Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ
Chương 95 : Trên đường đi bị đe dọa
Lặn lội đường xa, tự nhiên tránh không được phải chịu chút ít khổ, dọc theo đường đi cũng không phải một đường luôn gặp được thành trấn phồn hoa, một đám võ lâm nhân sĩ cũng đều là đám người dãi nắng dầm sương, thân thể khoẻ mạnh, trên người mang theo các tuyệt kĩ, tự nhiên cũng có thể chịu được khổ. Nhưng Tiểu Thất lại biết, trong đoàn đội nhân mã cùng đi người duy nhất không thể ăn khổ, cả đời này đều trải qua những tháng ngày trong nhung gấm lụa là, chuyên gia kén ăn, nếu như có chút không hợp khẩu vị thì dù có đói chết cũng không chịu động đũa, tên kia hệt như chim hoàng yến xa hoa.
Chẳng bao lâu sau, người nọ cũng bởi vì không quen ăn cơm rau dưa trên đường mà tuyệt thực mấy ngày, kết quả gầy mất một vòng. Bởi vì Tiểu Thất chủ động đi đánh bắt cá còn gây một trận. Vì thế, lần này Tiểu Thất đi theo có thể nói là đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ trong đoàn xe Khanh Gia bảo ước chừng chứa một tàu hàng bên trong đủ các loại sơn hào hải vị hoa quả khô, để khi đến nơi chim không đẻ trứng này cho người nào đó dùng.
Vì thế, ngày đầu tiên qua đêm ở ngoài trời, Tiểu Thất lặng lẽ mở thùng xe nghe đâu là chứa dược liệu thần bí của Ngũ thiếu lấy một vài chân giò hun khói, nấm hương và gạo nấu cơm, bảo quản trong kho để đút cho cái miệng be bé của “chim hoàng yến” kia. 【 đây là phép so sánh gì vậy? 】
Nhưng là lúc Tiểu Thất cực kì kích động bưng bát cháo nấm hương chân giò hun khói thơm ngào ngạt đến trước mặt “chim hoàng yến” đang ngồi bên đống lửa sưởi ấm thì thấy “chim hoàng yến” đang cầm một miếng bánh ngô vàng rụm, đang ngồi ăn cùng dưa muối với Triệu Đại Bảo.
“A a a! Ngươi thế mà lại ăn bánh ngô! Còn ăn dưa muối!” Tiểu Thất kêu to.
“Rất kỳ quái sao?” Khanh Ngũ quay đầu, sau đó nghiến răng nghiến lợi lại cắn một ngụm bánh ngô, nói: “Hành tẩu giang hồ, nếu ngay cả loại lương khô này cũng không ăn được, ta làm sao để phục chúng?”
Tào sư phụ đang ngồi cùng bọn họ thần bí cầm một cái bình màu đen ra, nói: “Ngũ thiếu, hành tẩu giang hồ không nhất định phải ăn bánh ngô, chỗ này của ta có một món ăn rất ngon, chỉ cần ngươi ăn là lập tức say mê tư vị độc đáo của nó ngay!”
“Sư phụ! Đi sang một bên! Ngũ thiếu, ngươi vẫn là qua đây ăn cháo chân giò hun khói ta nấu đi!” Tiểu Thất chân chó mà bới thêm một chén nữa đưa đi qua, đưa đến Khanh Ngũ trước mặt đạo: “Bên trong sò biển, còn có ta đánh gà rừng thịt gà, ngon lắm đó nha! Ăn bánh ngô làm cái gì, mau ném đi!”
Khanh Ngũ nhìn nhìn miếng bánh ngô, lại nhìn nhìn bát cháo tình yêu Tiểu Thất nấu, vì thế dứt khoát ném miếng bánh ngô, cùng Tiểu Thất mỗi người một chén. Vì thế Triệu Đại Bảo cũng ném bỏ bánh ngô, tụm lại cùng chia bát cháo.
Tào sư phụ bĩu môi, tự mình mở bình ra, một mùi thum thủm theo gió nhẹ nhàng thổi tới, Tào sư phụ cười hắc hắc nói: “Món chao này cực phẩm của lão Vương đó nghen, là cực phẩm nhân gian, chấm hành tây. Mỹ vị đứng đầu!”
