Cũng giống như Như Lan, Thuyên Tâm không tra được bất cứ thông tin nào về lai lịch của Cát Tường, ngoại trừ việc nàng đột ngột biến mất không chút tăm hơi ở hội Trung Thu. Nàng ta đi đâu? Nếu trực giác của nàng không lầm, nàng ta trăm phương nghìn kế tiếp cận Như Lan chắc chắn là có mục đích, việc chưa thành, sao có thể không nói lời nào bỏ đi? Điều này cũng quá vô lí!
"Một lão bản bán đèn lồng nói tận mắt nhìn thấy nàng ta biến mất tại chỗ." Vô Ảnh mặt không chút cảm xúc nói.
"Biến mất tại chỗ?" Thuyên Tâm nhíu mày. "Một người sống sờ sờ như vậy làm sao có thể nháy mắt biến mất? Trừ khi nàng ta là yêu ma quỷ quái! Phái thêm người theo dõi chặt hội chợ cho ta, chắc chắn nàng ta sẽ trở lại."
Ngồi trước máy tính, chuẩn bị kết nối Game, Cát Tường đột ngột hắt xì một cái. Thời tiết dạo này thực lạnh!
Cát Tường xuất hiện ở vị trí hội chợ - đúng nơi nàng bị out ra, cũng may hiện tại mới 2 giờ sáng, còn chưa có ai, nếu không bị người bắt gặp, nàng không phải sẽ bị lầm với yêu quái, đem lên giàn hỏa thiêu?
Vô Ảnh ở trong chỗ tối, đôi mắt trừng lớn đến mức muốn lồi ra. Một người bình thường nhìn thấy người khác từng chút từng chút hình thành giữa không trung, không sợ mới là lạ. Cho dù người kia lại đẹp đến từng móng tay ngọn tóc, nàng cũng không thể tiếp thu được!
Nhưng dù sao cũng là ám vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, chẳng mấy chốc đã lấy lại tinh thần, ra hiệu cho những người khác nhanh chóng vây bắt Cát Tường.
Kết quả là, Cát Tường còn chưa đi được mấy bước, xung quanh liền bị một đám hắc y nhân vây lại. Nàng đương nhiên biết có người bám theo, nhưng không biết là nhiều người như thế này!
"Ta đánh không lại các ngươi. Muốn làm gì thì làm đi." Cát Tường thong dong lạnh nhạt nói, trong đầu bách chuyển thiên hồi suy nghĩ. Sẽ là ai chú ý đến nàng? Nàng nhớ là còn chưa có đắc tội nhân vật nào đâu...
Đám hắc y nhân câm nín rồi. Bọn họ còn tưởng phải huyết chiến một trận, sau đó hai bên cùng thương vong thì mới có thể tóm được Cát Tường về, dù sao cũng là tử sĩ, bọn họ mới không sợ hi sinh đâu! Nhưng mà... nữ nhân này lại sảng khoái đầu hàng như vậy, thật là... quá mất mặt cao thủ!
"Ngươi đã thức thời như vậy, liền đi thôi." Vẫn là Vô Ảnh phản ứng tương đối nhanh.
Vì thế Cát Tường khóe miệng cong cong đi theo đám hắc y nhân đến thư phòng của Thuyên Tâm. Thì ra là nữ chính, chiếm hữu dục thật mạnh, đánh hơi nguy hiểm cũng nhạy lắm, nên vỗ tay khen ngợi không đây?
Cát Tường vừa nhìn đến Thuyên Tâm, ánh mắt liền sáng ngời lên.
Thuyên Tâm bị nhìn đến mất tự nhiên, quái dị trợn trừng mắt nhìn lại: tiện nhân này sẽ không phải mê mẩn nàng đấy chứ? Cho dù bộ dạng nàng ta cũng không tồi, nhưng mà nàng không thích nữ nhân a!
"Vô lễ! Gặp ta còn không mau quỳ xuống!" Thuyên Tâm quát lên, uy quyền chấn áp bốn phương.
Cát Tường cười khẽ, sắc mặt như cũ không chút thay đổi, trấn định lại lười nhác mở miệng:
"Lân Vương triệu ta tới đây, ắt không phải uống trà nói chuyện phiếm. Đã như vậy, hà tất ta phải từ bỏ tôn nghiêm? Không bằng, chúng ta bàn chính sự luôn thì hơn."
Thuyên Tâm ý vị thâm trầm, cũng cười lên một tiếng. Giọng nói lại lạnh như băng, trong mắt đã là một mảnh sát ý:
"Câu dẫn vương phi của bổn vương, không hiểu lễ nghi, vô phép vô tắc. Ngươi nói, những tội này có đáng chết hay không?"
Nàng ta vừa dứt lời, hai bên hắc y nhân đều đồng loạt tuốt kiếm, bộ dạng sẵn sàng chờ lệnh, ánh sáng lóe lóe lạnh sống lưng.
Cát Tường bình tĩnh mà đứng, sống lưng thẳng tắp như tùng. Nàng khóe miệng như cũ treo lên nụ cười, trong lòng lại không ngừng lặp đi lặp lại, thời cơ chưa tới, tuyệt không thể chết!
Nàng không biết Như Lan rốt cuộc đối nàng đã động tâm hay chưa, hoặc chí ít, cũng mang một chút cảm tình.
Chẳng sợ chỉ một chút, nàng cũng dám đem ra đánh cuộc lần này, đánh cuộc nàng quả thực cát tường, cũng đánh cuộc nàng có thể hay không chờ y đến.
Đồng dạng Thuyên Tâm phái người theo dõi hành tung của Cát Tường, Thập Cửu cũng chưa hề lơi lỏng nửa giây. Vì thế, Cát Tường vừa xuất hiện, Như Lan lập tức hay tin. Y ngay cả giày cũng xỏ qua loa, lòng nóng như lửa đốt tiến đến thư phòng của Lân vương. Ánh mắt ngoan tuyệt, nắm tay cũng siết thật chặt. Thuyên Tâm, nàng nếu tổn hại một sợi tóc, ngươi cũng đừng hòng sống yên!
Bên trong thư phòng, đao quang kiếm ảnh. Võ công lại trác tuyệt đến mấy, bị vây khốn trong phòng kín, thậm chí địch còn người đông thế mạnh, Cát Tường không thể nghi ngờ cả người chật vật lên. Tóc bị cắt qua, quần áo cũng không lành lặn, Như Lan còn không đến, cắt liền không phải vào tóc và y phục nữa...
"Dừng tay cho ta!" Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Như Lan lồng ngực phập phồng đứng trước cửa ra vào, mồ hôi rịn đầy trán, tóc đen như mực xõa tung, y phục xốc xếch,... Người không biết còn tưởng rằng, y cũng vừa ở trong thư phòng chém giết một hồi đây.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
61 chương
17 chương
51 chương