Thiên Hạ Đệ Nhất Mĩ Nhân
Chương 30 : Đột nhập Như Ý lâu, ngắm mĩ nam
Ách, tai nàng ko nghe nhầm chứ? Nha đầu này lấy đâu ra cái suy nghĩ như vậy? Phi Yến ko tin vào lỗ tai mình nên hỏi lại: “Đột nhập? Ngắm mĩ nam? Muội nói thật chứ?”
Như Nguyệt gật đồng mạnh một cái để khẳng định lại những gì mình nói: “Phải, đêm nay chúng ta sẽ đi!”
Phi Yến trố mắt ra nhìn Như Nguyệt, “Vậy để ta nói cho rõ ràng một chút, tối nay ko phải chúng ta đi mà là muội đi một mình! Ta ko có hứng thú với mấy chuyện này đâu! Nhỡ bị phát hiện thì đó là trọng tội, biết đâu họ còn tưởng ta là thích khách thì sao?”
“Tỷ tỷ, một mình muội làm soa có thể đột nhập được? Tỷ coi như trả công cho việc may y phục của muội đi! Nếu tỷ ko giúp muội, muội sẽ nói với hoàng huynh và Thần Hy ca ca việc tỷ trốn ra ngoài thành vào lúc nửa đêm đó!” Như Nguyệt từ năn nỉ chuyển sang hăm dọa.
Hừ, nha đầu này lúc may y phục cho nàng còn nói ko cần trả công vậy mà giờ lại lật lọng lại còn dám uy hiếp nàng nữa chứ! “Muội ko sợ ta méc với Dung Triệt về việc muội lén nửa đêm nửa hôm đột nhập vào Như Ý lâu để xem nam nhân sao?” Nàng phải đem Dung Triệt ra để khiến nha đầu này suy nghĩ lại, dù sao hai người bọn họ cũng đang yêu thương nhau thắm thiết.
“Muội ko sợ, với lại huynh ấy biết thừa tính muội rồi! Tỷ tỷ, đi với muội đi!” Như Nguyệt nũng nịu kéo vạt tay áo của nàng.
“Được rồi, được rồi, đừng ồn ào nữa! Tối nay ta đi với muội!” Cuối cùng Phi Yến đành đầu hàng.
Hôm nay màn đêm buông xuống một cách nhanh chóng…
Phi Yến ngồi bên chiếc bàn đá đặt giữa sân, nàng tao nhã nâng chén trà hoa cúc lên ngửi, mùi hưuơng thơm ngát của hoa cúc làm tinh thần nàng thoải mái hơn! Phi Yến còn chưa kịp đưa tách trà lên miệng uống thì đã bị Như Nguyệt chạy đến giựt tách trà của nàng đặt xuống bàn, “Tỷ tỷ, sao giờ này tỷ còn ngồi đây uống trà? Chúng ta mau đi thôi!”
Phi Yến ngẫng đầu lên, Như Nguyệt vận một bộ y phục màu xanh nhạt gọn gàng như kiểu mấy vị nữ hiệp hay mặc, mái tóc được vấn cẩn thận phía sau. Nhìn điệu bộ của Như Nguyệt cứ như sắp sửa đi đánh một ai đó ko bằng! “Đừng hối thúc, ta vào thay y phục, chuẩn bị một ít đồ rồi đi ngay!”
Một canh giờ sau…
Phi Yến trên người mặc tử y, tóc tết hai bên, cả người tản mát khí chất tao nhã, cao quý ung dung bước ra ngoài.
“Tỷ tỷ đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp nha!” Như Nguyệt ngẩn ngơ nhìn. Mặc dù y phục vô cùng đơn giản nhưng khi khoát lên người Phi Yến liền trở nên xinh đẹp một cách kì lạ! “Ko nói nữa, chúng ta mau đi thôi!” Như Nguyệt chạy lại nắm tay nàng kéo đi
“Tiểu thư, chờ đã, em đi với người!” Thanh Phi ko biết từ đâu hối hả chạy ra
“Em đi theo làm gì?”
“Đương nhiên là bảo vệ tiểu thư rồi! Nhỡ tiểu thư gặp chuyện gì thì sao?” Thanh Phi tươi cười nói
Nha đầu này thật biết viện cớ! Phi Yến nhẹ lắc đầu nhìn Thanh Phi: “Đi thôi!”
