Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ
Chương 108 : Gặp lại phụ thân
Suốt mấy tháng nay Khanh Vân Tung bị Khanh Ngũ đùa bỡn xoay quanh —— ngay từ đầu, khi hắn nghe Chu Ly cố tình mơ mơ hồ hồ nhắc tới phía nam có dấu vết Thương Minh Thư Vân xuất hiện, vì thế tự mình đi theo Chu Ly đến phía Nam xem xét, không ngờ không những không thu hoạch được gì, ở phía Nam lắc lư hai tháng, Chu Ly mới nói cho hắn biết, là Khanh Ngũ bảo hắn cố ý đem dẫn hắn tới, còn nói Khanh Ngũ gọi hắn đến chờ tại ở Sở Châu rồi hội hợp tại khách *** Bảo Thiên.
Khanh Vân Tung không đoán được tâm tư Khanh Ngũ, gần đây Khanh Ngũ càng ngày càng giống cha thân của hắn hành sự bí hiểm, vì thế đành phải lộn trở lại chuyển về Sở Châu.
Nhưng mà dọc theo đường đi, giang hồ đồn đại càng ngày càng quỷ dị, nghe nói cả năm môn phái lớn cùng tới U Ngưng trừ ma vệ đạo, kết quả tổn thất nặng nề. Cả năm vị chưởng môn đều qua đời, nghe nói là do ma giáo giáo chủ Mai Băng Triệt thiết kế, hiện giờ ma giáo đánh một đòn tổn hao nguyên khí võ lâm chính đạo Trung Nguyên giết sạch mấy vị chưởng môn, bây giờ đang chuẩn bị tổng tiến công vào võ lâm Trung Nguyên, xưng bá thiên hạ, nhất thời người giang hồ bàng hoàng hoảng hốt, lời đồn đãi nổi lên bốn phía.
Tiếp mấy ngày, nghe đâu đại quân ma giáo đã kiềm chế được mấy đại môn phái Thiếu Lâm Võ Đang, sắp sửa càn quét võ lâm không một ai có thể đẩy lùi thế tới của ma giáo các môn phái Trung Nguyên không hàng thì cũng bị diệt gọn, tình thế hết sức nguy cấp.
Sau khi Khanh Vân Tung nghe vậy, âm thầm kinh hãi, bên trong trà lâu nghe người ta sinh động miêu tả như thật. Lại nói vị Khanh Ngũ công tử kinh thải tuyệt diễm kia cũng bị ma giáo giết chết, hiện giờ ma giáo chỉa mũi nhọn nhắm thẳng vào Khanh Gia bảo, thậm chí còn gửi thiệp khiêu chiến hẹn quyết đấu một trận sống mái với Khanh Vân Tung.
Khanh Vân Tung nghe xong, lập tức chụp nát một cái bàn, thế nhưng không đi Sở Châu, ngược lại muốn tới tổng đàn ma giáo báo thù cho Khanh Ngũ, bị Chu Ly khuyên can ngăn cản mãi. Cho dù như vậy suốt cả một đường, Khanh Vân Tung không nói một tiếng đột nhiên rời đi, cầm trường kiếm đi tới mấy phân đàn ma giáo mới xây dựng ở Trung Nguyên.
Lại nói Khanh cha tuy năm nay tuổi chặc gần bốn mươi, nhưng cái tính tình trong nóng ngoài lạnh kia một khi châm ngòi thì đúng là không thể vãn hồi, so với chàng thanh niên mười tám còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Không biết, lần này ma giáo Trung Nguyên lại bị đảo điên cỡ nào đây. Trước lúc Khanh Ngũ lao tới U Ngưng cũng đã cùng Mai giáo chủ trong ngoài phối hợp, bố trí chu toàn. Mai giáo chủ vào vai phản diện, nhân cơ hội giành được bá quyền Trung Nguyên, đó cũng là giao dịch giữa Khanh Ngũ với hắn.
Vì thế Khanh Ngũ bị giết hại trong lời đồn, thế mà giờ phút này lại nhàn nhã ngồi trên xa lư, cha thân Thương Minh đang điều khiển đầu lừa, chậm rì rì xuất phát phía Sở Châu.
Thương thế trên người Tiểu Thất sớm đã khỏi, cùng Khanh Ngũ ngồi ở trên xe, Khanh Ngũ ngã người gối trên chân hắn, tự tại biết bao.
“Ngũ thiếu, nếu hiện giờ Kỳ tộc phát sinh biến cố, vì sao Tô Á còn muốn đi theo chúng ta? Hắn không quay về sao?” Tiểu Thất nhìn Tô Á đi theo hỏi.
Khanh Ngũ hồi đáp: “Tô Á nói thần tử đã chết, hắn cũng không còn lòng dạ nào để bái tế, cho nên tự động từ biệt mọi người lang bạt kiếm sống. Hơn nữa hắn vốn cũng không có đặt tâm tư đối với tranh đấu nội tộc Kỳ tộc.”
