“Thật sự quá tốt, đến tột cùng là người phương nào lại có thể chế tạo ra những thứ lợi hại như vậy?” Tuy rằng còn chưa biết chúng có bao nhiêu uy lực, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc áp dụng chúng, An tướng quân đã kích động không thôi. Hoàng đế gật đầu một cái, khóe môi lộ ra vẻ tự hào, bản thân hắn cũng không ngờ tất cả những thứ này đều là bản vẽ của Tiểu Ngư nhi, hơn nữa, có rất nhiều cái đã chế tạo ra, hắn tự mình dẫn người đến trường săn bắn để thử nghiệm, hiệu quả không tệ một chút nào. Đương nhiên hắn tạm thời sẽ không nhắc tới Tiểu Ngư nhi, nếu không sẽ mang phiền toái đến cho nữ nhi của mình. Dao nhi và Tiểu Ngư nhi đều là lễ vật trân quý nhất mà ông trời ban tặng cho hắn, hai người đều có năng lực kỳ dị. Dao nhi mưu lược kinh người, tâm tư mẫn tiệp, Tiểu Ngư nhi là một nhân vật lợi hại, có thể chế tạo ra những loại binh khí này, biết đâu chừng là Dao nhi dạy, vì nàng vốn là hồn phách đến từ dị thế. “Đêm nay, trẫm đưa ngươi đi kiểm tra uy lực của nó, mặt khác trẫm cũng cho ngươi gặp một người.” “Dạ, hoàng thượng.” An tướng quân cung kính đứng lên lĩnh mệnh, hắn có thể nhìn ra hoàng thượng đối với người kia rất quan tâm, vừa nhắc đến, ánh mắt đã phát ra tia sáng ấm áp, chẳng lẽ, người đó là hoàng hậu? An tướng quân tuy chưa từng thấy qua vị hoàng hậu này của Huyền Nguyệt quốc, nhưng danh tiếng của nàng từ lâu đã truyền khắp mọi nơi. Nhiều người đều biết hoàng hậu có bao nhiêu cơ trí, hơn nữa nàng còn dám làm những chuyện mà người bình thường không dám. Ví dụ như hưu đế, trong lịch sử đây là lần đầu tiên, nhưng mặc dù nàng hưu hoàng đế, nhưng hoàng đế lại tựa hồ không tức giận. Ngoài thành, Biệt uyển của hoàng gia. Tiểu Ngư nhi nghe nói nương trở về, đã sớm dẫn theo Băng Tiêu vọt ra từ phòng binh khí, Mao Tuyết Cầu và tiểu Tôn cũng theo sát nàng, đi thẳng đến tiền sảnh. Bất quá, tiểu Tôn bây giờ không gọi là tiểu Tôn nữa, đã sửa thành tiểu Bạch rồi, cái con sói loi choi này ban đầu có chút không quen, nhưng hiện tại cũng đã bình thường. Thanh Dao đang ngồi ở chính sảnh uống trà, bên dưới Y Vân đang bẩm báo những hoạt động xảy ra gần đây thì nghe thanh âm Tiểu Ngư nhi hô to gọi nhỏ từ xa truyền đến, chạy thẳng một đường, nhào thẳng vào lòng Thanh Dao, thiếu chút nữa đụng đổ chén trà trên tay nàng. “Tiểu Ngư nhi, ngươi ngứa da phải không?” Thanh Dao lên tiếng cảnh cáo, nhưng Tiểu Ngư nhi lại hoàn toàn không để ý đến, chui tọt vào lòng Thanh Dao, làm nũng: “Nương, người ta rất nhớ người đó nha.” Cũng không biết vì sao, tuy rằng linh hồn bên trong con người nàng là của một người khác, nhưng mà tập tính hành vi lại y hệt một tiểu hài tử, hơn nữa, từ rất lâu, nàng đã quên mất thân phận thật sự của nàng