Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 124 : “Phụ tử” ân oán

Thương Minh Thư Vân nghe hắn nói như vậy, sắc mặt cũng không thay đổi: “Yên nhi, vì cái gì ngươi lại cho rằng bên cạnh ta không có vị trí dành cho ngươi? Từ khi ngươi được ta thu dưỡng cho đến nay, ngươi cảm thấy ta bạc đãi ngươi sao?” Liễu Hàm Yên ảm đạm cười: “A cha đối với ta giống như cha mẹ thứ hai, không hề bạc đãi, ăn mặc những vật dụng cần thiết mọi chuyện đều dựa theo sở thích yêu cầu của ta, còn để Yên nhi đặc quyền chưởng quản sự vụ trong giáo, cho nên Yên nhi mới không thể chịu đựng được cái cảm giác khi A Cha người vừa trở về liền không đặt Yên nhi vào mắt. A cha, người sẽ tha thứ cho ta, có phải hay không?” Lời vừa nói ra, chúng trưởng lão trong giáo đều đồng loạt biến sắc, không ngờ Liễu Hàm Yên thế nhưng lớn mật như thế, cư nhiên dám ăn nói với giáo chủ như vậy. Nhưng bọn họ trăm triệu lần không ngờ được chính là, Thương Minh Thư Vân thế nhưng nói rằng: “Yên nhi, ngươi cũng không hiểu được dụng tâm của ta, ta cố ý gióng trống khua chiêng mang theo Thục Quân trở về rồi lại khôi phục thân phận thiếu chủ của hắn, là vì cái gì? Chẳng lẽ không phải vì dẫn đường cho những người có mưu đồ soán quyền đoạt thế hay sao? Chẳng lẽ tất cả những việc ta đã làm ngươi vẫn không rõ hay sao? Ta không phải chỉ vì muốn bảo hộ ngươi thân thể yếu đuối nhiều bệnh đó sao! Nhưng ta trăm triệu lần cũng không dự đoán được, người đầu tiên bị dẫn dụ tới cư nhiên lại là ngươi! Thật sự là làm ta đau lòng!” Nụ cười tươi của Liễu Hàm Yên không hề suy giảm: “A Cha ngươi biết rất rõ là ta rất hiếu thắng, cố tình còn dùng cái loại phương pháp này để kích thích ta, hiện tại A Cha người lại dùng cái lí do này để thoái thác. Ta xin lỗi vì đã không thể lý giải được hành động được ngươi cố ý bài bố nhằm xoa dịu nỗi oán hận đã nhem nhóm trong lòng ta đây? Hoặc là nói, a cha người vẫn còn sợ ta âm thầm điều người bên cạnh ra tay sát hại vị thiếu chủ mà ngươi thật tâm yêu thương đi?” “Yên nhi, tại sao ngươi lại có thể nghĩ như vậy chứ?” Thương Minh Thư Vân thở dài, lập tức phân phó nói: “Người tới, dọn chỗ, đừng để Liễu phó chưởng giáo bị đông lạnh trên mặt đất.” Liễu Hàm Yên thế mà tự nhiên thoải mái ngồi ở trên đệm ghế vừa được đưa tới, lúc này Thương Minh Thư Vân mới quay sang nói với các vị trưởng lão: ” Mục đích mà ta gọi các vị tới hôm nay chính là vì muốn dưới sự chứng kiến của các vị quyền cao chức trọng trong giáo, thật ra thì ta muốn sắc lập vị trí giáo chủ kế nhiệm, cũng không phải là Thương Minh Thục Quân, mà là Liễu Hàm Yên. Chuyện này hiện giờ vẫn là bí mật, cũng mong các vị giữ bí mật, đừng để lộ ra ngoài.” Những