Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ
Chương 70 : Oan tình đợi giải bày
Lời Khanh Ngũ nói ra, khiếp sợ bốn phương, mà ngay cả trong ánh mắt Lăng Vân cũng vô vàn phức tạp, cẩn thận đánh giá Khanh Ngũ.
Chưởng môn kiếm tông của môn phái ngũ tôn cả giận nói:
“Khanh Ngũ công tử! Lăng Vân giết sư tôn của ta, đáng chết vạn lần, hiện giờ phế võ công của hắn đã khoan dung cực lớn đối với hắn rồi! Dụng ý của ngươi xác thực khiến người ta khó hiểu! Chẳng lẽ Khanh Gia bảo muốn bao dung tên tội đồ tàn ác như thế sao! Hay là, hiện giờ Khanh Gia bảo trở thành chỗ che giấu ác đồ!”
Lần này câu chữ quyết liệt, mũi nhọn nhắm thẳng vào Khanh Gia bảo, khiến chung quanh không khỏi ồn ào náo động, phương trượng Thiếu Lâm vội vàng hòa giải: “Tư Mã chưởng môn, bớt giận bớt giận, trước cứ nghe Khanh Ngũ công tử nói như thế nào đã.”
Mấy vị khác cũng sôi nổi lên tiếng căn ngăn, kì thực trong lòng mỗi người đều ôm tâm tình xem náo nhiệt nhìn trai cò tranh chấp.
Khanh Ngũ cũng không tức giận, bình tĩnh nói: ” Vụ án của Lăng thiếu hiệp, ta cũng đã cẩn thận nghiên cứu, phát giác trong đó có rất nhiều điểm đáng ngờ, vì để trả công đạo cho võ lâm, lần này mới cả gan bảo đảm cho Lăng thiếu hiệp, ta tin tưởng tiền chưởng môn kiếm tông bị hại, liên quan tới việc cấu kết với ma giáo, còn rất nhiều bí mật ẩn dấu bên trong, ta hy vọng liên minh võ lâm có thể cho ta một ít thời gian, nếu như ba tháng sau, còn chưa thể đưa ra căn cứ chính xác để làm sáng tỏ sự thực, nếu Lăng Vân có tội thì phải đền tội, ta sẽ không hề dị nghĩa.”
Chương môn kiếm tông hừ lạnh: “Ý của ngươi là, có người vu oan Lăng Vân?”
“Đúng vậy.” Khanh Ngũ nhìn chưởng môn kiếm tông nói, chưởng môn kiếm tông này tên là Tư Mã Thành, tuổi còn trẻ đã ngồi trên chức vị chưởng môn, cũng chính là Nhị sư đệ của Lăng Vân, mặt mày như quan ngọc, giống như một vị thanh niên phóng khoáng, nhưng hai mắt âm vụ sắc bén, cũng không phải là hạng người đơn giản.
Tư Mã Thành cười lạnh: “Ta tận mắt thấy hắn giết hại sư tôn, Lăng Vân cũng chính mồm thừa nhận, bằng chứng như núi, Khanh Thục Quân, ngươi còn muốn làm gì?”
Khanh Ngũ nói: “Nhưng không biết lúc ấy Tư Mã chưởng môn thấy hiện trường giết người, bên người có người thứ hai làm chứng?”
“Ngươi hoài nghi ta?” Tư Mã Thành nhìn chằm chằm Khanh Ngũ ánh mắt càng lúc càng hung ác, “Khanh Thục Quân, ngươi cố ý khiêu khích đúng không? Hừ, được rồi, ta đơn giản để cho người trong thiên hạ nhận rõ miệng lưỡi của ngươi! Sự tình lúc đó, còn có hai vị sư đệ của ta ở cùng, bọn họ đều có thể làm chứng!”
Khanh Ngũ lại nói: “Người làm chứng, đều là người thân thiết với chưởng môn, lời nói ra miệng rất dễ dàng, nếu ngươi đã nói Lăng Vân chính miệng nhận tội, vậy ta muốn hỏi thử hắn một chút, hiện giờ ngay trước mặt võ lâm liên minh, để xem rốt cuộc hắn nói thế nào.”
