Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 119 : Sát thủ thần bí

Mùi thơm của nồi lẩu hòa quyện vào không khí mang theo hương vị đặc biệt như có như không lượn lờ khắp tẩm điện của thiếu chủ. Tiểu Thất gắp viên thịt dê và miếng táo nhúng vào nước tương rồi đặt ở trong bát Khanh Ngũ, nhìn nhìn bóng dáng tỳ nữ phía sau bình phong, thúc giục hắn: “Ăn nhiều một chút, ăn nhanh ăn nhanh, đừng để các nàng nhìn thấy.” “Ừ.” Khanh Ngũ bưng bát lên, cũng không còn thì giờ để ý ba cái vụ hình tượng gì nữa, nhân cơ hội ngàn năm có một tỳ nữ đã thối lui sang một bên, oạch oạch hút lấy hút để bát nước pha trứng trong nồi lẩu. “Coi chừng nghẹn.” Tiểu Thất không quên giúp hắn vỗ vỗ lưng, bất mãn nói: “Lão Thương lão đầu còn muốn bắt ngươi giả bộ cho tới khi nào? Cứ tiếp tục như vậy còn không khiến ngươi đói trơ xương mới là lạ.” “Hư, mấy ngày nữa sẽ xử lý xong thôi.” Khanh Ngũ ngẩng đầu thần bí đáp. “Thật không biết hai cha con hồ ly các ngươi đang tính toán cái quỷ gì nữa.” Tiểu Thất nghiêng đầu nhìn hắn. “Ngươi không ăn hả?” Khanh Ngũ hỏi. “Trước khi ta đến đây đã bị Thương cha của ngươi mời tham dự buổi tiệc rượu thịnh soạn trong thánh giáo, không cùng cấp bậc với cái nồi lẩu đơn sơ nhỏ bé này của ngươi đâu. Là buổi tiệc rượu thịnh soạn siêu xa hoa đó.” Tiểu Thất ( ⊙ o ⊙) nói, “So với Khanh Gia bảo cùng với liên minh võ lâm còn lợi hại hơn nhiều.” “… … … Ghen tị.” Khanh Ngũ (⊙⊙) Tiểu Thất cười hắc hắc hai tiếng, lập tức dán tới gần Khanh Ngũ, lén lút luồn một thanh chủy thủ cho hắn: “Ngươi giữ lấy cái này đi, là cha ngươi giao cho ngươi để phòng thân, buổi tối ta sẽ ẩn mình trong phạm vi xung quanh để bảo hộ ngươi, ngươi cứ an tâm ngủ là tốt rồi.” Nói xong thế nhưng lớn mật chủ động ở trên mặt Khanh Ngũ hôn một ngụm: “Sẽ không để cho ngươi phải chịu thêm bất cứ thương tổn gì, tuyệt đối!” “Thất Thất…” Khanh Ngũ nhắm mắt cảm thụ vị ngọt lịm ôn tồn này. “Ngươi gọi ta là gì?! Khó nghe muốn chết! Ỏn ẻn muốn chết! Bộ bản chất ăn sâu trong xương ngươi là linh hồn đặc biệt ỏn ẻn sao!” Tiểu Thất thấp giọng gào lên. Quả nhiên là cốt nhục di truyền với lão đầu nhà hắn mà. “Thiết, Thất Thất với Tiểu Thất có cái gì khác nhau. Nếu không, gọi ngươi là Sương Thanh?” Khanh Ngũ cười xấu xa đạo. “Ngươi gọi ta bằng cái tên kia khiến ta nổi hết cả da gà.” Tiểu Thất = = “Vậy đợi về già khi ngươi biến thành ông lão thì gọi là gì? Mạt Lão Thất?” Khanh Ngũ đột phát ý tưởng thần kỳ. Tiểu Thất mắt sáng rực lên: “Đây mới chính là hiệu quả ta muốn! Rất nhiều ảnh vệ có cái tên đại thúc! Mấy cái tên kiểu này mới xứng với ảnh vệ!” Vì thế nói, trong nội tâm Tiểu Thất là một ông chú sao? Bóng đêm lặng lẽ như tờ, đêm khuya vắng vẻ, bên trong bên ngoài đại điện thiếu chủ hoàn toàn yên tĩnh. Khanh