Thiên Hạ Đệ Nhất Mĩ Nhân
Chương 61 : Kịch vui
Màn đêm buông xuống
Hoa Dương thành so với ban ngày còn náo nhiệt và đông đúc hơn, khắp nới đều là người với người, cảnh sắc thì lung linh và rực rỡ.
Lúc này Dạ Hoa viện, là thanh lâu lớn nhất Huyền Vũ quốc đang nổi lên từng trận náo loạn.
Đêm nay là ngày Minh Nguyệt cô nương biểu diễn ở đây nên phải nói khách nhân vào đây nườm nượp. Sở dĩ Minh Nguyệt cô nương nổi tiếng như vậy là vì nàng chính là kỳ nữ của Huyền Vũ quốc, tuy xuất thân thanh lâu nhưng lại mang dáng vẻ tinh khiết, ko nhiễm bụi trần ở nơi này, hơn nữa Minh Nguyệt cô nương ba tháng mới biểu diễn một lần cho mọi người xem.
Lúc này Dạ Hoa viện náo loạn là chuyện thường, bất quá nữ tử ở nơi này cũng đang điên cuồng vì sự xuất hiện của ba đại soái ca a!
Nam tử thứ nhất mặc toàn thân y phục đỏ rực, khuôn mặt tuấn tú vô cùng, miệng lúc nào cũng nở nụ cười yêu mị, toàn thân lại tản mát ra khí chất vương giả. Chậc chậc, chỉ cần hắn dùng đôi mắt tím mê người kia nhìn một cái sẽ có biết bao nữ tử ngất xỉu!
Nam tử thứ hai lại ko đồng dạng với nam tử thứ nhất chút nào! Nếu nói nam tử kia là ngọn lửa nóng hừng hực thiêu đốt người khác thì nam tử này lại giống tản băng lạnh lùng khhiến người ta ko dám lại gần.Nam tử này mặt y phục màu đen hơi ôm sát làm lộ ra vòm ngực rắn chắc, nam tử tuấn tú nhưng lãnh khốc, trước sâu thủy chung giữ vẻ mặt lạnh lùng. Ai, nhưng bộ dáng như vậy cũng khiến ko ít trái tim nữ tử đập thình thịch a!
Còn về người cuối cùng thì…..Chậc, nam tử này khiến nữ nhi cũng phải ghen tị! Quả thật rất đẹp a! Toàn thân bạch y trắng muốt, trên tay cầm một chiết phiến, đôi mắt đen bình lặng nhưng đầy khí chất, nhìn bộ dáng hắn rất phong lưu khoái hoạt nha! Hắn ko quá cuồng nhiệt như ngọn lửa cũng ko quá lạnh lùng nhưng trên người lại luôn phát ra ánh hào quang dịu dàng, phải nếu hai người kia một người là lửa, một người là băng thì nam tử này chính là tượng trưng cho gió! Đúng là cực phẩm mỹ nam tử a! Đáng tiếc người này ko phải nữ nhi, nếu “hắn” là nữ nhi thì dám chắc cả Minh Nguyệt cô nương đều ko sánh bằng!
“Công tử, mọi thứ đã thu xếp xong! Mời công tử lên lầu!” Tú bà hướng Phi Yến cung kính nói.
“Hảo!” Phi Yến điệu bộ tiêu sái nói rồi đi lên lầu.
Dạ Hoa viện này cũng thuộc sở hữu của Lạc Hoa Các nên ma ma ở đây cũng ko phải loại tầm thường tục tĩu như mấy ma ma ở thanh lâu khác. Nói là ma ma của kỹ viện chứ nàng chỉ chừng 30 tuổi, gương mặt cũng coi như thanh tú dễ nhìn đi, dáng vóc nhìn cũng khá nhanh nhẹn, hơi thở bình ổn vừa nhìn qua là biết người này võ công cũng ko tệ chút nào! Đúng là người của Lạc Hoa Các có khác! Trước khi nàng đến đây, nàng đã cho Vũ đi thông báo trước một tiếng và dặn ma ma thu xếp mọi việc đâu vào đấy!