“Quả nhiên!” Tiểu Thất bịt mũi, chán ghét nhìn Tào sư phụ si mê ăn hành tây..
Tào sư phụ vừa ăn một bên dạy dỗ Tiểu Thất: “Là ảnh vệ phải biết ăn hành tây. Chấm với chao như vậy mới không lắm miệng trước mặt chủ nhân! Đây là món ăn bắt buộc của mỗi một người ảnh vệ!”
Khanh Ngũ nhìn Tào sư phụ ăn rất ngon miệng, lại hỏi: “Món này bỏ vào lẩu ăn ngon không?”
“A a a a a! Ngũ thiếu!!!” Tiểu Thất và Triệu Đại Bảo cùng lúc hét ầm lên.
Cứ thế trong vô tình, nhân mã của liên minh võ lâm đã đi được hơn phân nửa lộ trình, càng đi về phương Bắc tiết trời càng ngày càng rét lạnh. Tuy rằng trên đường đi không thoát khỏi tình cảnh màn trời chiếu đất, nhưng mà Tiểu Thất quả thật đã hầu hạ Khanh Ngũ rất tận tâm. Khanh Ngũ đi đứng cũng vững vàng hơn rất nhiều, nếu đi tới ngọn núi nổi danh thì thừa dịp đêm vắng người nghỉ mang theo Tiểu Thất leo núi đêm, thưởng thức trăng sáng tiếng thông reo, đương nhiên, là Tiểu Thất cõng hắn lên trên vách đá.
Đương nhiên, cảnh đẹp ở trước mặt mang theo bình rượu ngon, cơm nước no nê thì lại không nhịn được bắt đầu làm việc *** dật, Khanh Ngũ trải tấm thảm Tiểu Thất mang đến ra, thừa dịp ba phần men say áp đảo Tiểu Thất, hai người dưới vầng trăng sáng đắm mình trong dãy núi tráng lệ, hưởng thụ lạc thú đứng đầu nhân gian. Hành trình một tháng, không ngờ kỹ thuật Khanh Ngũ tiến bộ hơn rất nhiều, cho nên Tiểu Thất càng ngày càng dễ chịu.
Lộ trình của đoàn nhân mã chính nghĩa đi tiêu diệt ma nhân, thế mà hai người này đến đây ngược lại nhu tình vạn phần, bắt đầu kiều diễm triền miên. Dụ dỗ đến mức cả người Tiểu Thất lâng lâng, nghĩ thầm nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không tồi.
Lại qua một tháng hơn sớm đã vượt qua biên cảnh phương Bắc, có thể nhìn thấy ngọn núi U Ngưng ở xa xa. Cuối cùng Khanh Ngũ cũng thu lại tâm tình nhàn hạ thoải mái suốt hơn một tháng nay, Tào Cù Duy cũng nhắc nhở mọi người, đã vào trong phạm vi thế lực của Khanh Tử Thần, mọi thứ đều phải cẩn thận một chút.
Một ngày này, đoàn xe của mọi người tiến vào ngọn núi đầu tiên trăm dặm bên ngoài dãy núi U Ngưng, đường núi gập ghềnh, xe ngựa đi lại bấp bênh gập ghềnh, lại nghe nói xung quanh nơi này đã xảy ra rất nhiều vụ tai nạn, bởi vậy mọi người quyết định đi suốt đêm, nhanh chóng chạy tới ba mươi dặm trong thành U Mộng.
Thành U Mộng này cũng là một chỗ đông người tụ tập nhất ở vùng biên giới xa xôi, tuy so ra kém Đại Thành ở Trung Nguyên nhưng cũng có hồn, mấy trăm năm trước cũng có văn hào đã từng ngâm thơ khen tặng cảm khái cảnh trí tráng lệ ở núi U Ngưng, vì thế dựa vào lời thơ của hắn cho nên thành này chưa từng có tên mới gọi là “U Mộng thành”.
