Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ
Chương 72 : Cùng kiếm tông luận võ
Ngày Tiểu Thất cùng người phái kiếm tông quyết đấu rốt cục cũng đến.
Nơi tổ chức là Đào Bình cách thành Tô Thành mười dặm, kiếm tông dự tính thời gian tiến hành là lúc chạng vạng, bị Khanh Ngũ đổi thành buổi trưa —— nghe đâu Khanh Ngũ làm sớm cho xong chuyện, nghe đâu Khanh Gia bảo còn cung cấp thức ăn cho khán giả đến xem, bởi vậy trận luận võ này thu hút không ít võ lâm nhân sĩ kéo tới.
Khanh Ngũ đang ngồi xe ngựa tiến đến, hiện giờ xe ngựa mà hắn đang ngồi cũng đặc biệt làm theo yêu cầu của hắn, thùng xe rộng thùng thình rất thoải mái, cũng có chỗ để đặt xe lăn, Triệu Đại Bảo cùng với Tiểu Thất theo thường lệ ngồi bên trong cùng hắn, Triệu Đại Bảo lấy ra son phấn ngày hôm qua mới làm ra cho nữ quyến, thêm nước để vẽ bộ mặt tái nhợt yếu ớt cho Khanh Ngũ.
Những son phấn này là Triệu Đại Bảo dùng hai mươi hai hoàng kim mua từ tiệm son bột nước tốt nhất Tô Thành, tuy nói một hộp phấn không khác gì của những thiếu nữ trong gia đình bình thường nhưng hộp này cực kỳ nhẵn nhụi, sau khi bôi lên hoàn toàn không nhìn ra dấu vết, loại son phấn này là đồ tiến cống vào trong hoàng cung.
Triệu Đại Bảo còn dùng móng tay dính một chút son phấn đắt tiền, thoa nhẹ lên trên cánh môi duyên dáng của Khanh Ngũ, ngay tức thì, cánh môi phấn nộn tươi ngon mọng nước kia cũng trở nên tái nhợt.
“Này!” Tiểu Thất đối với hành động tùy tiện sờ môi Khanh Ngũ của Triệu Đại Bảo không hiểu sao rất mẫn cảm.
“Tiểu Thất ngươi ăn dấm cái gì chứ hả, ta đây là làm việc công!” Triệu Đại Bảo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Vì thế, tại Đào Bình chiếc xe ngựa Khanh Gia bảo mọi người đang ngóng cổ chờ rốt cục cũng đã đến, chỉ thấy Khanh Ngũ mặc áo khoác lông chồn bạc cả người lẫn xe lăn bị người nâng xuống, ăn diện đẹp đẽ quý giá bức người như trước, chính là so với mấy ngày trước đây ở trên tràng đại hội võ lâm, lúc này sắc mặt Khanh Ngũ rõ ràng tái nhợt rất nhiều, xem ra hắn gần đây quả nhiên đúng như tin đồn, bệnh cũng không nhẹ.
“Khụ khụ khụ…” Khanh Ngũ tay trái nắm thành quyền, đặt ở bên miệng ho khan, Triệu Đại Bảo vội vàng thay mặt cho Khanh Ngũ đọc diễn văn cho mọi người —— Khanh Ngũ ra vẻ trung khí không đủ, không thể nói chuyện lớn tiếng, bộ dáng của hắn khiến mọi người lo lắng hắn có thể kiên trì chống đỡ nơi vùng núi hoang dã này hay không nữa. trung khí ( trong Đông y đây là chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể)
Mà Chương môn kiếm tông thì lạnh lùng nhìn bệnh trạng của Khanh Ngũ, nguyên nhân bệnh tình của Khanh Ngũ ngày một tăng thêm, kì thực so với ai khác hắn là người rõ nhất —— từ mấy ngày trước, hắn đã âm thầm sai kẻ thân tín bên mình động tay động chân trong dược liệu quý hiếm duy nhất chỉ có ở một hiệu thuốc bắc trong Tô Thành này, Khanh Ngũ trong người đầy bệnh, thế nhưng ngông cuồng muốn tranh hùng cùng với kiếm tông, cũng quá buồn cười đi!
Kiếm tông phái cao thủ ra trận chính là đệ tử đồng lứa với Lăng Vân Hồ Tiếu, Hồ Tiếu cùng Lăng Vân đều rất nổi danh, là Tứ sư đệ của Lăng Vân, kiếm pháp nghe đâu có thể sánh ngang với Lăng Vân, chính là nhiều năm qua bị Lăng Vân đoạt mất nổi bật. Lúc này đây còn chưa có thanh danh vang dội ở trên giang hồ này, lần này đại diện kiếm các ra trận, là được nhị sư huynh Tư Mã Thành có ý tiến cử hiền tài, cho hắn cơ hội, bởi vậy hắn cực kỳ coi trọng, trong ba ngày vừa qua chuyên tâm tu thân dưỡng tính, đã tạo điều kiện để cho chính mình đạt tới trạng thái đỉnh cao từ sớm.
