Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 146 : Sư phụ Đại Bảo 1

Không khí chìm trong sự giằng co vô tận. Bạch Long nghiêm trang chững chạc đột nhiên dùng móng vuốt ngoắc…ngoắc một cái: “Cho ta một vò rượu.” Lập tức có tộc dân hết sức lo sợ dâng lên một vò rượu ngon nguyên xi chưa động tới. Bạch Long nắm lấy bình rượu hệt như đang cầm chén rượu, sau đó đem vò rượu rót vào trong miệng rộng. “Hừ, toàn bộ chỉ là một giấc mộng, ngủ thôi.” Bạn rồng nào đó ngốn một mồm rượu xong liền đem mặt vùi vào trong móng vuốt, cái đuôi vung lên, nhắm mắt. Tiểu Thất cùng Đại Bảo orz Quả nhiên mọi bình tĩnh vừa rồi toàn bộ đều là biểu hiện giả dối nhằm trốn tránh hiện thực!!!! Ngày hôm sau, rồng có bộ vuốt dưới sự sùng kính cúng bái của tộc dân mở to mắt, phát giác bản thân mình vẫn không chủ động biến trở về đi, vì thế hắn căm giận lắc lắc cái đuôi, xoay quanh trên màn trời rồi lại nói: “Tiểu Thất, mang theo quần áo, qua đây.” Tiểu Thất vội vàng nhảy ra, đi theo Bạch Long chạy tới một khe núi nhỏ không người. Chỉ thấy Bạch Long ở giữa không trung uốn vài vòng, dường như đang dùng sức biến hình, ở Tiểu Thất trong mắt dường như là đang uốn éo như làm bánh quai chèo. Kỳ thật, mỗi lần Khanh Ngũ biến trở về người đều mất sức như vậy, Đại Ngư nói nguyên nhân là do ấu long tuổi quá nhỏ còn chưa thuần thục. Không thể phủ nhận, biểu tình của bạn rồng có bộ vuốt khi nghẹn uất dồn hết sức lực biến thân chẳng khác gì như đang bị táo bón ấy nha! Sau khi chặt đứt mấy cụm đại thụ của một nửa quả núi nhỏ, cuối cùng bạn rồng có bộ vuốt cũng biến hóa trở về hình dạng Khanh Ngũ trần truồng nằm ở trên mặt đất, tóc đen rối tung, ánh mắt mê ly, mê người có đủ. Tiểu Thất nuốt nuốt nước miếng, cầm quần áo ném lên trên người hắn, cũng dìu hắn đứng lên. Không ngờ sau khi uống rượu vào đêm qua thì Khanh Ngũ trở nên thẳng thắng, lại tiện thể nắm chặt cái cằm của Tiểu Thất cho hắn một cái hôn nồng nhiệt. Hai người ngay tại ngọn núi nhỏ triền miên một hồi. Đến trưa, Tiểu Thất mới ngồi xổm xuống ôm lấy Khanh Ngũ đi vào doanh địa Kỳ tộc, lập tức biến thành đối tượng bị cúng bái như Khanh Ngũ. Khanh Ngũ quả thật không hổ là danh Long thần, tuy còn đang bị Tiểu Thất ôm, lại bày ra một bộ tư thế vương giả quan sát mọi người quỳ trên đất, trực tiếp lấy giọng điệu Long thần nói chuyện: “Đều miễn lễ, thu thập hành lý, tiếp tục hành trình, về thân phận thật của ta phải tuyệt đối giữ bí mật, nếu không…” Nói tới đây, hắn nghĩ đến bất luận uy hiếp cái gì cũng đều không có tác dụng gì, tín ngưỡng của Kỳ tộc đối với Long thần đã cuồng nhiệt đến độ ăn sâu vào trong xương cốt, căn bản không cần thứ gọi là uy hiếp. Đợi Khanh Ngũ ăn diện thỏa đáng, đãi ngộ đã thăng cấp so với người bị tình nghi lúc trước quả thật là cách biệt một trời một