“Khanh Thục Quân!!” Tư Mã Thành tay vỗ mạnh trên bàn, “Bản lĩnh ngụy biện khá lắm! Nếu như không phải niệm tình ngươi là người tàn phế, ta đã muốn quyết đấu cùng với ngươi rồi, ngay ở trước mặt người trong thiên hạ trả lại thanh danh cho ta!”
Chưởng môn Võ Đang xen miệng vào: “Tư Mã chưởng môn cứ bình tĩnh đừng nóng, nếu như đã luận tội Lăng Vân, ít nhất cũng phải nghe hắn tự mình biện giải —— Lăng Vân, mới vừa rồi Tư Mã chưởng môn nói ngươi đã nhận tội, ta đây hỏi ngươi, bây giờ ngươi có nhận tội không?”
“Hóa Long đạo trưởng ngươi!” Tư Mã không ngờ chưởng môn Võ Đang thế nhưng nói giúp Khanh Ngũ, tức thì nổi đóa.
Khanh Ngũ nhân cơ hội nói: “Lăng Vân, ngươi hãy nói ra chân tướng, liên minh võ lâm giương cao ngọn cờ chính nghĩa, tuyệt đối sẽ xử oan bất cứ một người tốt nào, cũng sẽ không để sót một kẻ làm việc ác.”
Lăng Vân ngẩng đầu, môi khô khốc hơi hơi mấp máy, hình như là muốn nói gì, do dự nửa ngày, cuối cùng cắn răng, dùng thanh âm khàn khàn thốt lên lời: “Ta… Nhận…”
Một chữ “tội” còn chưa nói ra, ngoài cửa đột nhiên có một người đi tới!
“Thánh giáo Thương Minh, tả sứ Chu Ly bái kiến.” Người tới tự báo tên tuổi, sau đó bước nhanh vào trong điện. Mà đằng sau hắn có một thiếu niên gầy yếu, nhắm mắt theo đuôi Chu Ly.
Tiểu Thất nhìn kỹ, thiếu niên kia không phải Phấn Viên cũng chẳng phải Phấn Cao, mà là một đứa nhỏ kia gầy còm khiến cho người ta đau lòng, trên mặt sợ sệt nhút nhát, từ đầu đến giờ vẫn luôn một mực cúi đầu, ngay cả bước chân cũng không dám nhích thêm lên một tí.
Lại nói Chu Ly này một thời gian biến mất không thấy bóng dáng, không biết đi đâu làm gì, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này?
” Tả sử Thương Minh!” Hiện trường lại xôn xao, phải biết Thương Minh giáo ngày xưa huy hoàng nhiều năm qua ẩn trong tối không xuất hiện, mà Chu Ly với danh hiệu Ly Hỏa Tu La lại càng là một truyền thuyết, hai mươi năm cũng chưa xuất hiện ở trên giang hồ, ai biết nam tử này tự nhiên xuất hiện rốt cuộc có phải là Ly Hoa Tu La thật hay không?
Trái lại chưởng môn Võ Đang râu bạc phơ và phái Thiếu Lâm cùng hành lễ với hắn, chưởng môn Võ Đang nói: “Tả sử, nhiều năm không gặp, các hạ thần thái vẫn như xưa a!”
Có một câu này, đã ngay tức khắc xác định thân phận của Chu Ly. Chu Ly ôm quyền đáp lễ với hai vị chưởng môn: “Ta lần này đến đây, việc chính là trả nhân tình cho——ngũ thiếu Khanh gia, ta dẫn thư đồng đến cho ngươi.”
Nói xong quay lại nói với thiếu niên phía sau: “Ngươi đi sang chỗ ngũ thiếu bên kia.”
Thiếu niên theo ngón tay của hắn ngẩng đầu lên, thấy Khanh Ngũ, chỉ cảm thấy cuộc đời này chưa từng nhìn qua người đẹp như vậy, phi thường kính sợ, sợ tới mức vội vàng cúi đầu.
