Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 2 : Chủ nhân hoa lệ lệ gặt hái

Đại đương gia nhà họ Khanh, là người có địa vị quyền lực cao nhất trong Khanh Gia bảo, Đại lão gia Khanh Vân Tung mặt lạnh nghiêm khắc nổi tiếng khắp gia tộc Khanh gia. Hắn thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn là đại biểu cho quyền uy trong Khanh gia bảo, nắm trong tay một thế lực trải rộng khắp nơi, dù là trong võ lâm hay là trên thương trường, vai trò của Khanh gia hết sức quan trọng. Nổi danh ở một khía cạnh khác chính là, Đại lão gia nhà họ Khanh có mười bảy vị phu nhân, bởi vậy Khanh lão gia tử con cháu đông đảo, cũng đủ biết sau khi hắn trăm tuổi, vì gia tài thế lực của gia tộc các vị thiếu gia tranh đấu kịch liệt như thế nào ha. Trong số những đứa con nối dòng dõi, Khanh lão gia thương yêu nhất chính là Thập Tam tiểu thiếu gia, Thập Tam Thiếu hoạt bát linh động, thông tuệ đáng yêu, ngày thường giống như tiên đồng chuyển thế, thế nên khiến cho Khanh lão gia yêu thích là chuyện tự nhiên. Chính là vị tiểu thiếu gia này tuổi còn nhỏ, chỉ mới mười lăm, vì quyền lực Khanh gia bên trong chiến trường tranh đấu kịch liệt, nhóm thiếu gia từ Đại thiếu gia đến Thất thiếu gia, từ Thất thiếu gia thì những người sau đều là tiểu thư, Bát tiểu thư Cửu tiểu thư Thập tiểu thư, Thập Nhất tiểu thư, Thập Nhị tiểu thư, Thập Tam thiếu gia, không phải tuổi nhỏ thì chính là đã sớm bị chỉ định vị hôn phu, không ở bên trong vòng chiến tranh quyền. Hiện giờ tình hình này xem ra, trong số bảy vị thiếu gia thì Đại thiếu gia, Tam thiếu gia, Ngũ thiếu gia chính là cùng một phái, Nhị thiếu gia, Tứ thiếu gia, Lục thiếu gia ở trong một nhóm, Thất thiếu gia sớm đã bị thế ngoại cao nhân mang đi học võ, không tham dự bên trong, bởi vậy Khanh Gia bảo kì thực chia làm hai nhóm Đại thiếu gia cầm đầu bè cánh lẻ và nhóm do Tứ thiếu gia cầm đầu là bè cánh chẵn, phân chia thế này đúng là rạch ròi mà. Bởi vì Khanh Đại lão gia lúc tuổi trẻ chính là mỹ nam tử nổi tiếng xa gần, lấy mười bảy vị phu nhân mỗi người đều là mỹ nữ tuyệt thế chim sa cá lặn, một đám các vị thiếu gia tiểu thư Khanh gia nhờ gen tốt di truyền từ cha mẹ cho nên đều là nam tuấn mỹ, nữ quyến rũ, ai nấy đều có bộ da rất tốt. Đại thiếu gia cùng với Tứ thiếu gia nghiễm nhiên là cánh tay đắc lực của Đại lão gia, rất có hy vọng trở thành người kế thừa gia nghiệp nhất, hai người đều thông minh tuyệt đỉnh, thủ đoạn sắc bén, đều ngang ngang nhau rất khó phân định. Mà Khanh lão gia tựa hồ cũng có ý để cho bọn họ bảo trì trạng thái cân bằng này, đối với người thừa kế không có bất cứ động tĩnh gì, hai phái của nhóm thiếu gia có thể nói đấu đến mức khó thể nào hoà giải. Tuy rằng mười ba vị thiếu gia tiểu thư đều có tên, nhưng để tiện phân chia, tất cả mọi người đều quen dùng thứ tự của bọn họ để xưng hô, tỷ như Đại thiếu gia tên là Khanh Thục Minh, nhưng là tất cả mọi người gọi hắn là Đại công tử, Khanh