Tiểu Thất thắt lưng giắt bảo đao, kéo áo choàng đỏ thẫm trên mình, hiên ngang đi tới giữa sân luận võ. Mọi người nhìn thấy bộ dạng Tiểu Thất tuấn tú, mái tóc gọn gàng tinh tế, rõ ràng chỉ là tên thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, nhất thời khắp chung quanh sôi nổi nghị luận, không biết người thiếu niên hộ vệ thần bí luôn đi theo phía sau Khanh Ngũ này đến tột cùng có bản lĩnh ra sao. So với Hồ Tiếu, Tiểu Thất chả có tên tuổi gì ở trên giang hồ.
Hồ Tiếu nheo mắt, đánh giá thiếu niên này, tuy bộ dáng Tiểu Thất xinh đẹp thủy linh, nhìn qua trông có vài phần giống như tiểu thiếu gia quý tộc, chỉ có điều ánh mắt rất lợi hại thêm một thân tản mát đầy sát khí, đủ để thấy Tiểu Thất là một thiếu niên lão thành trong cao thủ đao, Hồ Tiếu không muốn khinh địch, hai tay ôm quyền thi lễ, lập tức xuất ra kiếm thế, tư thế ngăn đón, khí thế tự nhiên sẵn có, khiến người ta sợ hãi than quả nhiên không hổ là nhất đại kiếm khôi!
Tiểu Thất lạnh lùng mỉm cười, lập tức thế đao chớp nhoáng, cương đao ra khỏi vỏ, lần này hình như mang theo sức lực vạn quân, đao phong sát phạt bốn phương, dẫn phát một trận kinh hô —— chiêu thức đủ mạnh! Thật là khó thế rào rạt bá đạo!
“Nhận!” Hồ Tiếu dứt lời kiếm như rồng lượn, như vệt sao băng, vén lên bức màn quyết đấu!
Chỉ thấy bên tràng luận võ đao quang kiếm ảnh, vốn là một trận luận võ chẳng được xem trọng thế nhưng lúc này đủ màu đủ sắc —— Hồ Tiếu dùng kiếm pháp, Tiểu Thất xuất đường đao mãnh liệt, hai người vậy mà trong chốc lát khó thế phân cao thấp!
Ai cũng không thể ngờ, Tiểu Thất người này là một người thiếu niên không tên tuổi thế nhưng bên trong mang theo uy thế lớn như thế, đối mặt với võng kiếm cao siêu tuyệt học kiếm tông của Hồ Tiếu lại không có chút nào hoảng hốt, mỗi một chiêu dứt khoát mạnh mẽ.
Ngày xưa Tiểu Thất ra chiêu, nương theo thế tới ào ạt là chiêu thức giết người, ngày nay dẫn chiêu như mọc trời mặt, khi thì trầm ổn lúc thì dây dưa, cương đao vững chắc mạnh mẽ, đối phương càng nhanh, hắn lại biến thành càng trầm, mỗi một đao vừa vặn, chém tới khiến Hồ Tiếu mấy lần nguy nan —— Quả thực làm Hồ Tiếu giật mình không thôi, hắn phát giác, cho dù đã từng cảnh tỉnh bản thân mình không nên khinh địch, nhưng cuối cùng vẫn là bị bề ngoài của thằng nhóc này đe dọa, chỉ bằng biểu hiện của hắn, tuyệt đối có thể xếp hạng vào nhóm mười cao thủ hàng đầu trong giang hồ!
Thiếu niên này, thật đúng là thiên tài võ học!!
Hồ Tiếu tim treo vắt vẻo trên cành cao, thu hồi khinh cuồng trong lòng, hết sức chăm chú, đem Tiểu Thất thành kình địch duy nhất mà hắn muốn đánh ngã! Hắn bên này kiên định mục tiêu vững vàng, kiếm pháp lại tiến thêm một tầng, trận luận võ giữa hai người cuối cùng cũng tiến vào đỉnh cao tột cùng!
Tư Mã Thành mắt thấy loại tình hình này, nắm tay không khỏi nắm thật chặt—— Khanh Ngũ! Ngươi thật sự là có tài, dưới tay thế nhưng lại cất giấu loại cao thủ này!
Hắn âm ngoan nhìn phía Khanh Ngũ, chỉ thấy Khanh Ngũ dùng ngón tay xoa trán của mình, tựa hồ cũng không nhìn trên sân luận võ, mà nhíu mày nhắm mắt, thoạt nhìn rất không thoải mái.