“Phi Yến! Hôm nay là do nàng mời khách phải ko?” Hỏa Thần đợi trong phòng chỉ còn ba người bọn họ mới lên tiếng
“Tại sao?” Nàng tự động rót cho mình một chung rượu, còn chưa kịp đưa tới môi đã bị Lạnh Phong ngăn lại
Nàng biết hắn là vì vụ nàng say rượu lần trước cho nên mới nhắc nhở nàng nhưng loại rượu hôm nay ko mạnh bằng rượu lần trước nên ko sao. “Yên tâm, ta tự biết lượng sức mình mà!”
Nàng nói với Lãnh Phong xong thì quay qua nhìn Hỏa Thần chờ hắn nói tiếp.
“Nàng đừng tưởng ta ko biết Dạ Hoa viện này là thuộc Lạc Hoa Các nhé! Mà nàng lại là các chủ của Lạc Hoa Các nên hôm nay nàng mời là phải!”
Tin tức của hắn cũng quá nhanh đi! Ngày đó chỉ có vài người có mặt nhưng bây giờ đến Hỏa Thần cũng biết thân phận nàng, bất quá nàng ko quan tâm mấy, dù sao đến đại hội võ lâm bọn họ cũng biết nàng là các chủ thôi! “Hảo, ta mời! Nhưng ta chỉ lo tiền ăn và rượu thôi đấy! Bất quá, ta sẽ ko trả ngân lượng cho việc ngươi đi tìm mấy vị cô nương mua vui đâu!”
“Haha….có mỹ nhân bên cạnh đây thì làm sao ta có thể tìm nữ nhân khác được!” Hỏa Thần cười sảng khoái
“Phi Yến, kịch vui mà nàng nói sắp diễn ra chưa?” Đáng lý ra hôm nay hắn có việc cần giải quyết nhưng nghe nàng nói có kịch vui nên đánh gác lại một nên mà đến đây.
“Chờ một chút! Sắp đến rồi!”
Cùng lúc này, dưới lầu đang rất náo nhiệt.
“Các vị công tử, đã để các vị chờ lâu! Minh Nguyệt cô nương bây giờ chính thức biểu diễn!” Tiếng ma ma vang lên
Tiếp theo đó, một hoàng y nữ tử xinh đẹp bước lên vũ đài. Dáng đi nàng thướt tha, gương mặt thanh tú thoát tục, đôi mày lá liễu, đôi mắt mang đầy nét dịu dàng, nhìn nàng ko có chút gì giống với một nữ tử chốn phong trần mà giống các bậc kỳ nữ thanh cao.
Hoàng y nữ tử ôm đàn tỳ bà che nửa mặt, ngón tay nàng uyển chuyển tựa như “hồ điệp xuyên hoa, thanh đình điểm thủy”, tiếng nhạc réo rắt vang lên. Thật ko thể tưởng được! Nếu ko tận mắt chứng kiến thì có ai biết được khúc nhạc này do một nữ tử đàn lên. Khúc nhạc hùng vĩ, khí chất mạnh mẽ cộng thêm một ít khí thế hào sảng của bậc nam nhi. Đúng là rất xứng danh với bậc kỳ nữ!
Chú thích: hồ điệp xuyên hoa, thanh đình điểm thủy: như bướm lượn trên hoa, như chuồn chuồn đáp trên nước
Phi Yến bây giờ rất có hảo cảm đối với Minh Nguyệt cô nương này a! Nàng cảm thấy nàng và cô nương này có thể làm hảo tri kỷ với nhau, bất quá hôm nay ko phải lúc! Mục đích nàng đến đây hôm nay ko phải để xem biểu diễn mà để trả thù, cho nên việc kết giao với Minh Nguyệt cô nương để sau vậy!
Lúc này….
Gian phòng bên cạnh có tiếng nữ tử hét lên thất thanh.
Tất cả mọi người trong Dạ Hoa viện bị tiếng thét đó thu hút sự chú ý, tiếng đàn cũng ngừng lại. Nhiều người tò mò đi lên lầu trên xem có chuyện gì. Ko biết đã xảy ra cái sự tình gì nhưng lại có mấy tiếng kêu hốt hoảng vang lên liên tục.
