Thấy Daniel không thèm quan tâm lời mình nói, Thùy Linh trong lòng đã giận đến nghiến răng nghiến lợi. Bên ngoài lại vẫn duy trì vẻ mặt đau khổ: "Daniel, có thể em không tin chị, nhưng nếu như chị có bằng chứng thì sao? Bằng chứng chứng minh Helen gian díu với Trần Thiên thì sao?" Daniel mím môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thùy Linh: "Tôi không có thời gian nghe chị nói nhảm. Nếu đây là tất cả những gì chị muốn nói, thì hiện tại chị có thể ra ngoài." "Khoan đã! Lẽ nào em không muốn biết sao? Helen yêu em sao? Hay đối với cô ta, em chỉ là một đứa em họ có cũng được mà không có thì cũng chẳng sao!?" Thùy Linh không cam lòng quát to. Những lời này quả nhiên đả động đến Daniel, cậu do dự một lát, cuối cùng ngoan tuyệt mở miệng: "Được thôi, đem cái mà chị gọi là bằng chứng ra đây. Nếu như để tôi thất vọng, hậu quả sợ là chị gánh không nổi đâu." Thùy Linh bị Daniel dọa sợ run, nhưng cô ta rất nhanh đã nở nụ cười hung ác. Cát Tường, dám tranh giành đàn ông với tôi, chị xứng sao? oOo Tại quán bar Black Rose... Trần Thiên sau khi xử lí công việc xong, đang định quay về nhà thì một cô gái yểu điệu thướt tha đi đến. Cô nàng mặc chiếc váy đỏ cúp ngực, mái tóc xoăn vàng óng thả ngang vai, khuôn mặt xinh đẹp càng khiến cô ta trở nên quyến rũ. "Trần thiếu, lâu rồi mới thấy anh. Chúng ta uống một ly đã chứ?" Trần Thiên nhìn cô gái ngoại quốc xinh đẹp trước mặt, hơi nhíu mày. Hắn nhớ đây là con gái cưng của đối tác làm ăn quan trọng lần này, hơn nữa còn là bạn thân của Thùy Linh, vẫn là nên nể mặt chút mới tốt. "Rất vui lòng, July tiểu thư." Chuyện tiếp theo? Còn phải đoán sao? July bỏ thuốc vào rượu, sau đó đưa Trần Thiên cả người mềm nhũn vào phòng Vip của quán bar. Lúc này, Cát Tường mắt lạnh đứng bên quầy rượu, quan sát hết thảy từ khi mới bắt đầu. Đến nước này, cô còn không đoán được chủ ý của Thùy Linh thì cô cũng quá ngu rồi. Đại khái là cô ta muốn khiến Trần Thiên nảy sinh quan hệ với phụ nữ khác, từ đó có cớ hủy bỏ hôn ước. Sở dĩ Cát Tường không ngăn cản là vì ngoại trừ Thùy Linh, cô là người mong hôn ước bị hủy bỏ nhất. Trần Thiên là người tốt, cô vốn định để hắn được như nguyện kết hôn với nữ chính. Không ngờ Thùy Linh lại bạc tình bạc nghĩa đến mức này, là do cô ta không biết quý trọng. Nhưng có vẻ, Cát Tường đã đánh giá quá thấp độ ngoan độc của Thùy Linh. Chỉ chưa đầy 2 phút sau, một toán vệ sĩ cao to đã ập đến, bịt mũi miệng Cát Tường bằng khăn tay tẩm thuốc mê. Đám người này rõ ràng không phải bảo vệ của quán bar, mà là được người thuê riêng. Mắt Cát Tường lạnh thấu, không chỉ muốn khiến Trần Thiên hủy bỏ hôn ước, mà còn muốn cô bị gắn mác gian díu với em rể, từ nay thân bại danh liệt. Tốt, quả nhiên là mưu sâu kế hiểm, để rồi xem mèo nào cắn mỉu nào. Cát Tường nín thở, giả bộ ngấm thuốc khuỵu xuống. Đám vệ sĩ quả nhiên lôi cô vào phòng, đến trước cửa thì Cát Tường nghe rõ tiếng July: "Như lời Catherina nói mà làm. Đứng canh đừng cho ai vào quấy rầy chuyện tốt của bọn họ nha." "Rõ!" July sang sảng cười rời đi. Cát Tường bị đặt lên giường của Trần Thiên, quần áo hai người đều bị cởi bỏ sạch sẽ. Tiếp đến là tiếng khóa cửa. Cát Tường lúc này mới dám mở mắt ra, một lượng nhỏ thuốc gây mê vẫn xâm nhập vào cơ thể cô, sợ là chống đỡ không được bao lâu. Việc cấp bách trước nhất là phải mau chóng mặc lại quần áo... May mắn là, để tăng độ chân thật, quần áo của hai người đều bị quăng loạn dưới sàn nhà, Cát Tường chỉ mất 2 phút để mặc chỉnh tề như cũ. Má nó, dám thoát quần áo bà, cứ chờ đấy! Trần Thiên nằm trên giường, thân thể cuộn tròn như con tôm, trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, không ngừng khó chịu rên rỉ. Đ*ch, vốn tưởng chỉ uống thuốc mê diễn trò thôi, ai ngờ là thuốc kích dục, quả nhiên là muốn chơi thật luôn đó hả? Thùy Linh thật sự không tiếc tình cũ sao!? Rót một cốc nước tiến đến, Cát Tường ép Trần Thiên uống xong, thấy thần sắc hắn khá hơn chút mới dùng sức lay gọi. Cô cũng không ngại làm ra tiếng động lớn, tường là cách âm nha.