“Ngũ thiếu!” Triệu Đại Bảo lo lắng hô nhỏ.
“Đại bảo, đầu của ta có chút đau… Ngô…” Khanh Ngũ gắt gao nhíu lại hàng mày, cơn đau đớn nhất định cực kỳ giằng xé, bằng không hắn cũng sẽ không rên rỉ ra tiếng, chỉ là tiếng rên kia bị hắn chống đỡ đè ép, lúc này đây cơ hồ không thể nghe thấy.
“Giúp ta xoa xoa một chút.” Khanh Ngũ khó chịu nói, thân thể gần như toàn bộ dựa ở một bên tay vịn, xem ra ngay cả ngồi cũng không vững lắm thì phải.
Triệu Đại Bảo ở phía sau hắn, cẩn thận giúp hắn xoa huyệt Thái Dương. Mà hành động khác thường của Khanh Ngũ, cũng khiến cho rất nhiều người nhìn chăm chú.
“Ngũ thiếu, nơi này gió lớn, nếu không ngài vào trong xe nghỉ ngơi đi?” Triệu Đại Bảo lo lắng nhìn nhìn bốn phía.
Khanh Ngũ nhíu chặt mày rồi từ từ nhắm hai mắt, hơi gật gật đầu, đôi môi không có chút huyết sắc nào hơi hơi há há, nói: “Cứ để Tiểu Thất tiếp tục luận võ, không cần bởi vì ta phân tâm.”
Nói tới đây, mày đã muốn nhíu thành một chữ xuyên 川, ngón tay cũng không tự chủ được run lên.
“Ngũ thiếu!!!!” Tiểu Thất hiển nhiên nhìn thấy một màn Khanh Ngũ phát bệnh, đột nhiên không để ý sinh tử nhảy ra khỏi vòng chiến, mũi chân điểm nhẹ một chút bay tới trước mặt Khanh Ngũ, chỉ thấy hắn một chưởng đặt ở ***g ngực Khanh Ngũ, đem nội lực của mình đưa vào trong cơ thể Khanh Ngũ.
【 kỳ thật thì lúc này, hắn đang giả trang bộ ở trước ngực Khanh Ngũ xoa oa, xoa a xoa 】
“Ta không sao, trước hết ôm ta vào trong xe, ngươi không cần chậm trễ luận võ.” Khanh Ngũ một lúc lâu mới mở to mắt nói.
Tiểu Thất lo lắng quay bánh xe phụ ôm lấy Khanh Ngũ, cùng Triệu Đại Bảo đem Khanh Ngũ chuyển về xe ngựa, tất cả mọi người rướn cổ lên nhìn, một hồi sau chỉ thấy Tiểu Thất đỏ mắt từ trong xe đi ra, hút hút cái mũi nói: “Tiếp tục luận võ!”
Nhìn dáng vẻ của hắn, cũng đủ biết tình trạng Khanh Ngũ không được tốt lắm.
Ngươi muốn hỏi đôi mắt Tiểu Thất sao lại hồng sao, cái này vẫn là do Triệu Đại Bảo mang củ hành tây tới. Cực kì hiệu quả.
Mà bị mọi người sôi nổi phỏng đoán Khanh Ngũ nguy cấp, còn nhân vật chính lúc này đang cùng Triệu Đại Bảo đem đồ nghề trong thùng xe ra nhóm bếp lò, bắt đầu hầm gà ti, không chỉ như thế, còn mang theo thịt bò, gan gà đủ các loại nguyên liệu, và bảy loại mì sợi đặc biệt.
Vì thế một lúc sau, không biết từ chỗ nào truyền ra mùi thức ăn kì lạ dễ ngửi phảng phất bay vào trong sân luận võ, khiến cho bụng của tất cả mọi người thầm thì kêu réo.
Về phần củ hành tây còn lại trợ giúp Tiểu Thất rớm nước mắt, bị Khanh Ngũ dùng đao nhỏ xoát xoát cắt thành một đống hành thái, sau đó bỏ vào trong bát ăn luôn.
“Khốn kiếp, lừa dối võ lâm cũng không thể ngồi xổm ở nơi này ăn mì sợi a.” Triệu Đại Bảo một bên vớt mì sợi một bên phun tào.
“Sợ cái gì, ai quy định lúc luận võ không thể ăn mì sợi?” Khanh Ngũ xấu xa nói.
Chỉ thấy Khanh Ngũ thế nhưng đem cánh cửa xe ngựa quay lưng về phía võ lâm nhân sĩ bên kia mở ra, mùi hương theo gió tản ra ngoài, có thể nói lớn mật đến cực điểm.