Nhìn Tô Á cùng Mai giáo chủ ba ngày một trận lớn một ngày một trận nhỏ, Tiểu Thất xem như đã hiểu mục đích chủ yếu hắn vào Trung Nguyên.
Nhưng Mai giáo chủ còn tuyên bố với bên ngoài rằng Tô Á tóc bạc mắt xanh vốn là nam sủng hiếm thấy chính tay mình nuôi dưỡng, đáng tiếc mỗi ngày bản thân lại bị tên nam sủng nọ đánh đến mặt mũi bầm dập, Tiểu Thất đột nhiên cảm thấy Mai giáo chủ thật bi thúc.
Mắt thấy đường đến Sở Châu càng ngày càng gần, Thương Minh Thư Vân cả người toả sáng, nằm mơ cũng sẽ phát ra tiếng cười quỷ dị. Còn cố ý đem một đầu nhuộm đen, mỗi ngày ăn diện hệt như anh chàng thiếu niên mười tám thanh xuân, nhìn vào người không biết quả thật xem hắn là anh trai của Khanh Ngũ. Nhìn chủ nhân của mình vui vẻ, Tào sư phụ cũng cảm thấy cao hứng thay cho cha thân Thương Minh, nhưng mà có một việc, hắn tương đối để ý hơn một chút.
Vì thế, thừa dịp đoàn xe dừng giữa đường để cho bọn họ nghỉ ngơi ăn cơm trưa, Tào sư phụ lặng lẽ gọi Tiểu Thất tới chỗ vắng không người, hỏi thăm: “Tiểu Thất, ta muốn nói chuyện với ngươi, ngày đó tại Thần Cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tiểu Thất vốn đang xách theo thùng nước chuẩn bị đi tìm người nào đó, giờ phút này nhất thời đầu óc còn chưa kịp hồi thần, ngây ngốc hỏi: “Chuyện gì?”
“Chính là ngươi… Cùng Ngũ thiếu… Ở trên giường…” Tào sư phụ cảm thấy khó có thể mở miệng, do dự hồi lâu mới nói.
Tiểu Thất ngẩn ngơ, mới nói: “Sư phụ, ngươi là nói tới chuyện người vả miệng ta một cái? Hừ! Người cứ nói đi…”
Tào sư phụ mặt run rẩy một chút, mới nói: “Ngươi thật sự cùng Ngũ thiếu cái kia?”
“Đúng vậy, dù sao cũng bị người biết, ta… ta cũng không gạt ngươi.” Tiểu Thất đơn giản thẳng thắn thành khẩn bẩm báo, có điều đột nhiên bụng dạ nổi ý xấu, vì thế đáp: “Là ta áp Ngũ thiếu.”
“Ngươi cái thằng súc sinh!” Tào sư phụ trừng mắt trừng mắt nhìn hắn, ngay lập tức thâm hít một hơi thật sâu, nói: “Thôi, ta thấy Ngũ thiếu cũng là người tình ta nguyện, chỉ là chuyện này, không thể để cho Thương Minh giáo chủ biết, nhớ kỹ chưa?”
“Ta biết, nhìn cái điệu bộ bao che con của con cáo già kia…” Tiểu Thất còn chưa nói hết đã bị Tào sư phụ vả miệng.
“Ngươi nói chủ nhân là cái gì?!” Tào sư phụ đối với nhà mình chủ nhân là siêu cấp chấp nhất.
“Ngươi lão già nóng nảy này!” Tiểu Thất xù lông, “Hừ! Ta muốn đem chuyện này tryền ra ngoài! Xem ngươi làm gì được nào!”
“Ngươi dám!” Tào sư phụ đe dọa.
Không ngờ đang lúc sư đồ hai người xù lông, Thương Minh Thư Vân hệt như âm hồn vỗ vỗ bả vai Tào sư phụ, hỏi: “Ảnh, Tiểu Thất, các ngươi đang nói chuyện gì thế?”
“Không, không có gì!” Tào sư phụ cùng Tiểu Thất vội vàng lắc đầu.
Thương Minh Thư Vân khóe miệng kéo một chút, cười lạnh nói: “Ta đều nghe thấy hết rồi, các ngươi nói, Thục Quân bị Tiểu Thất áp. Ảnh, ngươi thật sự là biết dạy đồ đệ, thế nhưng dám áp con ta.”
Sư đồ hai người Tào Cù Duy nhất thời hóa đá.
Cơm chiều, mọi người cắm trại tại đồng hoang, Thương Minh Thư Vân tiến sát đến Khanh Ngũ ngồi bên cạnh ăn canh, thấp giọng hỏi: “Bảo Bảo ngoan, ngươi không phải luôn bị Tiểu Thất ức hiếp đó chứ?”