đất, ngược lại Kỳ vương An Lẫm bệnh không dậy nổi, ngây ngây ngô ngô hoàn toàn bị Khanh Ngũ dọa đến suy sụp. Vì vậy nhân biến cố trọng đại, Tiểu Thất cùng Triệu Đại Bảo, Đại Ngư xuất hiện ở trong đội ngũ cũng không một ai nghi ngờ. Khi Khanh Ngũ ban ra mệnh lệnh, mọi người không chút trì hoãn, một đường đi thẳng tới Vô Ưu cốc. Bởi vì tiến trình miệt mài ngày đêm cho nên không quá mấy ngày đã tới ngoài cốc. Nhìn Vô Ưu cốc u tĩnh xinh đẹp trước mặt, lộn ngược chân tướng về một hòn đảo tránh đời. Chính là trên giang hồ ít ai biết chỗ mà thần y Thiên Sơn ẩn cư, Khanh Ngũ cũng là từ chỗ Đại Bảo mới biết được thần y ẩn cư ở nơi này. Thần y tính cách quái đản, Khanh Ngũ mệnh mọi người không được tùy tiện tiến vào, mà để hắn cùng Tiểu Thất, Đại Bảo đi vào trước chào hỏi. Bích Đồ phái hai tùy tùng nâng ghế đưa Khanh Ngũ vào trong cốc. Đại Bảo đi trước dẫn đường, nghĩ tới vị sư phụ ngông cuồng kia của mình, đột nhiên phiền muộn. Mọi người đều biết, thần y Thiên Sơn là một vị quái nhân cực kỳ cuồng ngạo, luôn làm theo ý mình. Thiên Vương lão tử cũng không thể khiến cho hắn thay đổi tâm ý. Mà y thuật của hắn lại kinh người, nghe nói có thể giải được một vạn loại độc, tay hắn đã tạo nên vô số kỳ tích khởi tử hồi sinh. Nhưng chính vì là một vị tuyệt thế thần như vậy y nên cố tình dạy dỗ ra một đệ tử không thông y thuật—— Triệu Đại Bảo. Khanh Ngũ cho rằng, Thiên Sơn thần y nhất định đối với Đại Bảo thực thất vọng, cho nên trước khi gặp mặt đã làm tốt công tác chuẩn bị, tìm được rất nhiều lí do thoái thác vì bạn Đại Bảo biện hộ. Đợi đến khi vào sâu trong cốc, cuối cùng cũng thấy một mái nhà tranh, chung quanh có rất nhiều vườn thuốc, co vài thiếu niên đang hái thuốc trong vườn, Đại Bảo nhìn thấy bọn họ, xa xa cất tiếng chào hỏi: “Tiểu Bạch! Tiểu Hắc! Ta tới rồi!” “Nhị sư huynh nhị sư huynh đã về rồi!” Hai thiếu niên đi chân trần chạy tới, vây quanh Đại Bảo kêu lên vui mừng. Thì ra mấy thiếu niên này là thị đồng của thần y, khi còn bé đều cùng Đại Bảo chơi đùa. Nghe tên của bọn họ, đủ biết trình độ đặt tên của thần y. “Mang ta đi gặp sư phụ.” Đại Bảo nói với thị đồng. “Sư phụ đang tự mình chữa bệnh! Đang mở bụng a lấy cổ trùng cái gì đó nha!” Thiếu niên nói, “Máu me nhầy nhụa cả người, phỏng chừng còn lâu mới ra, sư huynh ngươi cùng khách nhân cứ về phòng khách nghỉ ngơi trước đi.” Vì thế Khanh Ngũ bị nâng đến phòng khách của căn nhà tranh nghỉ ngơi.Ngôi nhà tranh này bốn phía tấm tựa như bức tranh vùng núi, cảnh sắc cực hợp lòng người. Khanh Ngũ liền tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng sức, Tiểu Thất ở một bên quan sát địa hình bốn phía. Ngược lại Đại Bảo thừa dịp mọi người không chú ý kéo tay Đại Ngư, hai người không biết vì sao lại cùng đi ra ngoài, nói là đi nhìn xem sư phụ chữa bệnh xong