Đại Thiếu, Khanh Đại, là vậy đó. Lại nghe nói người phụ nữ mà Khanh Đại lão gia yêu nhất trong tên có chữ “Thục”, cho nên con nối dòng của hắn tất cả đều dựa theo chữ “Thục” để đặt tên. Vị chủ tử mà Mạc Tiểu Thất không thích nhất chính là —— Ngũ công tử lại là người như thế nào đâu? Nghe nói, Ngũ công tử là vị công tử không có gì để tranh vị, mẹ của hắn mất sớm, cho nên từ nhỏ cũng không có nơi nương tựa, tuy rằng hắn cũng tài hoa hơn người, từng nghe nói võ công đứng đầu mấy vị công tử kia, nhưng năm lên mười hai trong một lần bệnh nặng, trở thành người tàn tật. Từ nay về sau không thể nào đứng dậy được nữa, đi lại cũng phải dựa vào xe lăn. Vận mệnh nhấp nhô chông gai như thế, khiến cho Ngũ công tử trở nên trầm mặc ít lời, tính cách trầm tĩnh, rất hiếm khi nhìn thấy hắn cùng với những vị công tử khác tranh giành cái gì. Loại chủ nhân không có lòng cầu tiến như thế này, tự nhiên không phải là loại hình chủ nhân mà Mạc Tiểu Thất thích —— đi theo hắn, chẳng phải cả đời này đều không có ngày nổi danh? Đây còn chưa phải là nguyên nhân mà hắn ghét Ngũ công tử nhất, quan trọng nhất chính là, Ngũ công tử mấy năm gần đây thế nhưng đề nghị với huynh trưởng, để cho hắn đến phụ trách những ảnh vệ dự bị trong đại viện. Mạc Tiểu Thất hoàn toàn có lý do tin tưởng, chính mình thủy chung không được thăng cấp lên thành ảnh vệ chính thức, nguyên nhân chủ yếu chính là do lão Ngũ ở giữa làm khó dễ!! Nghĩ đến chuyện này vẫn luôn làm cho bản thân mình buồn bực không vui, Mạc Tiểu Thất rốt cuộc cũng chẳng còn hứng thú nghe Vương đại gia ba hoa khoác lác, lấy cớ đi tiểu về phòng ngủ. Một trận mưa thu kéo dài, cắt đứt chuỗi liên miên lưu loát của Vương đại gia trong đại viện dự bị, mọi người không thể không giải tán, trở về đánh giấc. Tinh mơ, bên trên lầu các nào đó của Khanh Gia bảo đèn đuốc sáng trưng, tiệc rượu say sưa, hiển nhiên là mỗ thiếu gia nào đó đang uống rượu mua vui. Vị thiếu gia này cũng đâu phải ai khác, đúng là Khanh đại thiếu gia. Lại phải nói đến mấy ngày gần đây, Khanh Đại thiếu vì công chuyện ở Giang Nam hung hăng áp chế lão Tứ một hồi, khiến cho lão Tứ thất bại mặt xám mày tro, lúc này đúng là nâng chén ăn mừng, đến dự tiệc còn có Tam công tử với Ngũ công tử, cùng với toàn bộ người thân tín của hắn. Trong buổi tiệc người ngồi ở ghế chủ vị trên kia sắc mặt vui mừng, thanh niên mặc áo gấm toát ra khí phách tuấn dật (tài hoa hơn người), tự nhiên là Khanh đại thiếu gia. Hắn giống cha phần nhiều, dung mạo cử chỉ trong lúc vô tình để lộ ra một cỗ uy tôn bá đạo của người bề trên, trong mắt người khác Đại thiếu có phong phạm lãnh đạo tự nhiên sẵn có, rất nhiều người đều nhận định, Đại thiếu gia nhất định là người kế thừa gia nghiệp trong tương lai của lão gia, nhưng mà tính cách lão gia biến đổi thất thường, cũng rất khó nói. Người ngồi ở bên liên tiếp mời rượu, không ngừng nịnh hót công tử xinh đẹp tuyệt trần kia chính là Tam