và Thanh Dao, chỉ nhớ rõ, Thanh Dao là nương của nàng, nàng là nữ nhi của Thanh Dao, vậy thôi. “Ngươi a.” Thanh Dao thở dài, nhưng cũng đã ôm nàng ngồi trên đùi quay đầu nhìn Y Vân. “Nói tiếp.” “Dạ, tiểu thư.” Y Vân lên tiếng trả lời, cung kính tiếp tục đề tài lúc nãy: “Còn có Thục phi nương nương trong cung, nàng ta đã tới đây hai ba lần, nói là muốn gặp chủ tử, nô tỳ nói gần đây thân thể chủ tử khó chịu, không gặp bất kỳ khách nhân nào, nhưng nương nương vẫn không từ bỏ ý định, thỉnh thoảng vẫn lại đến.” Tây Môn Tân Nguyệt? Con ngươi của Thanh Dao lóe lên một cái. Không biết nữ nhân này tới gặp nàng làm gì? Nghĩ đến lời nói trước đây của Nam An vương, không lẽ Lưu Chiêu thích nữ nhân kia sao? Bằng không sẽ không muốn kết hôn với nữ nhân kia, chỉ sợ Tây Môn Tân Nguyệt sẽ không đồng ý, nàng ta cũng là một loại nữ nhân tâm cao khí ngạo. Nhưng Lưu Chiêu từ khi nào lại thích nàng ta? Không phải chứ? Trí óc Thanh Dao chợt động, nhớ tới hoàng thượng vẫn luôn dịch dung xuất cung, mà hoàng đế trong cung đều là Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu cải trang, như vậy có lẽ trong thời gian đó Lưu Chiêu đã để ý đến nàng. Bất quá, Tây Môn Tân Nguyệt kia cũng không phải người đơn giản, nàng ta tới gặp mình là có ý gì? Thanh Dao đang nghĩ đến nhập thần, Tiểu Ngư nhi ngồi trên đùi nàng cảm thấy có chút kì quái, nhíu mày một chút, thanh âm thanh thúy vang lên: “Nương, nàng ta là ai a?” “Phi tử của hoàng thượng.” Thanh Dao phục hồi tinh thần, đúng vậy, Tây Môn Tân Nguyệt là phi tử của hoàng thượng, làm sao có thể gả cho Nam An vương, chỉ sợ Lưu Chiêu toàn bộ đều là si tâm vọng tưởng, Thanh Dao không lo nghĩ nữa, nhìn về phía Y Vân. “Những chỗ khác không xảy ra chuyện gì chứ?” “Không có, tiểu thư.” Y Vân dịu ngoan cúi đầu. Thanh Dao phất phất tay: “Được rồi, các ngươi lui xuống đi.” “Dạ.” Mọi người trong chính sảnh đều lui xuống, chỉ còn lại Mạc Sầu và Tiểu Ngư nhi. Tiểu Ngư nhi lấy lại tinh thần, nàng cho rằng phụ hoàng thích nương như vậy, chỉ có một nữ nhân là nương, nhưng đã quên mất hoàng đế cổ đại có rất nhiều phi tử, nghĩ đến đây, sắc mặt liền rất xấu. Hoàng đế có rất nhiều lão bà, nương nhất định sẽ thương tâm, thảo nào nàng rời cung mà đi, nhất định nguyên nhân là vì nữ nhân kia. Còn bản thân mình, phụ hoàng có nhiều phi tử như vậy, không phải sẽ có rất nhiều tiểu hài tử chia sớt tình yêu của phụ hoàng sao? Nàng không thèm! Tiểu Ngư nhi sắc mặt âm u bất mãn, Thanh Dao kỳ quái nhìn tiểu nha đầu đang biến sắc trong lòng. “Tiểu Ngư nhi, làm sao vậy?” “Không ngờ nam nhân kia cưới nữ nhân khác, thảo nào nương không muốn trở về, ta cũng không muốn về, không chỉ không quay lại, còn không muốn gặp lại hắn nữa. Được rồi, kể