trưởng lão này tuy đầu óc cảm thấy có chút lơ mơ, một đám châu đầu ghé tai tỉ tê, có lẽ đang nghĩ đến Liễu Hàm Yên xưa nay vẫn luôn được Thương Minh Thư Vân sủng ái, hiện giờ gây ra chuyện lớn như vậy cũng không bị trách phạt, trái lại còn ân sủng có thêm, dùng mọi cách giữ gìn, vì thế một đám cũng chỉ có thể gật đầu, không dám dị nghị điều gì thêm. Liễu Hàm Yên lại nói: “A cha, ngươi làm như vậy, ta còn là có chút mất hứng, ta ngồi ở trong địa lao nhiều ngày qua, cảm thấy rất không thoải mái. Vì cái gì, vì cái gì trong lúc ta phải ở trong lao ngục thì thiếu chủ Thục Quân ăn ngon mặt đẹp, ta rất bất mãn.” Ngụ ý là muốn Khanh Ngũ cũng nếm thử chút tư vị trong địa lao. Thương Minh Thư Vân lập tức nói: “Chuyện này ta sẽ bồi thường ngươi, nhưng Thục Quân thân thể gầy yếu, hắn tuyệt đối không thể bị cảm lạnh, cũng không thể bồi thường mấy ngày khổ nhọc trong lao ngục của ngươi, có thể đổi hình thức khác chứ?” Liễu Hàm Yên đôi mắt đẹp chất chứa nỗi oán giận nói: “Vậy Yên nhi thì không gầy yếu sao? A Cha nhẫn tâm để cho ta chịu khổ sao? Ngươi biết rất rõ ràng, Yên nhi ngay cả sống sót cũng đều khổ cực đến như vậy.” Mặc dù là làm nũng, nhưng lấy Liễu Hàm Yên phong tư yểu điệu kết hợp với giọng điệu như vậy thế nhưng khiến người cảm thấy điềm đạm đáng yêu, vô cùng hưởng thụ. Đồng thời lại khiến cho mọi người liên tưởng tới mối quan hệ ái muội giữa Thương Minh Thư Vân cùng Liễu Hàm Yên. Hay là lời đồn là thật, kỳ thật Liễu Hàm Yên là luyến sủng của giáo chủ? Lúc này rốt cục Khanh Ngũ cũng chịu mở miệng: “Liễu công tử bớt giận, nếu ta có chỗ nào làm Liễu công tử cảm thấy không vui, rất mong Liễu công tử thứ lỗi.” Liễu Hàm Yên đôi mắt đẹp đảo quanh trên người hắn, cười nói: “Quả nhiên là người khiêm tốn, khó trách a cha lại yêu thương ngươi như vậy, làm cho ta vô cùng ghen tị. Kỳ thật ta không phải muốn tra tấn ngươi, mà chỉ muốn bù lại chút bất bình trong lòng ta mà thôi. Trước kia thủ hạ của ta làm những chuyện như vậy đối với ngươi, thật sự là rất xin lỗi, kỳ thật ta không có ý xấu đâu, ngươi cũng biết, cơn phẫn nộ sẽ khiến cho một người trở nên mất đi lý trí, ngươi sẽ tha thứ cho ta chứ? Nếu ngươi tha thứ ta, ta sẽ không trách cứ a cha Thương Minh, cũng sẽ không làm cho hắn phải khó xử nha! Đệ đệ tốt của ta, về sau ta sẽ không phái người hù dọa ngươi, ta sẽ làm một vị huynh trưởng thật tốt, quan tâm chiếu cố ngươi.” Khanh Ngũ nhắm đôi mắt “không thể nhìn thấy” lại, lắc đầu nói: “Liễu công tử, ta cũng không hận ngươi, ta chẳng qua chỉ một kẻ tàn phế, cuộc đời này không khác gì dạt bèo trôi lênh đênh không thể tự mình làm chủ, hết thảy mọi việc xin tùy các vị xử lý thôi.” Liễu