Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 122 : Làm chủ

Trong nhóm người cầm kiếm đang muốn giết hắn đúng là một trong số nữ vệ ban ngày ở bên cạnh bảo hộ Khanh Ngũ, cô gái kia cay nghiệt đáp: “Thương Minh Thư Vân, vô luận như thế nào, đêm nay ngươi không thể không chết, tất cả mọi người ở chỗ này đều không thể thoát được.” Thương Minh Thư Vân hỏi: “Người phái ngươi giết bọn ta, có phải là Liễu Hàm Yên hay không.” Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu này đã là khẳng định. Nữ tử kia đáp: “Vậy ngươi càng không thể sống.” Khi nói chuyện, liền lại có hai nữ vệ nhảy cửa sổ vào trong, thì ra trong số nhóm bảy nữ vệ kia đã có ba người làm phản. “Thiên Vũ các nàng đâu?” Khanh Ngũ hỏi. Một nữ vệ giọng điệu ngả ngớn đáp: “Thiếu chủ, kỳ thật chúng ta thật sự không nỡ để cho ngươi chết, chẳng qua ngươi sẽ nhanh chóng nhìn thấy những người khác, nói không chừng đại tỷ Thiên Vũ các nàng đang ở âm tào địa phủ chờ phụng dưỡng ngài đó, nhất định cũng sẽ cảm thấy cao hứng đó.” “Thiên Xương tỷ, chủ nhân nói có thể lưu lại thiếu chủ kia, chúng ta có thể dẫn hắn mang về ‘hưởng dụng’ thật tốt, dù sao hắn thân thì tàn còn mắt thì mù cũng sẽ không gây sóng gió.” Nữ vệ bên cạnh phát biểu ý kiến với người cầm đầu. Nghe ngữ khí của các nàng thật giống như đã đem đám người trước mặt trở thành vật trong bàn tay. Thương Minh Thư Vân đáp: “Các ngươi có tự tin chứ?” “Không phải chúng ta tự tin, mà là do các ngươi căn bản không phải đối thủ của chúng ta.” Nữ vệ tên Thiên Xương nâng trường kiếm của mình lên cao, ánh trăng phản xạ hắt lên khuôn mặt nghiêng đang cười của nàng: “Giáo chủ, chỉ sợ là ngài chưa biết, trong khoảng thời gian hai mươi năm ngươi vắng bóng, đã có người luyện thành tâm pháp ngưng tụ —— Chỉ cần ngón tâm pháp này cũng đủ để khắt chế kiếm pháp cực đỉnh, chỉ có nữ nhân mới có khả năng đem bộ kiếm pháp kia phát huy đến mức tận cùng!” “Là Liễu Hàm Yên dạy cho các ngươi? Xem ra tư chất của các ngươi quả nhiên hơn người.” Thương Minh Thư Vân không chút động tĩnh, kỳ thật trong lòng đã âm thầm lưu ý ——nữ kiếm ngưng tụ uy lực không thua gì tuyệt thức Đao Ma của Tiểu Thất, thậm chí càng biến hoá kỳ lạ ngoan độc.Mà môn tâm pháp dành cho phái nữ kia kể từ khi sáng lập tới nay, hơn ba trăm năm qua cũng chỉ có hai người tu luyện thành công, nói vậy Thiên Xương này quả thật không đơn giản! Tốc độ của nữ kiếm nhanh vô cùng, chính là Thương Minh Thư Vân cũng xác thật đã từng gặ qua, hắn trầm giọng nhắc nhở Tiểu Thất: “Bảo hộ Thục Quân cho tốt, tốc độ của đối phương rất nhanh.” “Ai nha nha, giáo chủ đã chuẩn bị chịu chết rồi sao?” Nữ vệ mỉm cười chói lọi, thanh kiếm hẹp dài trong tay cũng đã dính máu. Khanh Ngũ đột nhiên nói: “Ngươi mới vừa nói ta