từ ngày mai lại gọi tiểu Bạch là tiểu Tôn.” Tiểu Ngư nhi hung dữ mở miệng, Mạc Sầu bên cạnh mở to mắt, thiếu chút rớt cằm xuống. Công chúa có phải quá khoa trương rồi không, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả tiểu thư, tính tình này so với chủ tử còn khó hầu hạ hơn. Xem ra hoàng thượng sắp phải phí thêm một phen giải thích. Thanh Dao cũng lười để ý tới những cái khác, hiện nay nàng chỉ quan tâm tới tiến trình của công binh xưởng, không biết đã chế tạo được bao nhiêu vũ khí. “Tiểu Ngư nhi, hiện nay đã chế ra được bao nhiêu vũ khí quân dụng, số lượng bao nhiêu?” Tiểu Ngư nhi vừa nghe mẫu thân nói tới chính sự, khuôn mặt nho nhỏ lập tức nghiêm túc, đáp lời. “Hiện nay có thể chế tạo được gồm có: lựu đạn, pháo khói, pháo sương mù, thuốc nổ cự ly ngắn hình tròn, mũi tên cải cách. Chế tạo nhiều nhất là pháo khói, pháo sương mù và mũi tên cải cách. Loại mũi tên này cũng có thể coi như một loại súng lục giản đơn, nó to hơn và ngắn hơn mũi tên thường một chút, hơn nữa bên trong có nhồi thuốc, lúc bắn ra có thể nhờ ma sát với gió mà xoay tròn, khi bắn trúng mục tiêu cũng đồng thời phát nổ nhỏ, do đó hoặc có thể sát thương nhân mạng, hoặc đốt cháy những thứ xung quanh, khiến cục diện rơi vào hỗn loạn. Thanh Dao vừa nghe Tiểu Ngư nhi nói xong, rất cao hứng, cái này là một ưu thế. Sở trường đặc biệt của người cổ đại chính là bắn tên, hiện tại có thể chế ra mũi tên có uy lực lớn như thế, không phải dùng rất đúng chỗ sao? Nàng đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Ngư nhi. “Ừ, không tệ, ngoại trừ tên, thuốc nổ kia thì sao?” “Kỳ thực nguyên liệu ít quá, ta đã lệnh cho Băng Tiêu cử người đi tìm, nguyên vật liệu gốc căn bản là không có, chỉ có ở quang chuồng lợn tìm được một ít tiêu hoàng và các thứ linh tinh, sau khi về nhà mới luyện được một chút, vì thế thuốc nổ này là thứ quý nhất, còn pháo khói và pháo sương mù thì chế tạo được rất nhiều, sau này ngươi có thể rộng tay sử dụng hai món này.” Tiểu Ngư nhi nhắc nhở Thanh Dao, Thanh Dao gật đầu một cái, đối với năng lực đó của Tiểu Ngư nhi, nàng sớm đã biết trước, gật đầu tán thưởng. “Ừ, không tệ.” Mạc Sầu bên cạnh nhìn hai mẫu tử nói chuyện, mấy thứ đó căn bản khiến người ta không hiểu nổi, không hiểu gì hết, vì thế lặng lẽ lui ra ngoài. Bất quá, rất mau sau đó lại nghe thanh âm bất mãn của Tiểu Ngư nhi vang lên. “Nương, nếu như tên nam nhân đó không dứt được nữ nhân kia, chúng ta đừng thèm để ý tới hắn.” Mạc Sầu vẻ mặt đen thui, cá tính của tiểu công chúa thật là không kiêng kị ai cả, nói trở mặt là trở mặt ngay, so với tiểu thư còn nhanh hơn, lúc trước nhìn thấy hoàng thượng thì luôn miệng phụ hoàng, phụ hoàng. Mới có chút xíu thì đã đổi thành ‘tên nam nhân