát Tường lúc tỉnh lúc mê, đầu ong lên khó chịu cực kì, cô chỉ cảm thấy bản thân bị kéo đi, ngoài ra, không còn bất cứ sức lực nào nữa cả.
"Hệ thống, thế này thì thật không ổn. Có biện pháp gì không?"
[Để bảo đảm kịch tình, người chơi sẽ phải duy trì tình trạng này đến gần phút cuối.]
Bùi An Cảnh vừa trốn xong, đám người bên ngoài liền lập tức phát hiện không đúng. Tên cầm đầu vừa mới đi đến bốt điện thoại cũng trở về. Nhưng bên trong xưởng hoàn toàn trống rỗng.
"Fuck! Chúng máy canh gác kiểu mẹ gì, người đều chạy cả rồi!"
"Mới vừa rồi vẫn còn ở đây mà..."
Bọn chúng vội vàng xem xét bên trong, phía cuối xưởng có một cái cửa sổ lớn, dư sức người trưởng thành chui qua. Tên cầm đầu gắt gỏng:
"Chắc chắn là chúng đã chạy ra ngoài rồi. Nhưng chỉ ở xung quanh đây thôi. Thằng trọc, mày đi với tao ra ngoài tìm, hai đứa còn lại ở lại chỗ này phòng ngừa chúng nó còn chưa có chạy ra khỏi xưởng."
Đám bắt cóc phân chia nhiệm vụ cho nhau xong, bắt đầu tản ra lục soát. Bùi An Cảnh trán rịn mồ hôi, ánh mắt lại cực kì lạnh lùng, ghì chặt Cát Tường vào lòng.
Tiếp tục quay lại với Tố Cầm, sau một hồi đấu tranh suy nghĩ, cuối cùng quyết định cầm tiền đến địa điểm hẹn sẵn. Để làm việc này, cô đã phải vay mượn và huy động vốn ở rất nhiều nơi, nếu như sau này có chuyện gì, chắc chắn cô sẽ bị nghi ngờ. Nhưng cô đã không còn cách nào khác, chỉ cần cô thà chết không nhận, bọn họ cũng chẳng có chứng cứ.
Đồng thời lúc đó, cảnh sát cũng trên đường nhằm thẳng hướng khu núi chạy tới. Có trách thì cũng chỉ có thể trách đám bắt cóc quá ngu ngốc, Bùi An Cảnh là loại nhân vật nào? Một người được nhà nước bảo hộ, trên người chắc chắn có thứ tốt, bất kể là ở dưới lòng đất hay ở trên bầu trời cũng có thể dễ dàng tìm được vị trí.
Hai tên ở xưởng, sau một hồi tìm kiếm vô vọng liền bực dọc đứng ngoài cửa hút thuốc. Làm gì còn ai trong xưởng chứ, họa có kẻ ngu mới không chui qua cái cửa sổ đó mà chạy xuống núi.
"Mày có nghe thấy gì không?" Một tên đột nhiên trầm trọng hỏi.
"Nghe thấy gì? Tao chỉ thấy bụng mày réo thôi." Tên còn lại rít một hơi thuốc, cục cằn đáp trả.
Hắn lại lắng tai nghe một chút, sắc mặt lập tức tái mét, run rẩy nói không thành tiếng:
"Cảnh sát! Con mẹ nó, là tiếng còi xe cảnh sát!"
"Mày nói thật đấy à?! Mẹ kiếp, còn đứng đó, mau chạy thôi!"
Tên kia cũng sợ đến tái mặt, dù sao bọn chúng cũng là lần đầu làm cái nghề này. Dây thần kinh lúc nào cũng căng như dây đàn, chẳng qua là vì thiếu tiền, nếu không thì ai mà dám động đến Bùi tiến sĩ đại danh đỉnh đỉnh cơ chứ!?
Quăng vội điếu thuốc lá, cả hai co cẳng lên mà lao ra ra ngoài. Điếu thuốc cháy dở rơi xuống đất, tình huống tệ nhất rốt cuộc xảy ra: lửa gặp dầu!
Bùi An Cảnh vội vàng đứng phắt dậy khỏi chỗ trốn, cực nhanh lôi kéo Cát Tường cách xa khỏi những thùng dầu. Bằng một tốc độ cực nhanh mắt thường thấy được, hết thùng này đến thùng khác lần lượt bắt lửa, nổ tung, thoáng cái mà cả xưởng dầu đã chìm trong biển lửa nóng hừng hực, khí độc cuồn cuộn khiến người ta ngạt thở.
Bùi An Cảnh chỉ thấy đầu ong lên, ô xi trong não dần bị hút cạn, hắn cắn lưỡi đến rỉ máu, ép bản thân tỉnh táo để không gục xuống, gắng gượng dìu Cát Tường hướng phía cửa đi đến. Cửa ra đã ở trước mắt, nhưng khói bụi và sức nóng đã hun hết toàn bộ sức lực của hắn. Bùi An Cảnh khuỵu đầu gối, ngã sấp xuống sàn. Thứ còn nóng hơn cả lửa lúc này là Cát Tường, làm từ kim loại, bắt nhiệt không tốt mới là lạ. Chính là, Bùi An Cảnh đến tận khi bất tỉnh cũng không buông tay, mặc kệ lòng bàn tay bỏng rát đến muốn hỏng mất, hắn cũng khăng khăng giữ chặt lấy tay Cát Tường. Trong giây phút trước khi lịm dần, hắn thầm nghĩ nếu như phải chết, cùng 01 một chỗ, hắn chết cũng mãn nguyện.
Nhưng kịch tình làm sao có thể để nam chính chết dễ dàng như thế, khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Cát Tường dùng toàn bộ sức lực còn sót lại nhấc bổng Bùi An Cảnh lên, quăng mạnh ra phía ngoài.
Cả khu xưởng ầm ầm nổ tung.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
122 chương
19 chương
71 chương
85 chương
50 chương
51 chương