Lúc tiến vào ranh giới đầu tiên thì Tào Cù Duy nói với Khanh Ngũ: “Đoạn đường núi đi qua thành U Mộng này là một trong mười Đoạn Hồn, sơn đạo gập ghềnh nhỏ hẹp, vả lại sương mù vô cùng dày đặc, nghe nói bên trong màn sương mờ mịt này có rất nhiều quỷ mị, có thể mê đảo tâm hồn con người, Ngũ thiếu chớ mất cảnh giác.”
Khanh Ngũ nói: “Ừ, ngược lại ta cho rằng, với mục đích gậy ông đập lưng ông như trước thì Khanh Tử Thần sẽ không dễ dàng xuống tay với chúng ta, nếu như muốn xuống tay, ít nhất phải chờ bọn ta vào trong núi U Ngưng.”
“Hy vọng lần này chúng ta có thể cứu được giáo chủ.” Tào Cù Duy rũ mắt, hình như là đang cầu nguyện trải qua một đoạn thống khổ xót xa năm đó làm cho hắn luôn luôn cảm thấy có một chút bất an.
Vì thế một đêm này đại đội nhân mã đốt đuốc, người ngựa không ngừng không nghỉ, mà Khanh Ngũ ngồi yên trong xe ngựa, hơi có chút xóc nảy dần dần đi vào giấc ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, Tiểu Thất đột nhiên lay tỉnh hắn, nói: “Ngũ thiếu, Ngũ thiếu, ngươi tỉnh tỉnh.”
“Tiểu Thất, làm sao vậy?” Khanh Ngũ mở mắt ra hỏi.
“Sương mù giăng kín.” Tiểu Thất nói, “Màn sương rất lớn, từ nơi này nhìn ra bên ngoài, căn bản không thể nhìn tới xe ngựa ở phía trước với đằng sau.”
Vì thế Khanh Ngũ ngồi dậy, xốc màn xe nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài một mảng sương mù trắng xoá dày đặc, thật sự là đưa tay ra cũng không thể thấy được năm ngón, cũng không thể nhìn ra bây giờ là lúc nào. Tiểu Thất mở cửa xe, nhảy xuống đi thăm dò tình hình, kết quả vừa mới nhảy xuống, thế nhưng không còn nhìn thấy xe ngựa nữa rõ ràng là chỉ đứng cách chiếc xe ngựa có một giang tay, thế nhưng đã bị cách ly ở bên trong đại dương mênh mông trống rỗng!
“Ô!” Tiểu Thất kinh hô một tiếng, vội vàng muốn lui về xe ngựa, nhưng không ngờ lại là hư không, sờ soạng theo phương hướng vừa nãy rời đi, thế nhưng không thể chạm tới cửa xe ngựa!
“A! Sao lại như vậy!?” Tiểu Thất kinh hô, nhưng chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, cả một người cũng chẳng thấy đâu!
“Ngũ thiếu! Ngũ thiếu!” Tiểu Thất lo lắng kêu lên.
Sợ hãi, cuối cùng lan tràn giống như gợn sóng kéo rộng dưới đáy lòng Tiểu Thất.
Khanh Ngũ ở trong xe ngựa đợi một lát, nhưng trước sau vẫn không thấy Tiểu Thất trở về. Cảm giác có chỗ không thích hợp, hắn trực tiếp tự mình đi xuống xe ngựa bên trong xe vắt ngang cây quải trượng, hắn vơ tới cây quải trượng, có chút chật vật dịch xuống xe từ sau khi chân hắn tàn phế, lên xuống xe ngựa đều nhờ người khác hỗ trợ, tự mình xuống xe đây chính là lần đầu tiên, suýt nữa đã ngã nhào xuống đất.
Thật vất vả hai chân mới chạm đất, Khanh Ngũ giữ được trọng tâm, điều chỉnh tư thế, đặt quải trượng bên dưới nách, ngồi dán vào xe ngựa trắc trở một hồi, hắn giật mình phát giác thế mà xung quanh bốn phía lại an tĩnh như thế, hắn gọi: “Tiểu Thất!” Nhưng không thấy ai đáp lại.
Khanh Ngũ nhíu mày, đang muốn gọi người hỏi một chút xảy ra chuyện gì, lại nhớ ra người chăn ngựa, đang muốn men theo xe ngựa đến hỏi người, giờ phút này màn sương mù dày đặc giăng kín mọi lối, hắn đứng ở chỗ cửa xe, thế nhưng không thể nhìn thấy xe ngựa ở phía trước, giống như toàn bộ thế giới này cũng chỉ có lối hẹp này.