đó’, lại còn đổi tiểu Bạch thành tiểu Tôn. Xem ra bất kể là ai cũng đừng chọc đến nàng, nếu không đúng là tự tìm phiền toái… Hai người còn đang nói chuyện thì có thị vệ đi tới, cung kính mở miệng: “Thục phi nương nương cầu kiến.” Mạc Sầu ngẩng ra, các nàng vừa trở về đây không bao lâu, thì nữ nhân kia đã đến, xem ra có đại quan trong triều đã nói với Tây Môn Chính Hào, Tây Môn Chính Hào lúc trước có thể không biết hoàng hậu đi sứ Hoàng Viên quốc, nhưng hiện tại nhất định đã biết, vì thế nữ nhân kia mới chạy tới. Gương mặt Mạc Sầu không biểu tình gì, lên tiếng: “Các ngươi lui xuống.” Nàng đi vào chính sảnh, Thanh Dao đang kể cho Tiểu Ngư nhi nghe chuyện các nàng đi sứ Hoàng Viên quốc lần này, Tiểu Ngư nhi rất vui vẻ, luôn miệng kêu, lần sau phải mang nàng theo. Khóe môi Mạc Sầu gợn cười, mang nàng theo e sợ thiên hạ không loạn hay sao? “Chủ tử, Thục phi nương nương tới.” “Tới thật nhanh a.” Thanh Dao nhíu mày châm chọc, lành lạnh lên tiếng: “Ta mệt rồi, bảo nàng ta về đi.” Nàng ngay cả hoàng cung cũng không muốn vào, vì thế lười cùng nữ nhân kia nói chuyện, chẳng qua, Tiểu Ngư nhi bên cạnh chưa từ bỏ ý định, lắc cánh tay Thanh Dao, năn nỉ: “Nương, gặp một lần đi, ta muốn nhìn một chút là loại nữ nhân như thế nào.” Thanh Dao trợn tròn mắt, cuối cùng cũng mở miệng: “Để cho nàng ta vào đi.” “Dạ, chủ tử.” Mạc Sầu đi ra ngoài, mở miệng phân phó thị vệ ngoài cửa: “Để nàng ta vào đi, chủ tử đang đợi.” “Dạ.” thị vệ lui ra ngoài, Mạc Sầu dặn dò Y Vân trước cửa một tiếng, rồi xoay người đi vào. Bên trong hai mẫu tử đang nói tiếp chủ đề ban nãy, Tiểu Ngư nhi đang nghe đến chỗ đặc sắc nhất, tự nhiên sẽ không bỏ qua, bất quá Thanh Dao không nhắc tới chuyện Thượng Quan Hạo ám sát nàng, lúc này đang nói đến chuyện nàng làm sao đối phó Cơ Tuyết. Tiểu Ngư nhi càng nghe càng hưng phấn, thỉnh thoảng còn vỗ tay hoan hô. “Thật là lợi hại a. Đáng tiếc ta không tự mắt nhìn thấy.” Tiểu Ngư nhi một mặt tiếc hận, một mặt vươn cánh tay phấn nộn như củ sen ôm lấy cổ Thanh Dao, nho nhỏ nhõng nhẽo: “Nương, sau này xuất môn, nhất định phải mang theo ta.” “Nếu như ngươi có thể đào tạo người quản lý công binh xưởng, ta sẽ mang ngươi ra ngoài.” Tiểu Ngư nhi vừa nghe xong lời này, lập tức cao hứng, vỗ tay, liên tục gật đầu: “Tốt, tiểu Đào có thể đấy, ta vẫn dạy nàng rất kĩ lưỡng. Tất cả những binh khí này, nàng đều hiểu cả.” Xem ra nha đầu này đã sớm có dự mưu, Thanh Dao điểm nhẹ đầu nàng: “Ngươi a.” Lúc này, bên ngoài phòng khách vang lên thanh âm êm ái của Y Vân: “Chủ tử, Thục phi nương nương tới.” “Cho nàng vào đi.” Thanh Dao nhàn nhạt lên tiếng, Tiểu Ngư nhi ở bên cạnh trợn to đôi mắt nhìn ra ngoài, nàng thật tò mò, nữ nhân này rốt cuộc trông như thế nào?