Phi Yến gấp cây quạt trong tay lại, mỉm cười ý nhị nhìn Hỏa Thần, “Kịch vui đã đến rồi! Chúng tam au đi xem thôi!”
Ba người các nàng vừa bước đến gian phòng bên cạnh thì đập vào mắt là một hình ảnh ko thể nào chấp nhận được!
Trong phòng, hai nam tử thân thể lõa lồ đang quấn lấy nhau. Người nam tử ở trên thân hình mập mạp, gương mặt bị mớ tóc phủ xuống nhìn ko rõ mà người nam tử dưới thân hắn diện mạo lại hết sức rõ rệt.
Ách, thiên a, đây chẳng phải Minh Đình Hạo công tử nổi tiếng trong giang hồ sao? Nghe nói hắn là hoa hoa công tử, thích trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi nhưng chưa nghe nói hắn có sở thích đoạn tay áo a!
“Haha….đáng đời! Ai kêu hắn chọc ai lại ko chọc lại chọc đến Vương Phi Yến nàng làm gì? Nàng sẽ cho hắn thân bại danh liệt!” Phi Yến thầm nghĩ trong bụng
Hỏa Thần cùng Lãnh Phong nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của nàng liền biết sự việc hôm nay đều do nàng bày ra.
Mà lúc này hai nam tử kia ko vì mọi người vây quanh lại mà tách rời nhau ra, thậm chí bọn họ còn kịch liệt hơn trước.
Người A: “Phi! Thật xấu mặt nam nhân chúng ta! Nếu đã có sở thích này thì nên đến nam kỹ tìm thú vui! Sao lại đến kỹ viện làm gì?”
Người B: “Chậc, ngươi ko biết gì hết! Hắn là muốn che giấu sở thích của mình nên mới đến đây lén lút làm những chuyện này!”
Người C tiếp lời: “Minh lão minh chủ thật bất hạnh a! Cư nhiên có một đứa con như vậy!”
Phi Yến hài lòng nghe những lời bàn tán xôn xao của những người này.
Nàng ung dung nói với hai nam nhân bên cạnh mình, “Đi thôi! Xem như vậy là đủ rồi!”
Nàng tiêu sái rời khỏi Dạ Hoa viện.
“Phi Yến! Nàng làm gì mà khiến Minh Đình Hạo trở nên như vậy?” Hỏa Thần cũng từng nghe tiếng tăm Minh Đình Hạo rồi nhưng hắn biết chắc cái tên kia ko hề có sở thích đoạn tay áo.
“Hắc hắc, ko có gì! Chỉ một chút xuân dược có dược tính đặc biệt bỏ vào trong lư hương là xong! Những chuyện còn lại đương nhiên là chờ đợi dược tính phát tác thôi!” Loại xuân dược này là nàng lấy từ chỗ Linh Lan, mà tác dụng của nó là làm cho người trúng dược bất kể là nam hay nữ đều nhất thiết phải giao hoan với nam nhân mới được, dược tính của nó cũng rất mạnh a, chắc phải 10 canh giờ sau mới hết mà đợi đến 10 canh giờ nữa thì….Danh dự của Minh Đình Hạo coi như xong!
Hỏa Thần nghe nàng nói xong mà đổ mồ hôi lạnh ở sống lưng. Hắn ko biết cái tên Minh Đình Hạo kia đã chọc phải nàng vì chuyện gì nhưng hắn biết nửa đời sau của tên kia sẽ thân bại danh liệt. “Phi Yến, ko phải Minh gia đã chọc phải nàng rồi chứ?”
“Phải!” Nàng thẳng thắn thừa nhận
Hỏa Thần cũng ko ngờ Phi Yến sẽ thừa nhận như vậy! Ách, Minh gia thật xui xẻo mà!
“Ta phải về trước đây! Dù sao cũng cần chuẩn bị cho đại hội võ lâm ngày mai!” Nói xong nàng cùng Lãnh Phong tách ra đi về phía Hạnh Hoa lầu
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
131 chương
58 chương
280 chương
45 chương
41 chương
52 chương