“Tiểu Thất làm sao có thể ức hiếp ta.” Khanh Ngũ cười cười, nhưng đôi mắt giảo hoạt cũng y hệt cha thân Thương Minh, hỏi thăm: “Cha thân, ngươi nghe được đồn đại gì rồi?”
Cha thân Thương Minh giảo hoạt mỉm cười: “Bảo Bảo ngoan, ta biết ngươi đi đứng không quá phương tiện, bị thua thiệt cho nên bị tiểu tử kia chiếm tiện nghi, cha thân dạy ngươi mấy chiêu, bảo đảm có thể chỉnh tiểu tử kia trở nên dễ bảo.”
“Mấy…chuyện này… Cũng không cần truyền thụ đi…” Khanh Ngũ cái trán ứa chút mồ hôi.
“Vậy nếu không ta thế con đi dạy dỗ tiểu tử kia, để hắn từ nay về sau không dám khi dễ con nữa…” Cha thân Thương Minh lại đột phát ý tưởng kỳ quái.
“Cha thân, cha cũng đừng dễ dàng quăng bỏ tiết tháo được chứ!” Khanh Ngũ rốt cục cũng đề cao thanh âm, đứng phắc lên, từng bước một từng bước một rồi đi. Khanh Ngũ xưa nay sĩ diện vốn không muốn ở trước mặt người khác phơi bày dáng đi tập tễnh của mình, xem ra lần này giận thiệt rồi.
Vì thế mấy ngày sau đó, bên trong đoàn đội này nhiễm một loại ái muội xấu hổ.
——————————————————————————————————————
Tháng ba khói hoa mờ mịt, vụ xuân được mùa, Sở Châu cảnh xuân tươi đẹp, trên đường phồn hoa rộn ràng nhốn nháo. Đoàn người Khanh Ngũ đã sớm bỏ lư xe, ngồi xe ngựa.
Sắp sửa được nhìn thấy Khanh Vân Tung hai mươi năm qua ngày nhớ đêm mong, Thương Minh Thư Vân kích động ngồi trong xe ngựa, suy tư lát nữa khi mình nhìn thấy Khanh Vân Tung nên mở miệng như thế nào.
Vân Tung… Cái tên đã yên lặng tưởng niệm dưới đáy lòng suốt hai mươi năm không dám mở miệng, cái tên cơ hồ đã khắc ấn thật sâu trong đáy lòng… Thương Minh Thư Vân tâm tư cuồn cuộn trở về, thế cho nên hai gò má đều hơi hơi phiếm hồng.
Mà giờ khắc này, người mà hắn ngày nhớ đêm mong đang dựa vào thành lan can lầu trên tửu lâu Khanh Ngũ ước định trong gian phòng trung ngắm cảnh, nỗi lòng sốt ruột không hiểu—— Thục Quân bị giết, việc này còn chưa sáng tỏ, cuộc hẹn tại lầu gác Bảo Thiên rốt cuộc là do ai bày ra?
Chu Ly ngồi trước bàn, nhìn một bàn rượu và thức ăn nhưng không hề động đũa, lúc này, một con mèo ú lặng lẽ tiến vào, trên cổ buộc một cái chuông bạc, ngồi ở trước mặt Chu Ly.
Chu Ly cúi đầu vừa thấy là đã nhận ra con mèo này là ai.
Vì thế hắn mặt không biến sắc mà nói: “Bảo chủ, ta đi tiểu một chút.” Rồi nhanh chóng biến mất ở cửa.
Khanh Vân Tung tâm tình buồn bực, nhất thời không có phản ứng chỉ một mực nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ thất thần. Không ngờ một lát sau, người đẩy cửa vào cũng chẳng phải Chu Ly, Khanh Vân Tung quay đầu liếc mắt một cái nhìn qua thế nhưng hai mắt mở to.
“Ngươi!!” Khanh Vân Tung hoảng sợ, nhất thời nói không ra lời.
Thương Minh Thư Vân thấy Khanh Vân Tung, thoáng chốc cũng không biết nói gì, thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành một khoang tình cảm mãnh liệt. Lúc này trong khoảnh khắc nhìn thấy Khanh Vân Tung, toàn bộ trở nên trống rỗng. Hai người cứ như vậy chăm chú nhìn nhau thật lâu sau, Khanh Vân Tung mới rốt cục mở miệng nói: “Thục Quân! Con còn sống! Sao con lại gầy nhiều như vậy?”