Mà Chương môn kiếm tong khi nhìn rõ diện mạo thiếu niên kia thì trong mắt hơi đổi, biểu tình cũng trở nên rất kì lạ. Mà Lăng Vân cũng nhìn chằm chằm vào thiếu niên.
Hành động lần này của Chu Ly mọi người rất kỳ quái không hiểu gì cả, không biết hắn là dụng ý gì, nhưng Chu Ly cũng chỉ đem người mang đến, sau đó rời đi, tới thần bí, đi cũng kỳ diệu không hiểu, khiến cho mọi người phỏng đoán sôi nổi.
Thiếu niên kia thật cẩn thận mà đi đến trước mặt Khanh Ngũ, hai đầu gối bỗng dưng rơi xuống đất, dập đầu trước người hắn, lắp bắp nói: “Ngũ… Ngũ thiếu… Ta kêu là tiểu Lạc…” Dứt lời cắn môi, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống.
“Đứa bé ngoan, đừng khóc, đứng lên đi.” Khanh Ngũ muốn xoay người kéo hắn đứng lên, Tiểu Thất đi trước một bước đem thiếu niên đỡ lấy, thiếu niên cúi đầu, ánh mắt lặng yên nhìn về phía Lăng Vân, nước mắt rơi mãi không ngừng.
“Tiểu Thất, ngươi mang tiểu Lạc đi xuống đi, dẫn hắn đi đổi quần áo, cho hắn noãn lô giữ ấm, bảo hắn nghỉ ngơi một chút.” Khanh Ngũ phân phó nói.
“Vâng.” Tiểu Thất không được tự nhiên đáp lại —— a a a a khốn kiếp a! Từ đâu trồi ra cái tiểu tử chết tiệt này! Đừng làm lỡ trận quyết đấu giữa ta cùng giáo chủ ma giáo!!
Nhìn tình hình này, ánh mắt Lăng Vân trở nên rất phức tạp.
Khanh Ngũ lúc này mới nói: “Tốt lắm, Lăng Vân, ngươi đem lời mới rồi nói tiếp đi.”
Lăng Vân cúi đầu trầm mặc một lát, rốt cục nói: “Ta không có tội!”
Trong đại điện lần thứ hai ồ lên. Quả nhiên, đi tới tràng đại hội võ lâm lần này quả thật không phí công a! Thật sự là rất đáng giá!
“Vậy ngươi có thể vì mình biện giải?” Khanh Ngũ nói.
“Không có.” Lăng Vân dứt khoát nói thẳng, “Bởi vì ta không có tội!”
“Lăng Vân! Ngươi đồ phản nghịch này! Đừng tưởng rằng có Khanh Thục Quân làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi có thể không phải chịu tội!”Tư Mã Thành chụp bàn đứng phắc lên.
“Tư Mã chưởng môn, ta chỉ xin võ lâm liên minh dừng thời hạn thi hành án chậm lại ba tháng, cũng không có nói hung thủ thật sự sẽ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Mấy vị chưởng môn nghĩ thế nào?” Khanh Ngũ hỏi ba vị còn lại.
Ba vị kia cúi đầu bàn bạc một phen, phương trượng Thiếu Lâm nói: “Khanh Gia bảo chính là trụ cột của Trung Nguyên, ngũ thiếu là người nhân từ trợ nghĩa, muốn tra rõ vụ án này, còn trả lại công bằng cho võ lâm thiên hạ, chúng ta quyết định thông qua đề nghị này của ngũ thiếu. Tư Mã chưởng môn, nếu nội trong ba tháng điều tra rõ chân tướng quả thật Lăng Vân có tội, lại quyết định xử hình cũng không muộn a! Tra chân tướng rõ ràng, cũng là trả lại công đạo cho quý sư tôn. Ta cùng tôn sư là bạn già nhiều năm, lão nạp không hy vọng bạn tốt của mình không rõ ràng cứ vậy mà đi.”