thiếu. Tam thiếu trong nhóm thiếu gia, luận tướng mạo hay là tài năng cũng đều chỉ có coi như nằm ở nhóm giữa, ngược lại rất biết quan sát sắc mặt người, khéo ăn khéo nói khiến người cao hứng. Nếu trên bàn tiệc rượu mà có hắn, không khí ước chừng phải vui vẻ náo nhiệt gấp mấy lần bình thường. Nhưng mà Ngũ công tử vốn không bao giờ xuất hiện ở bên trong những buổi tiệc rượu linh đình thế này cũng có mặt, hóa ra chính là Đại thiếu biết lão Ngũ gảy cầm siêu phàm, muốn hắn đánh đàn giúp vui. Ngũ thiếu vốn có thói quen đi ngủ sớm, thân mình lại không tiện, thêm nữa hắn không uống được rượu, lần này bị lão Đại mạnh mẽ bắt mời tới tận đây, vốn là đối với hắn có vài phần không tôn trọng, lúc này lại coi hắn như nhạc công mà sai khiến. Nếu đổi lại là vị thiếu gia khác tất nhiên giận dữ, nhưng mà Ngũ công tử cố tình hết lần này tới lần khác cực kỳ yên lặng, không hờn không giận, tuy là áo xanh bạc, không lòe loẹt nhưng lại có một phen khí chất thoát tục trong trẻo lạnh lùng, mày kiếm như tung bay, đôi con ngươi lạnh nhạt giống như hai điểm nước sơn sâu lắng như nước đáy biển sâu, cánh mũi thẳng, đôi môi mỏng như đao tước, nếu không phải hắn ngồi xe lăn, thì không biết người nam tử ngạo nghễ này hoàn mỹ đến bực nào? Tuy rằng khiếm khuyết, nhưng Khanh Ngũ công tử không có một chút khí tức suy sụp, thắt lưng hắn vĩnh viễn thẳng tắp, bên trong sự trầm tĩnh vô hình chung lộ ra hơi lạnh thấu xương cùng cô độc dài đằng đẵng, khung cảnh này hắn giống như thanh thiết kiếm lạnh lẽo như băng giấu mình trong vỏ kiếm sơn đen, khó trách Đại thiếu từng nói đùa, mùa hè ánh nắng chói chang thiêu đốt, nếu là có lão ngũ sẽ rất mát mẻ. Lúc này chỉ thấy Ngũ công tử ngón tay nhẹ gẩy dây cầm, tiếng nước chảy róc rách trên đỉnh núi tuyết như thấm vào ruột gan, nhất thời mọi người chung quanh đang uống rượu tiếng cười nói nhốn nháo chợt ngưng, tiếng đàn như nước nhỏ giọt, tẩy đi phiền não thế tục dưới đáy lòng, quả nhiên là khúc nhạc hay, một tay cầm siêu phẩm, nhất tuyệt thiên hạ! Một khúc vừa ngưng, Đại thiếu tán dương: “Tài đánh đàn của lão Ngũ quả là tuyệt diệu, tiếp rượu!” Dứt lời cầm một ly trong tay rót đầy rượu ngon vứt tới, chỉ thấy Ngũ công tử phất tay ống ty áo bay lên đón lấy, sớm đã xem ly rượu cách xa ba thước nhẹ nắm trong tay, không vơi một giọt. Nhưng mà hắn nắm chén rượu, lại không uống xuống, hắn nhìn bên ngoài lan can, thản nhiên đáp: “Khúc đàn tối nay, thưởng cùng thiên địa, thiên cũng khen ngợi tán thưởng chúng ta, một chén này kính trời.” Dứt lời, tay lật nhẹ, vẩy ly rượu ngon, quỳnh tương như bay vào bầu trời đêm. Nói cũng kỳ quái, Ngũ công tử vừa dứt lời, màn trời hình như có cảm ứng, thế nhưng rơi xuống một trận mưa nhỏ giọt bay lả tả, khiến người trầm trồ khen tuyệt! Hẳn là trời cao cũng vì kẻ tài hoa hơn người, vì kỳ nam tử ngạo cốt ngông nghênh mà lại chênh vênh đáy lòng cũng không tránh khỏi cảm thấy bùi ngùi hay sao? Hết chương 2.