Các nàng đứng trước Như Ý lâu một khoảng cách đủ xa để ko bị phát hiện, trước cửa chính có rất nhiều lính gác đứng, các nàng liền ra cửa sau xem thử nhưng cũng có nhiều lính gác ở đó, đông như thế này thì đến một con ruồi cũng ko lọt qua được huống chi là ba người các nàng.
Phi Yến nhìn qua Như Nguyệt cùng Thanh Phi nói: “Lính gác quá đông, chúng ta ko vào được đâu! Quay về thôi!”
Những tưởng như vậy sẽ làm hai nha đầu này bỏ cuộc nhưng ai ngờ… “Tỷ tỷ, ta điều tra rồi, một lát nữa sẽ có một xe chở rau củ và lương thực vào Như Ý lâu, chúng ta chỉ việc lẻn vào trong xe đó là được rồi!”
Như Nguyệt vừa nói xong thì một xe chở lương thực từ phía xa đi tới, thế là nàng đành đi theo hai nha đầu này lẻn vào trong xe. Các nàng phải nằm dưới gầm xe để trốn, ai, biết cực khổ như thế này thì còn lâu nàng mới đi!
Chiếc xe đi vào từ cửa sau và dừng lại trước một căn phòng lớn, các nàng thấy thế liền nhanh chóng từ gầm xe chui ra.
Phi Yến kéo Như Nguyệt và Thanh Phi vào một bụi cây gần đó.
“Nơi này lớn như vậy, làm sao chúng ta tìm hết được!” Phi Yến thầm thì nói.
“Hay chúng ta chia ra đi!” Như Nguyệt đề nghị
Phi Yến suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng được, Thanh Phi, em đi cùng Như Nguyệt! Nửa canh giờ sau chúng ta gặp nhau tại đây!”
“Nhưng còn người thì sao?” Thanh Phi ko yên tâm lắm khi để Phi Yến đi một mình
“Yên tâm, ta đi một mình được! Hai người cẩn thận đó!” Phi Yến dặn dò cẩn thận
“Tỷ cũng vậy!”
Ba người các nàng chia nhau đi.
Phi Yến hướng về phía trước đi, trên đường nàng phải né rất nhiều lính canh, nơi này thật đẹp nha! Đúng là chỗ dành cho vương tôn quý tộc ở có khác! Phi Yến bước đi một hồi thì nghe tiếng nước chảy róc rách và hơi nước bốc ra ở phía trước, nàng tò mò tiến lại gần để, chẳng lẽ nơi này cũng có suối nước nóng?
Dưới ánh trăng huyền ảo, một nam tử đang ngăm mình trong suối nước nóng, bờ lưng rộng và săn chắc, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống. Nam tử ấy từ từ xoay người về phía nàng. Đôi mắt yêu mị màu tím như mê hoặc người khác, bờ môi mỏng, cơ ngực vạm vỡ, chậc chậc, phải nói là ngũ quan hoàn mĩ! Nhìn bô dáng của hắn đúng là yêu nghiệt mà, loại yêu nghiệt khiến mấy cô nương mê đắm! Tên này còn khiến nàng cảm thấy…sợ, trực giác nàng mách bảo ko nên đụng vào tên này, phải tránh càng xa càng tốt!
Phi Yến nghĩ tới là làm liền, nàng xoay lưng bỏ đi thì một giọng nói quyến rũ vang lên: “Cô nương, ngươi nhìn ta tắm thỏa thích rồi lại bỏ đi như vậy sao?”
Phi Yến bị giọng nói của hắn làm cho giật mình mà vấp phải hòn đá ngã xuống, cái tên này tính dọa người chắc?
Nàng chống tay đứng dậy nhưng ko được, cổ chân nàng rất đau, chắc ko phải bị trật chân đi! A, sao xui xẻo thế này?
“Cô nương, theo ta thấy chân nàng bị trật rồi!” Giọng nói quyến rũ vang lên sau lưng nàng.
Phi Yến vội quay đầu lại, tên yêu nghiệt kia đứng ngay đằng sau nàng nhìn nàng mỉm cười yêu mị. Hắn như thế nào có thể đi đến sau lưng nàng mà nàng ko hề hay biết gì hết?