Tư Mã Thành cười lạnh: “Tốt thôi, Khanh Thục Quân, chuyện này đã sớm có manh mối rõ ràng, còn có cái gì để tra nữa! Ngươi không phải muốn gây chuyện nhằm vào kiếm tông chúng ta sao, nhân cơ hội này để lấy lòng mọi người, ngươi muốn tra rõ vậy được rồi, ngươi cứ tra đi, trắng đen không thể nào lẫn lộn được, muốn thay đen đổi trắng cho dù có làm gì cũng không thể gạt bỏ được sự thật Lăng Vân chính là kẻ xấu! Để cho mọi ngườitrong chính đạo nhìn thử xem cán cân công lý có nghiêng hay không! Khanh Thục Quân, ta xem như nhớ kỹ ngươi! Nếu như ba tháng sau, ngươi không đưa ra căn cứ chính xác khiến cho mọi người tin phục, ngày đó chính là ngày Khanh Gia bảo cùng kiếm tông trở mặt với nhau! Chúng ta cứ chờ gặp mặt trên đài luận võ đi!”
Khanh Ngũ cố ý kinh ngạc nói: “Chưởng môn, ngươi luận võ cùng với ta? Ai nha, ta từ giờ phải chuyên cần luyện võ công —— ta nghe nói kiếm tông xưa nay quang minh lỗi lạc, lúc luận võ cũng không chiếm tiện nghi của người khác, vậy đến lúc đó có phải là chưởng môn ngài cũng muốn ngồi trên một chiếc xe lăn đến hay không, ngồi đánh nhau cùng ta?”
Lập tức trong đại điện bộc phát một trận cười vang —— Khanh Ngũ chính là người tàn phế, bản thân cũng yếu ớt nhiều bệnh, làm sao đánh tay đôi với Tư Mã Thành võ công cái thế? Tư Mã Thành bảo luận võ không khác gì hành vi dã man muốn ỷ thế hiếp người.
Tư Mã Thành sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Là ta nhất thời nói sai, hừ, ngươi cũng không cần bắt bẻ như thế, ba ngày sau, ngươi gọi cao thủ tốt nhất của Khanh Gia bảo tới cùng kiếm tông ta phân cao thấp đi!”
“Được.” Khanh Ngũ trái lại trả lời rất dứt khoát.
Hắn vừa dứt lời, trong đại điện đã có người vỗ tay —— Thì ra nhân sĩ giang hồ thích nghe ngóng nhất chính là loại chuyện quyết đấu này. Những lời này hắn nói ra tương đương với việc mở ra một hồi phấn khích trong sự kiện trọng đại võ lâm, về sau không thể nào ttránh được chính là một đoạn truyền kỳ giang hồ.
Lăng Vân bị võ lâm liên minh bắt giữ, giải vào địa lao.
Tiểu Thất mang tiểu Lạc kia đi ra khỏi tràng luận võ đại hội võ lâm, một đường chạy chậm trả lại phân đường Khanh Gia bảo, tiểu Lạc chạy thở hồng hộc, dọc theo đường đi còn té ngã thiệt nhiều lần, cuối cùng bị Tiểu Thất kéo kéo trở về —— bởi vì Tiểu Thất sợ trễ giờ mình luận võ!!!
“Tiểu thiếu… Gia… Ta không thể chạy nỗi nữa …” Tiểu Lạc nước mắt lả chả túm quần áo Tiểu Thất.
“Ngươi kéo kéo cái gì!” Tiểu Thất mắng. Dứt khoát đem hắn khiêng lên, chạy vào chỗ ở của Phấn Viên.
“Tiểu thiếu gia…” Tiểu Lạc sợ tới mức suýt thì bất tỉnh.
Cuối cùng, Tiểu Thất đem tiểu Lạc ném cho Phấn Viên chiếu cố.