Ngũ lẳng lặng nằm ở trên chiếc giường rộng rãi, trong mắt đều là một mảnh màn voan mỏng, bên trên màn lụa còn có hoa văn tinh xảo thêu bằng tơ vàng, ánh trăng xuyên thấu qua màn lụa, khiến cho bóng dáng hoa văn vẩy đầy trên giường. Khung cảnh tĩnh lặng đến độ ngay cả tiếng côn trùng kêu chi chi bên ngoài cửa sổ cũng đều có thể nghe mồn một. Khanh Ngũ nhắm mắt, nhưng không thể đi vào giấc ngủ. Tuy rằng, bên trong trong tẩm điện yên tĩnh đến nỗi ngay cả cây châm rơi trên mặt đất đều có thể nghe đến rõ ràng, nhưng cái cảm giác khác thường kia làm tâm thần hắn dao động. Khanh Ngũ không thể phân rõ rốt cuộc đây là cái cảm giác gì, tựa như dự cảm, nhưng dường như cổ sát khí nào đó đang cận kề. Không biết bao lâu, tiếng bước chân đánh vỡ sự yên lặng trong tẩm điện, dần dần truyền từ hành lang chạy thẳng đến nơi này. Trong hành lang có tiếng động khác thường ngay lập tức khiến nữ vệ trực đêm tăng cường cảnh giác, một nữ vệ ở bên ngoài thấp giọng hỏi: “Là ai? —— Thiên Vũ tỷ tỷ?!” Âm cuối run nhè nhẹ, tiếp đó là một tiếng ‘bịch’ ngã xuống đất. Khanh Ngũ đột nhiên mở to mắt. Bên cạnh hắn có bảy nữ vệ, ban đêm có ba người gác, giờ phút này hai người còn lại ở nơi nào, mà tiếng nữ vệ mới nãy sao đột ngột biến mất? Rốt cuộc tiếng động rơi ngã ban nãy là ai? Vì sao nàng lại gọi tên nữ vệ đứng đầu “Thiên Vũ”? Bầu không khí quỷ dị, cùng với mùi huân hương trong phòng, dần dần tràn ngập. Mà giờ phút này Tiểu Thất từ một nơi bí mật gần đó cũng không có phát ra bất cứ động tác gì ——chức trách của hắn chỉ là bảo hộ Khanh Ngũ, nếu như lúc này hắn nhịn không được tò mò và lòng đồng tình mà chạy ra ngoài, rất có khả năng sẽ trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương, cho nên, hắn không thể động. Rốt cục một bóng hình cũng di động tới gần sát cánh cửa chạm trổ, đẩy cửa bước vào. Người vừa vào dáng người mơ hồ dường như là của một nữ tử, trên người cũng mặc quần lưới, chính là mỗi một bước của nàng đều phải tạm dừng một chút, là vì cẩn thận xem xét tình hình xung quanh sao? Lưỡi dao trong lòng bàn tay Tiểu Thất hơi hơi nóng lên. Thu liễm khí tức, thu liễm sát khí, chỉ có như vậy mới có thể một kích lấy mạng địch nhân! Ngay trong thời khắc giằng co không tiếng động này, Khanh Ngũ nằm trên giường đột nhiên cất tiếng nói: “Tiểu Thất! Giết nàng!” “A?!” Tiểu Thất kinh ngạc vì sao Khanh Ngũ lại đánh rắn động cỏ, Khanh Ngũ bồi thêm một câu: “Nàng không phải người sống! Nàng không có khí tức của người sống!!” Không phải người sống?! Khoảnh khắc này trong lòng Tiểu Thất tràn đầy nỗi ngạc nhiên ngờ vực, nhưng đao trong tay nháy mắt ra khỏi vỏ, đao phong tàn nhẫn không chút lưu tình bổ về phía nữ tử vẫn còn đang dừng tại một bước. Mà lúc này cần cổ của nữ tử vang răng rắc một