cái gì? Gây sóng gió sao?” Lời vừa dứt, một trận nổ ầm ầm vang dội chỉ phát ra khi cuộn xoáy nước xuất hiện đột nhiên từ bên ngoài cánh cửa sổ cạnh mọi người vang lên, nhưng điều này sao có thể? Nơi này chính là lầu hai! Ba nữ vệ nhịn không được chuẩn bị tinh thần sẵn sàng xuất chiến trong khoảnh khắc quay đầu lại nhìn khung cửa sổ, kết quả Là rồng! Một con rồng nước dữ tợn giương nanh há miệng rộng! “A a a a a!!!” Tiếng kinh hô của nữ vệ lập tức bị chìm ngập, là thật sự chìm ngập, Thương cha, Khanh cha cùng Tiểu Thất đều vô cùng kinh ngạc mà nhìn ba người kia bị rồng nước mãnh liệt hất bay ra ngoài, vứt mạnh bên trên vách tường. Bốn người đó suốt cả một hồi lâu đều không nói tiếng nào. Toàn bộ mọi chuyện, Xảy ra như thế nào? ———————————————————————————————————— “Ngũ thiếu, Ngũ thiếu?” Tiểu Thất thử gọi vài tiếng, nhưng Khanh Ngũ nằm sấp trên lưng hắn ngủ hệt như lợn chết không hề phản ứng lại. Tiểu Thất hừ một tiếng, lập tức có chút lo lắng hỏi Thương cha: “Giáo chủ, thuật chiêu long khiến Ngũ thiếu mệt mỏi như vậy, thật sự không tổn hại tới thân thể đi?” Thương cha buông cổ tay Khanh Ngũ xuống, đáp: “Không có việc gì, Bảo Bảo ngoan chỉ là mệt thôi. Trong vòng một canh giờ liên tục thúc giục nội công triệu hồi rồng hai lần, cũng khó trách hắn lại mỏi mệt như vậy. Tiểu Thất, ngươi dẫn hắn tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi.” “Vậy hai người tính đi đâu?” Thương cha túm lấy tay Khanh cha nói: “Chúng ta trực tiếp đi tìm kẻ đứng sau màn.” Vì thế bốn người chia tay trong căn phòng chứa đồ ướt sũng kia, Tiểu Thất cõng Khanh Ngũ không chút động tĩnh đi tới căn phòng Triệu Đại Bảo, khiến cho Triệu Đại Bảo vốn đang ở sau bình phong tiểu đêm sợ hãi nhảy dựng cả lên. Triệu Đại Bảo suýt nữa đã quăng luôn cái bô, vội vàng kéo quần lên xong xuôi, hắn nhìn Tiểu Thất đem con heo Khanh Ngũ ngủ say như chết đặt ở trên giường, lo lắng nói: “Lão Ngũ làm sao vậy?” Tiểu Thất đáp: “Đang ngủ.” “Sao ngủ như chết vậy hử? Hắn lại vận công quá độ?” Triệu Đại Bảo giống như một vị thần y chân chính đi qua bắt mạch thăm dò sắc mặt Khanh Ngũ. “Hình như là triệu hồi rồng quá nhiều lần, nên mệt nhọc.” Tiểu Thất trong ngữ khí không dấu được đau lòng. “Quả thật chính là đang ngủ.” Triệu Đại Bảo vẫn đang bắt mạch, đồng thời cũng không nhịn được nổi ý xấu, đáp: “Chậc chậc, bộ dạng của Lão Ngũ không tồi, nhìn cánh môi mỏng này nè, chậc lại nhìn cái mũi nhỏ này nè…” Vì thế không nhịn được dùng tay chọc chọc, kết quả bị Khanh Ngũ cắn một phát, oán hận mở mí mắt: “Đừng làm phiền ta.” “Ngươi là chó chắc?” Triệu Đại Bảo rút ngón tay về, Tiểu Thất bĩu môi. Vì thế Khanh Ngũ rất không phúc hậu mà chiếm lấy ổ chăn của Triệu Đại Bảo, vùi mình vào trong vù vù đánh giấc, mà Triệu