Lúc này ở hội trường diễn ra võ lâm đại hội, mắt thấy sắp sửa trưa rồi, nhật trình buổi sáng cũng đã tiến hành xong xuôi. Khanh Ngũ xem như đã kết thù với kiếm tông, Tư Mã Thành vẫn luôn dùng ánh mắt ghen ghét nhìn Khanh Ngũ, Khanh Ngũ cũng không để ý, thong dong cầm chén trà muốn uống trà, lại không nghĩ tay lại không nghe sai sử mà run lên, Triệu Đại Bảo đứng một bên vội vàng một nắm chặt tay hắn, giúp hắn đem cái chén cầm kỹ, lo lắng thấp giọng nói: “Ngũ thiếu, nên về nghỉ ngơi, ngài thân mình không thể cố quá.”
Hắn nói tuy rất nhỏ giọng, nhưng xung quanh đều là cao thủ, nhĩ lực hơn người, nghe thấy cũng ngớ ra. Khanh Ngũ vứt cho Triệu Đại Bảo một ánh mắt ra hiệu, ý bảo hắn không nên ăn nói lung tung, Triệu Đại Bảo đành phải từ trong lòng ngực lấy ra một cái gói thuốc, cẩn thận thả vào ở trong chén trà, hòa tan vào trong chén nước trà, một mùi thơm lạ lùng tỏa khắp xung quanh.
Triệu Đại Bảo cẩn thận bưng cái chén đến, tự mình đưa đến bên miệng Khanh Ngũ, đút cho hắn uống xong —— người sáng suốt đều nhìn ra được, Khanh Ngũ mới vừa rồi tựa hồ phát bệnh, ngay cả cái chén đều không thể bưng nổi. Lần này cảnh tượng xác thực làm người ta xót xa trong lòng ——ngũ thiếu Khanh gia là nhân vật giống như thần tiên vậy mà, trời cao sao bất công với hắn như thế chứ.
Uống bột thuốc trong bao thuốc xong, tình huống Khanh Ngũ tựa hồ tốt lên một chút, nhắm mắt nghỉ trong chốc lát, mới nói: “Để chư vị chê cười.”
“Không sao, ngũ thiếu thân mình khó chịu như thế, cũng không cần hao tổn thêm, còn lại đơn giản chỉ là môn phái luận võ, ngũ thiếu nhìn ít một chút cũng không ảnh hưởng gì.” Chưởng môn Võ Đang nói.
“Vậy mong các vị thứ tội. Khanh Ngũ xin được cáo lui trước.” Khanh Ngũ tính tính thời gian, cũng nên là thời điểm những người này bày tiệc, vừa lúc có thể tránh né tiệc rượu.
Mà Tư Mã Thành thì trong ánh mắt hiện lên một tia sát ý, đợi Khanh Ngũ đi rồi, tất cả mọi người chuyển sang tửu lâu dự tiệc, hắn thì thản nhiên đem chén trà Khanh Ngũ uống qua mang đi, trên mặt còn lưu lại chút thuốc bột Khanh Ngũ uống còn—— Từ mùi thuốc bột này phán đoán, phải là linh dược kéo mạng”Thư mệnh tán”. Thư mệnh tán tuy dược hiệu không tồi, chỉ có điểm một không tốt, chính là khó có thể bảo quản, ba năm ngày sẽ biến chất, chỉ có thể phối chế thời gian gần, hơn nữa trong đó có mấy vị thuốc tương đối hiếm. Tư Mã trong lòng có chủ ý—— chỉ cần tra ra bên trong thuốc bột kéo mạng cho Khanh Ngũ có những vị gì, hắn có thể nắm chắc con hồ ly Khanh Ngũ khó chơi này thần không biết quỷ không hay tiễn hắn tới gặp mặt diêm vương!
Cho nên, ngươi cảm thấy hồ ly Khanh Ngũ căn bản chẳng có bệnh tật lại cố ý uống chén thuốc khó nuốt kia trên tràng võ lâm đại hội kia là vì cái lông gì?
Bởi vì tên Khanh Ngũ là con hồ ly ngay cả một bụng da lông cũng tối đen như mực!
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
117 chương
12 chương
5 chương
15 chương
28 chương
16 chương
69 chương
56 chương