chưa. Tiểu Thất vội vàng tiến đến trước mặt Khanh Ngũ nói thầm: “Ngũ thiếu, ngươi có biết không? Đại Bảo có người trong lòng.” Khanh Ngũ mỉm cười: “Có phải là Đại Ngư công tử hay không?” “Đúng vậy đúng vậy! Ngươi thật lợi hại, một đoán đã trúng phóc! Hai người bọn họ kể từ sau khi gặp mặt liền dính cùng một chỗ, hai người còn hôn…” Tiểu Thất kề tai nói nhỏ với Khanh Ngũ. “Có phải là như vậy hay không?” Khanh Ngũ nhân cơ hội lại hôn trộm hắn một chút. “Ngũ thiếu, ngươi gần đây trở nên háo sắc!” Tiểu Thất bụm mặt lầm bầm, lập tức không chút khách khí mà hôn lại, “Đừng có mà trêu chọc ta! Ta cũng là nam nhân!” “Ha ha ha.” Khanh Ngũ cười khẽ. Một lát sau, Đại Bảo mang theo Đại Ngư công tử trở về, chỉ thấy Đại Ngư công tử sắc mặt ửng đỏ, trên cổ còn nhiều vài vết màu đỏ khả nghi, cũng không biết kéo kéo cổ áo che lấp. Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất đều đành phải làm bộ như không phát hiện. Ngược lại Đại Bảo thần thái bay lên: “Lão Ngũ, sư phụ ta ra rồi, ta mang ngươi đi gặp hắn.” “Ừm.” Khanh Ngũ dưới sự hỗ trợ của Tiểu Thất chống gậy đi ra ngoài, ngoài cửa hai người thị vệ Kỳ tộc thấy thế muốn tới nâng ghế, bị hắn phất tay ngăn lại: “Ta tự mình đi.” Lúc này Thiên Sơn thần y vừa mới chấm dứt cuộc giải phẫu, trên người còn mặc bộ đồ nhiễm máu, tóc tai loạn một đầu được buộc chặt lên. Tuy Thiên Sơn thần y là một tiểu mỹ nhân trắng nõn đoan trang như đóa phù dung, có tuổi rồi nhưng mặt mày lại như hai mươi.Nhưng là loại hình tượng này thật sự một chút cũng không khiến người dám khen tặng. Đại Bảo vội vàng nghênh đón, vừa thở dài vừa nói: “Sư phụ, đồ nhi đến thăm ngươi.” Thần y liếc mắt nhìn hắn, mắng: “Nhóc thúi, nhìn bộ dáng của ngươi chỉ biết tìm đến phiền toái cho ta. Nói đi, có phải lại nhặt phải tên bệnh hoạn khó trị đưa đến làm khó dễ lão phu hay không?” Nói xong ánh mắt chuyển sang Khanh Ngũ, Khanh Ngũ vội vàng muốn hành lễ, bị hắn quát bảo ngưng lại: “Được rồi, không cần đa lễ, nói đi là muốn trị chân, giải độc, hay là muốn tự mình hại mình?” “Giúp người khác giải độc.” Khanh Ngũ (⊙⊙) Thần y nghe vậy âm âm mỉm cười: “Lão phu có Một trăm lẻ tám không.” “Không phải là ba không à!!! Lúc nào tăng tới một trăm lẻ tám không!!!” Đại Bảo ( ⊙ o ⊙) Thần y không hề nao núng: “Hiện nay trên giang hồ phàm là tiểu tử dùng y đều dùng chiêu bài ba không, lão phu không phục. Một trăm lẻ tám không, không đủ yêu cầu thì tiễn bước!” “Này…” Khanh Ngũ khó xử. Không ngờ thần y thoắt một cái chuyển đề tài câu chuyện: “Có điều nể mặt ngươi là con trai của Thương Minh Thư Vân, ta liền miễn cưỡng giúp ngươi một lần.” “Đa tạ tiền bối!” Khanh Ngũ vui mừng quá đỗi. Triệu Đại Bảo cười hắc hắc: Kỳ thật hắn muốn nói cho Khanh Ngũ biết được sự tình, thật tình sư phụ nhà hắn thầm mến Thương cha ấy mà.