Đại Bảo đành phải ôm chăn mền chuyển sang căn phòng cách vách. Sáng sớm ngày hôm sau, trong thành bắt đầu mưa to tầm tã, đồng thời bên trong thánh cung cũng phát sinh biến cố cực lớn. Triệu Đại Bảo cùng Tiểu Thất, Khanh Ngũ cùng nhau chen chúc làm tổ trong một gian khách phòng. Triệu Đại Bảo đi ra ngoài chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, thuận tiện hỏi thăm tin tức, thông báo cho Khanh Ngũ rằng tối hôm qua Thương cha cùng Khanh cha đại chiến một đêm, đã tóm được một người cao tầng trong giáo tên là Liễu Hàm Yên. Thì ra Liễu Hàm Yên này có từ lâu đã ý định soán quyền, bị nhốt trong cấm lao đợi người thẩm tra. Mà giờ khắc này bởi vì vụ án Liễu Hàm Yên gây nên một trận sóng to gió lớn trong gió, giáo chủ Thương Minh đang điều tra rõ sự kiện phản nghịch, cho nên chúng giáo bên trong loạn thành một đoàn. Thì ra lúc trước Thương cha cố ý an bài bảy nữ vệ sớm đã có lòng phản nghịch ở bên người Khanh Ngũ, chính là vì muốn dẫn đám phản bội đi ra. Thương cha khí thế như sấm rền gió cuốn độc ác thủ đoạn, giờ phút này mới hiện ra chút manh mối. Có điều, đối với Tiểu Thất cùng Triệu Đại Bảo mà nói, không có chuyện gì thoải mái hơn so với chuyện đóng cửa cùng Khanh Ngũ ăn lẩu. Khanh Ngũ ngủ thẳng tới buổi trưa còn không chịu rời giường, khoác chăn ngồi ở trên giường, vênh mặt hất hàm sai khiến muốn Tiểu Thất dọn bàn ăn tới trước giường ăn. Triệu Đại Bảo không nhịn được nói: “Lão Ngũ, thời điểm trước kia ngươi không có Tiểu Thất đã trôi qua như thế nào? Ta nhớ rõ trước kia ngươi luôn tự mình cố gắng.” Khanh Ngũ giống như bị đả kích một chút, khóe miệng giật giật mới nói: “Ta luôn luôn tự lập.” “Thúi lắm.” Tiểu Thất cùng Triệu Đại Bảo trăm miệng một lời thốt ra cùng một chữ. Triệu Đại Bảo lại thêm một châm thấy máu: “Đừng cho rằng ta nhìn không ra, thời điểm Tiểu Thất ở bên cạnh ngươi ngay cả đường cũng lười đi.” Khanh Ngũ nhìn Triệu Đại Bảo ôm cánh tay nhìn mình, ánh mắt hai người gặp nhau. Trong phút chốc hai bên cùng trong ký ức phục hồi —— Lại nói, kể từ ngày Tiểu Thất xuất hiện, muốn Khanh Ngũ đi lại còn khó khăn khổ cực hơn những năm tháng gian khổ khi co quắp ngồi trên xe lăn———— “Ta muốn ăn lẩu, Đại Bảo ngươi nâng cái bàn tới bên giường đi.” “Khốn kiếp! Không phát hiện là ta ngồi ở góc chết sao! Lão Ngũ trước kia thời điểm ngươi chưa gặp được ta đã sống như thế nào vậy! Ta nhớ rõ trước kia ngươi cũng tự mình cố gắng!” “Ta luôn luôn tự lập.” Lúc đó, Khanh Ngũ vẫn một mực khoác chăn làm tổ trên giường cắn thịt viên nói. Một cỗ cảm giác thất bại làm Triệu Đại Bảo trở về với hiện thực, thì ra Khanh Ngũ người này vẫn luôn là một vị thiếu gia làm mưa làm gió! “Hừ hừ.” Khanh Ngũ lộ ra nụ cười cười phúc hắc. Tiểu Thất thì bày ra vẻ mặt mờ mịt.