Yêu nghiệt khom người xuống nhìn nàng: “Ta giúp nàng đứng dậy!” Từ đầu lúc nàng bước tới gần suối nước nóng hắn đã phát hiện ra rồi nhưng vẫn im lặng ko lên tiếng, hơn nữa hắn còn ko ngờ nàng là một nữ tử xin đẹp như vậy! Phải nói hắn đã gặp rất nhiều mĩ nhân nhưng chưa ai đẹp bằng nàng.
“Ko cần, tự ta có thể đứng được! Ngươi, ngươi cứ đi làm chuyện của ngươi đi!” Phi Yến lùi ra sau một chút. Hắn cuối xuống gần nàng làm nàng có thể thấy hết cơ ngực vạm vỡ, tên này có cần ăn mặc sexy như vậy ko? Yêu nghiệt mặc y phục màu đỏ rực rỡ như lửa, cổ áo xẻ sâu xuống, chỉ cần một cử động nhỏ cũng thấy hết những thứ bên trong.
Yêu nghiệt hàm ý nhìn nàng: “Hảo, nhưng nàng có biết việc ta muốn làm bây giờ là gì ko?”
Phi Yến bất giác lùi về sau một chút, lo ngại nhìn hắn: “Việc ngươi muốn làm ko liên quan gì đến ta!”
Yêu nghiệt vươn bàn tay thon dài đến gần nàng rồi nhanh như chớp đã bồng nàng lên, động tác của hắn nhanh đến nỗi Phi Yến còn chưa kịp phản ứng thì đã nằm gọn trong lòng hắn. Yêu nghiệt cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mĩ nhân trong lòng, “Việc ta muốn làm là giúp một cô nương xinh đẹp như nàng ra khỏi đây!”
“Ta ko cần ngươi giúp! Mau thả ta ra!” Phi Yến cố sức giãy giụa.
“Hoàng thượng, tứ vương gia cho mời người đến hoa viên thưởng rượu!” Một nam tử mặc lam y tiến về phía yêu nghiệt bẩm báo, hắn liếc thấy chủ tử mình đang bồng một nữ nhân liền cả kinh. Trong Như Ý lâu này sao tự nhiên lại xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp như vậy, hắn lo ngại nhìn Phi Yến nói: “Hoàng thượng, vị cô nương này là…”
“Ta biết rồi, Liên Dạ ngươi lui ra đi!” Yêu nghiệt khẽ gật đầu rồi đi về hướng có nhiều ánh sáng ở phía trước.
Phi Yến thấy khoảng cách hướng về nơi phát ra tiếng ồn kia liền bắt đầu lo sợ. Chết rồi, lúc này mà nàng đụng mặt Thần Hy là tiêu! Hai nha đầu kia ko biết đi đâu rồi, ai, làm sao bây giờ?
Phi Yến bắt đầu giở giọng ngọt ngào nói: “Ngươi mau thả ta ra đi! Chân ta hết đau rồi!”
“Làm sao chân nàng có thể hết nhanh như vậy được! Đi tới phía trước ta sẽ kêu người trị thương cho nàng! Hay là nàng là thích khách nên mới ko dám tới hoa viên!” Yêu nghiệt thầm thì bên tai nàng.
Tên chết tiệt này, có cần phải kê sát vào tai nàng để nói ko? Hắn làm nàng sởn hết cả gai óc! “Nếu ta là thích khách thì ngươi đã ko còn đứng đây rồi!”
“Vậy thì nàng ko cần lo lắng rồi!” Yêu nghiệt bước nhanh về phía trước.
Phi Yến càng ngày càng thấy rõ thân hình Thần Hy đang ở phía trước, lần này tiêu thật rồi!
Phi Yến chỉ còn cách quay đầu vào ngực tên yêu nghiệt này để mọi người ko thấy được mặt nàng thôi!
“Hỏa Thần, thật ko ngờ ngươi đi một lát lại ôm về một nữ nhân như vậy!” Giọng Nhược Bạch vang lên
“Ta gặp cô nương này ở suối nước nóng, thấy nàng bị thương nên mới đem nàng tới đây!” Hỏa Thần cười nói. Hắn cũng muốn biết nàng là từ đâu tới.
“Vị cô nương này hình như ko phải người ở Như Ý lâu, cô nương, ngươi từ đâu tới vậy?” Tuy ko nhìn thấy mặt nữ tử này nhưng Thần Hy lại cảm thấy nàng rất rất quen thuộc.
Huhu, giờ mà nàng lên tiếng sẽ bị Thần Hy và Nhược Bạch phát hiện mất.