Thương Minh Thư Vân tức thì từ trên đám mây té ngã lăn tới mặt đất, Khanh Vân Tung quả nhiên… Hai mươi năm qua cũng không hề thay đổi, không riêng gì bộ dáng không thay đổi, mà người vẫn là cứ mơ mơ màng màng… ngốc như vậy…
Vì thế hắn không nói hai lời, xông lên phía trước, ôm Khanh Vân Tung, tức khắc ở trên môi của hắn hung hăng in một cái hôn. Suốt hai mươi năm, hắn không lúc nào là không nhớ tới giờ khắc này. Mà hiện giờ, rốt cục cũng đã trở thành sự thật, tốt đẹp đến mức làm hắn hoài nghi mình có phải là … đang ở trong mộng hay không nữa!
Hắn rốt cục cũng hôn đến mặt Vân Tung! Không phải là mộng đi? Xúc cảm chân thực đến thế, tuyệt vời đến thế, làm người ta cảm động rơi nước mắt đến thế!
“Ngươi làm cái gì! Quân nhi! Ngươi điên rồi sao!” Khanh Vân Tung muốn đẩy hắn ra nhưng lại không tự chủ được mà đắm chìm trong nụ hôn thâm tình của Thương Minh Thư Vân. Xúc giác ưu thương này làm người ta hoài niệm… khiến người ta… Trầm mê…
Nhưng mà việc này cũng quá điên cuồng đi! Đây chính là con trai của mình a!
【 Vì thế Khanh cha cứ siêu cấp cố chấp mà cho rằng người này chính là Khanh Ngũ sao? Quả nhiên hai mươi năm một khoảng thời gian quá dài dần dà hình thành cá tính cố chấp trong Khanh cha cứ tự nhiên như thế, đây đại loại là một loại xu hướng tâm lý tư duy bình thường đi. 】
Rất lâu rất lâu, Thương Minh Thư Vân cuối cùng mới kết thúc nụ hôn thâm tình này, bấy giờ lại dùng ánh mắt nóng rực nhìn hắn nói: “Ta là Thư Vân a!”
Khanh Vân Tung trợn tròn mắt.
Một lúc lâu, hắn mới nhíu mày nói: “Quân nhi, con cho rằng thay đổi thanh âm, dùng phương thức này, ta sẽ cao hứng sao?”
A a a a a a a a a a a!!! Thương Minh Thư Vân hỏng mất, hắn biết ngay mà! Hắn biết mà! Người kia sẽ nói như vậy!! Không nghĩ tới ác mộng quả nhiên trở thành sự thật!
Thương Minh Thư Vân mang theo một bụng ý nghĩ xấu con ngươi xoay động, thế nhưng bắt chước giọng điệu ôn nhã kia của Khanh Ngũ, mở miệng: “Cha thân, thế mà lại bị cha nhìn ra.”
Khanh Vân Tung tựa đầu thống khổ xoay qua một bên nói: “Ngươi với người nọ khác nhau, dù cho ngươi có giả thế nào cũng không giống…”
Thương Minh Thư Vân = =|||: “Vậy hắn là dạng gì?”
“Hắn là…” Khanh Vân Tung nhắm mắt —— bởi vì cách xa lâu lắm rồi cho nên hắn càng ngày càng lý tưởng hóa hình tượng củaThương Minh Thư Vân, vậy mà đáp: “Hắn là nhân vật tựa như trích tiên.”
“Ha?” Vì thế Thương Minh Thư Vân lại hỏi, “Vậy ta đây thay thế người nọ đến yêu cha thân, không tốt sao?” Nói xong một tay ấn Khanh Vân Tung xuống chiếc giường bên cửa sổ, cởi bỏ vạt áo của hắn hung hăng hôn tới, Khanh Vân Tung thế nhưng cũng không phản kháng, ngược lại hững hờ nói: “Quân nhi, ta mắc nợ ngươi rất nhiều, nếu như ngươi muốn, vậy cứ đòi từ ta là tốt lắm.”
“A a a a a a a a! Ngươi tên bánh ú đại ngốc này! Bánh ú ngốc! Bánh ú ngốc!” Thương Minh Thư Vân rốt cục cũng gọi hắn bằng cái biệt danh chỉ có hai người bọn họ biết.
Piaji!
Khanh cha đột nhiên hồi tỉnh, lập tức chậm rãi quay đầu, dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn người đe trên người mình: “Thương Minh?”
“Là ta là ta là ta! Thật sự là ta!! Cuối cùng ta cũng được tự do, có thể tới gặp ngươi!!” Thương Minh Thư Vân cơ hồ là gào thét đem hết thảy nói ra một lần.
Vì thế
Sau một hồi trầm lặng cực lâu lâu đến
ước chừng đủ nửa canh giờ hai người vẫn không nhúc nhích nhìn nhau chằm chằm cuối cùng
Khanh cha thốt ra câu nói đầu tiên từ lúc chân chính quen biết nhau:
“Thương Minh Thư Vân
Ta đã nuôi con ngươi thành người.”
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
12 chương
43 chương
18 chương
37 chương