Hàm Yên nhìn hắn, trong lòng tựa hồ có chủ ý, liền quay đầu nói với Thương Minh Thư Vân: “A cha, huynh đệ chúng ta làm hòa, có được không? Ngươi bảo Thục Quân gọi ta một tiếng huynh trưởng, ta sẽ không trách hắn nữa.” Thương Minh Thư Vân đáp: “Nếu dựa theo bối phận, Thục Quân ngươi quả thật nên gọi Yên nhi một tiếng huynh trưởng.” Khanh Ngũ nhắm mắt chuyển hướng sang chỗ Liễu Hàm Yên gọi: “Huynh trưởng.” “Thật sự là đệ đệ ngoan.” Liễu Hàm Yên đứng lên, chân thành đi qua nắm lấy bàn tay Khanh Ngũ, “Đệ đệ tốt, đệ là đứa nhỏ an tĩnh tao nhã, về sau cứ tự nhiên ở trong thánh giáo an dưỡng thân mình cho tốt, bồi ta có được không?” Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn đột nhiên khác thường, chuyển đề tài câu chuyện: “Tay ngươi?!” Chỉ thấy hắn dùng lực một chút, túm chặt một đoạn gỗ mộc cứng ngắc, chính là đoạn mộc này được làm giống hệt như cánh tay người, thật sự rất giống. Khanh Ngũ nhân cơ hội lui sang một bên, nói: “Huynh trưởng tốt, đại lễ của ngươi tiểu đệ không thể chịu nỗi.” Thì ra trên ngón tay của Liễu Hàm Yên có đút kịch độc, nếu không phải vừa rồi hắn chộp được cánh tay người khác, giờ phút này độc tố sớm đã tiến vào huyết mạch Khanh Ngũ. Nhìn Khanh Ngũ đột nhiên đứng lên, đôi mắt của Liễu Hàm Yên hơi hơi mở to: “Ngươi quả nhiên là giả bộ!” Ngay khoảnh khắc sự tình đột nhiên sinh biến, mấy vị trưởng lão cũng đột nhiên nhanh chân rời khỏi chỗ ngồi, phân biệt chiếm lấy bốn góc trong đại sảnh, trong ngực cũng lấy ra cái bộ phận then chốt a cắm ở bốn lỗ thủng trên vách tường bí mật, mà theo động tác nhất trí của bọn họ, toàn bộ đại sảnh đều phát ra tiếng động răng rắc răng rắc, không biết đã khởi động cơ quan nơi này. Rõ ràng, toàn bộ mọi việc dường như là chuẩn bị vì Liễu Hàm Yên. Liễu Hàm Yên nhất thời giận tím mặt: “A cha!! Ngươi thế mà trăm phương nghìn kế muốn diệt trừ ta sao! Ngươi đã quên những năm tháng khi chúng ta cùng một chỗ rồi hay sao! Khi đó, ngươi còn ôm ta vào trong ngực… Ngươi… Ngươi rõ ràng đã từng ôn nhu đến như vậy…” Thương Minh Thư Vân lắc đầu nói: “Ngươi sai, Liễu Hàm Yên đứa nhỏ mà thu dưỡng kia đã chết, ngươi chẳng qua chỉ là một bước tượng gỗ tâm tính nhuốm màu tà ác mà thôi! —— Nhìn thấy ngươi, ta mới biết được Thương Minh giáo vì sao cấm tiệt cơ quan thuật! Cái này căn bản từ kỳ thuật đến từ địa ngục!” “Ta có chỗ nào là tượng gỗ! Ngươi làm sao có thể đem cái loại đồ vật không có sinh mệnh này đánh đồng với ta! Ta rõ ràng là một người sống!” Giọng của Liễu Hàm Yên khàn cả tiếng, động tác trong tay cũng không chút nào lưu tình chụp tới Khanh Ngũ! @ vì bên Siêu Sao giống troll quá nên Phong mới bonus thêm chương này đó T^T.