“A… … …”
Một tiếng thở dài của người phụ nữ, đột nhiên không biết từ phương hướng nào vang lên.
Khanh Ngũ đưa mắt nhìn bốn phía, nhưng chỉ nhìn thấy bốn phía phủ sương mù, cái gì đều không có.
“A… … …”
Lại là tiếng thở dài kia, sao mà giống tiếng rên rỉ, lần thứ hai ở chung quanh vang lên.
“A ”
Tiếng nói kia càng ngày càng tới tấp, càng ngày càng vang, đúng là mê hoặc nhân tâm, giục giã cảm giác khủng bố tản mát toàn thân!
Mà bên trong màn sương mù dày đặc, hình như có bóng đen dao động, phảng phất như lướt qua lướt lại trong màn sương!
Đó là cái gì? Vì sao bốn phía không có hơi thở của những người khác?
“A ”
“A ”
“A ”
“A a a a a a a a a a a a a a a a ”
Thanh âm kia càng ngày càng dày đặc, cuối cùng nối liền thành một tiếng thét chói tai, khiến cho lỗ tai của Khanh Ngũ phát đau, hắn vội vàng dằn lòng, nép sát vào xe ngựa, một tay sờ vào bên trong xe có chút run rẩy chạm túi nước Tiểu Thất chuẩn bị cho hắn đó là Tiểu Thất phòng ngừa hắn khát nước, trước khi vào đường núi đặc biệt tích trữ túi nước suối ngọt.
Cố nén ma âm inh tai nhức óc, Khanh Ngũ búng nút lọ, tu một ngụm nước to, sau đó ngửa mặt phun ra quả nhiên, nương theo đó hạt mưa đúng hẹn ghé tới, nhẹ rơi, may là như thế, mưa thấm vào màn sương nhất thời làm chúng yếu bớt năm phần.
Khanh Ngũ vươn tay ra cảm thụ đợt mưa phùn kéo dài, bỗng nhiên dồn lực đạo hàn khí trong trong cơ thể tỏa khắp bốn phía, lôi kéo màn mưa tức thì trong mưa phùn mang theo khí lạnh, bắn toé bốn phương!!
Mưa đến, xua tan sương mù cuối cùng cảnh trí xung quanh cũng rõ ràng hơn một chút, Khanh Ngũ thoáng chốc hiểu được đây không phải là sương mù tự nhiên mà là trận pháp!
“Ngũ thiếu!” Giọng của Tào sư phụ đột nhiên ở một nơi không xa vang lên, bóng hình dần dần rõ ràng, đúng là hắn. Tào sư phụ đang gọi hắn: “Đây là trận pháp của yêu quái, có người lẻn vào bên trong đội ngũ của chúng ta, cố làm ra vẻ huyền hư!”
Đang nói chuyện cùng lúc cơn mưa rơi xuống không ngừng, sương mù giăng lối đã nhạt dần, sương mù hiện ra ngay trước mặt mọi người rõ ràng là hình thù to lớn, đang ngăn đường cản lối!
Chỉ thấy vật khổng lồ kia chính là
Một cái đầu mèo yêu lớn như hòn núi!!
Mèo yêu chỉ có cái vắt ngang bên trên đường núi, há cái mồm to như chậu máu, kêu to:
“Meo ”
“Tìm được món đồ để ký thác trận thuật rồi!” Tào sư phụ hoàn toàn không bị ảo giác hù dọa, hắn lấy túi nước ở trong tay Khanh Ngũ tạt qua cái đầu mèo yêu kia, ngay tức thì con quái vật lớn giống như sương mù cũng bị tiêu tán, trên con đường núi nhỏ hẹp, chỉ có một con mèo Phấn Ú ngao ngao gào khóc!
Không biết là ai bắt nó buộc ở ven đường lợi dụng biến nó thành quái vật bày trận pháp để hù dọa mọi người.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
117 chương
12 chương
5 chương
15 chương
28 chương
16 chương
69 chương
56 chương