Thần Hy thấy nữ tử kì lạ này ko trả lời, hơn nữa càng ngày càng quay mặt vào người Hỏa Thần liền bước tới, “Ta hỏi ngươi, ngươi từ đâu tới?” Thần Hy đợi một lát ko thấy Phi Yến trả lời bèn la lên “Người đâu…”
Phi Yến thấy ko thể giấu được nữa nên ngẩng đầu lên nhìn Thần Hy.
Thần Hy nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp trước mắt hắn, hắn ko nhìn lầm chứ? Tại sao nàng lại ở đây? Hơn nữa tại sao hoàng đế Chu Tước – Hỏa Thần lại bồng nàng.
Cùng lúc đó Nhược Bạch cũng ngạc nhiên nhìn nàng.
Đúng lúc này, Tử Ly một thân bạch y bước vào. Hắn vừa tới liền nhận thấy không khí khác thường ở đây. Hắn đưa mắt nhìn về phía Thần Hy và Hỏa Thần, chợt ánh mắt hắn dừng lại trên người nữ tử nằm trong lòng Hỏa Thần. Nàng, nàng sao lại xuất hiện ở đây?
Biểu tình của mọi người đều thu vào mắt Hỏa Thần, thú vị thật, xem ra nữ tử trong lòng hắn thân phận ko hề tầm thương chút nào! “Vương gia, ngươi quen nàng sao?”
Thần Hy kìm nén sự tức giận trong lòng, nhìn Hỏa Thần bình tĩnh trả lời: “Nàng ấy là nha hoàn của ta!” Rồi nhìn sang Phi Yến la mắng: “Ngươi thật ko biết thân phận chạy đi lung tung như vậy! Về phủ ta sẽ trừng phạt ngươi!”
Thần Hy tao nhã nói: “Hoàng thượng, nha hoàn của ta ko làm phiền người nữa!” Nói dứt câu liền bồng lấy nàng.
Khóe môi Hỏa Thần hơi nhếch lên khi nhìn cách Thần Hy ôm lấy nàng. Nha hoàn? Có kẻ ngốc mới tin lời hắn ta, ko có nha hoàn nào lại nhận được sự quan tâm đặc biệt của chủ tử như vậy!
“Nàng bị thương ở đâu?” Thần Hy thầm thì vào tai nàng
“Ta bị trật chân!” Phi Yến hạ giọng mình đến mức thấp nhất
“Để ta xem cho nàng ấy!” Nhược Bạch lo lắng nhìn chân Phi Yến
Thần Hy gật đầu rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Nhược Bạch tháo hài nàng ra, nhẹ nhàng xoa ở cổ chân nàng, “Ta giúp nàng nhưng có lẽ hơi đau một chút!”
Phi Yến gật đầu thật mạnh rồi cắn răng lại, chỉ nghe tiếng “rắc” một cái, huhu, đau chết đi! Có trời mới biết nàng từ nhỏ vốn ko sợ máu nhưng chịu đau rất kém!
“Nàng thử cử động cổ chân đi!” Nhược Bạch dịu dàng nói
Phi Yến làm theo lời Nhược Bạch, oa, quả thật đã hết đau rồi! “Chân ta hết đau rồi!”
Phi Yến chợt nhớ tới đã qua nửa canh giờ, hai nha đầu kia chắc là đang đợi nàng, “Ta về đây!”
“Uhm, ta cho người dẫn nàng đi, bên ngoài có sẵn một chiếc xe ngựa rồi!” Thần Hy gật đầu
Phi Yến liền đứng dậy xoay người đi, trước khi đi nàng có quay lại nhìn Tử Ly, ánh mắt Tử Ly nhìn nàng như muốn xuyên thấu qua người nàng. Ai, đúng là chuyện gì đến thì nó cũng đến thôi!
***Ta xin giải thích một chút về cách xưng hô giữa Hỏa Thần, Chính Hiên, Tử Ly và Nhược Bạch. Sở dĩ Hỏa Thần, Chính Hiên và Tử Ly đều xưng là ta và ngươi vì ba người đều là hoàng đế như nhau, tứ quốc cũng lớn mạnh như nhau nên mới có việc xưng hô như vậy! Còn Nhược Bạch là do tính cách ca ấy như thế nên mới nói chuyện ngang hàng với hoàng đế!
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
131 chương
58 chương
280 chương
45 chương
41 chương
52 chương