“Thục Quân, chúng ta thi hút mì sợi đi?” Triệu Đại Bảo nói, “Xem ai một lần hút mì sợi nhiều nhất.”
“Được.” Khanh Ngũ quỷ dị đồng ý.
Hai cái tên nhàm chán cùng cực.
Vì thế, chỉ thấy Triệu Đại Bảo kẹp một sợi mì sợi, oạch oạch hút vào, Khanh Ngũ cũng học theo, bưng bát oạch oạch mà hút.
Nhưng vào lúc này, một vị đại hiệp mang theo đứa nhỏ năm sáu tuổi không chịu cùng đám người lớn xem trận đấu võ nhàm chán, nhóc kia lặng lẽ rời khỏi tầm nhìn của mọi người, một mình một người chạy đến xe ngựa bên này chơi, hắn thân mình thấp lùn, tự nhiên Triệu Đại Bảo cũng không có cách nào từ cửa sổ nhìn thấy, vì thế ngay trong lúc Khanh Ngũ hút vui vẻ hăng say, đột nhiên một cái đầu nhỏ từ ngoài cửa xe ló vào đây.
“Phốc!” Khanh Ngũ cùng Triệu Đại Bảo suýt nữa phun mì sợi.
Bé trai chớp chớp mắt nhìn Khanh Ngũ.
Lập tức không khí giằng co.
“Ta đang uống thuốc.” Khanh Ngũ = = quỷ dị giải thích, “Trong bát này trộn thuốc bột.”
“Này!! Lời nói dối vụng về chết đi được!” Triệu Đại Bảo ở trong lòng không tiếng động tru lên.
Bé trai lại nháy mắt mấy cái, rất trẻ con mà nói: “Ngươi đang ăn mì sợi người ta cũng muốn ăn người ta cũng muốn oạch oạch ”
Khanh Ngũ đúng là bi thúc a, ngụy trang tinh xảo khéo léo như vậy mới biểu diễn một lần hoành tráng, thế nhưng bị trẻ nhỏ chọc thủng.
“Bảo bảo, cho ngươi đường ăn, đi tìm cha thân ngươi chơi đi đi, để cho cha thân ngươi dẫn ngươi ăn mì sợi.” Khanh Ngũ cũng may vẫn là đầu óc nhanh nhạy, từ trong hộp lấy ra điểm tâm tinh xảo đưa cho bé trai, sau đó vỗ vỗ đầu của hắn.
Đứa bé cầm lấy điểm tâm, dùng giọng trẻ con cả giận: “Cha ta không gọi là cha thân kêu cha kêu cha thân đúng là mất mặt a đúng là ỏn ẻn a ”
Phốc Triệu Đại Bảo quai hàm phồng lên, che miệng, nghẹn cười đến mức rất khó chịu.
【 Đứa nhỏ này tiếp tục phun tào Khanh Ngũ! Hắn chẳng lẽ là sứ giả trên trời phái tới phun tào? 】
“… …” Khanh Ngũ = = trẻ ranh chết tiệt!
Vì thế Khanh Ngũ hiểm ác tiếp tục sờ đầu đứa nhỏ, ra vẻ từ ái nói: “Bảo bảo, ngươi gọi cha ngươi là ‘cha thân’, cha ngươi sẽ càng thương ngươi a, kêu cha thân một chút cũng không ỏn ẻn, tiểu thiếu gia nhà có tiền đều kêu như vậy, không tin ngươi đi gọi cha của ngươi một tiếng thử xem, cha ngươi sẽ thưởng cho ngươi a.”
“A ta đi thử xem ” đứa nhỏ vì thế chạy ra.
“Khanh Ngũ ngươi…” Triệu Đại Bảo hỏng mất nhìn khóe miệng cong cong tà ác của Khanh Ngũ.
Vì thế đứa bé chạy đến trước mặt cha của hắn, túm lấy ống quần của cha mình, kêu lên “Cha thân cha thân ta muốn ăn mì sợi ”
“Ỏn ẻo muốn chết! Nhóc con!” Một đại hán thô lỗ cúi đầu quát hắn, “Đi qua một bên, đừng quấy rầy lão tử ngươi xem luận võ!”
“Ô oa oa đại ca ca xinh đẹp gạt người ” tiểu hài tử khóc lớn lên.
@Phong: hôm nay Phong rất buồn rất buồn… tối qua là lo nhưng giờ là buồn. Post bài xong Phong đăng link down cha của con tôi là cá heo cho mọi người. Buồn đến nổi chả muốn làm file prc luôn (^.^).
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
117 chương
12 chương
5 chương
15 chương
28 chương
16 chương
69 chương
56 chương