tiếng xoay mặt về phía Tiểu Thất, đao phong phản xạ dưới ánh trăng, cuối cùng cũng khiến cho Tiểu Thất thấy rõ dung mạo của cô gái này —— Đó là một gương mặt giống hệt Thiên Vũ như đúc, thậm chí thời điểm khuôn mặt xoay vặn về phía Tiểu Thất còn mở to hai mắt, miệng khẽ nhếch, nhưng chỗ khoang miệng đen kịt nối với cái cằm của nàng kia bằng hai đường may rõ ràng, chứng tỏ “nữ nhân” trước mặt này kỳ thật được tạo từ một cơ quan thuật giả người! Ma thần Hồng Miếu! Trong nháy mắt Tiểu Thất nhớ tới sự việc đã qua, đao trong tay không dám chậm trễ, đao phong chém về phía đầu búp bê! Quỷ dị chính là, cần cổ người nọ đã bị bổ gập cong, nhưng vừa không bị bổ vỡ cũng không rớt xuống. Nhất thời Tiểu Thất sinh ra một loại cảm giác thất bại —— điều đó không có khả năng! Một nhát đao vừa rồi ngay cả núi đá cũng có thể chém vỡ, vì sao không có hiệu quả! Mà đồng thời từ lúc một nhát đao kia đi xuống, nữ nhân gỗ tựa hồ bị kích hoạt cổ “sát ý”, cả người kêu kẽo kẹt rung động, hai cánh tay đột nhiên bắt đầu vung vẫy kịch liệt! Một đạo chưởng phong lạnh thấu xương vừa vặn đột ngột đánh úp lại, khiến cho búp bê trong khoảnh khắc phát động động tác bị đánh lùi một bước, mà Tiểu Thất cũng nhân cơ hội thoát thân, tông thẳng vào giường lớn, nháy mắt đã một tay chặn ngang ôm lấy Khanh Ngũ, bay nhanh ra ngoài bên hiên cửa sổ. Mà nữ nhân tượng gỗ kia cũng chưa từ bỏ ý định đột nhiên vụt người chạy trốn, cứ thế phá cửa sổ bay thẳng ra ngoài đuổi sít sao. Tiểu Thất vọt ra khỏi tẩm điện đồng thời lúc này người búp bê cũng đột nhiên tang tốc độ, gần như là cùng lúc với Tiểu Thất để lộ ra khuôn mặt tươi cười quỷ dị hung ác cùng cực, mà từ cơ quan bộ vị nào đó trong cổ họng của búp bê vận hành, “nàng” thế nhưng lấy một giọng điệu quái dị nói chuyện: “Chết đi!” “A a a a a!” Tiểu Thất kêu to, “Thành tinh!!” Giờ phút này song chưởng của búp bê phi như bay, lưỡi dao sắc bén trên tay không ngừng xoay tròn, cái tốc độ kiểu này cho dù là võ lâm cao thủ cũng khó lòng tránh né, cũng trong thời khắc nguy cấp này một cây roi dài đột nhiên vắt ngang quấn lấy cánh tay búp bê, cây roi phát ra cùng lúc cánh tay búp bê vung như bay trùng hợp thế nào lại quấn lại cùng một chỗ, rốt cục tạm thời cũng khống chế được động tác của nó. Cùng lúc đó hai bóng hình một trước một sau nhanh nhẹn gia nhập vào vòng chiến, dĩ nhiên là Khanh cha cùng Thương cha —— mà một roi kia đó cũng chính là Tuyết Long Cân bảo vật truyền vật của Khanh cha. Thương cha thở dài: “Vốn tưởng có thể đưa sát thủ đứng sau màn tới, không ngờ đối phương lại điều phái một món đồ chơi tới, uổng phí để Bảo Bảo ngoan nhà ta đói bụng hai ngày nay. Bảo Bảo ngoan, Tiểu Thất, hai đứa tạm thời đứng lùi sang một bên, bên này giao cho chúng ta xử lý đi.”