Mộ Dung Lưu Chiêu gật đầu một cái, thân hình đã như chim bay, cầm trong tay địa đồ, rất nhanh nhảy lên tường thành cao to, phía sau hắn mấy tên thủ hạ mang theo vài hũ rượu đi sát theo. Đối với chuyện hỏa thiêu quốc khố, Thanh Dao cũng không lo lắng, bởi vì nàng đã lệnh cho Lưu Chiêu mang theo vài hũ rượu, thứ này có chứa cồn nên dễ đốt, chỉ cần tưới vào bốn phía quốc khố, rất nhanh sẽ gặp dấy lên hỏa thế tận trời. Nàng hiện đang lo lắng chính là hoàng đế của Hoàng Viên quốc, hắn thực sự bệnh nặng đến thần trí mơ hồ sao, nếu quả thật thần trí mơ hồ, làm sao mà bảo hắn lập di triệu đây? Thanh Dao ánh mắt đột nhiên lãnh, trầm giọng mở miệng: “Chúng ta đi thôi.” Ba người nhảy người lên tường cao, theo Mạc Ưu đến thẳng tẩm cung của lão hoàng đế mà đi. Đối với hoàng cung của Hoàng Viên quốc, không ai so với Mạc Ưu lại quen thuộc hơn, nơi này là gốc rễ của hắn a! Khi mẫu phi hắn còn chưa có qua đời, thường xuyên dẫn hắn, ở trong cung tản bộ, dọc theo đường đi thái giám cùng cung nữ đều cười tủm tỉm nhìn bọn họ, bởi vì mẫu phi là nữ tử rất đẹp lại ôn nhu. Hoàng cung của Hoàng Viên quốc, cũng không lớn lắm so với Huyền Nguyệt hoàng cung. Vì thế ba người mất không bao nhiêu thời gian, liền tới Thừa Minh điện của lão hoàng đế. Chỉ thấy các bốn phía điện thỉnh thoảng đung đưa bóng người, chính là ngự lâm quân cầm khiêng và ngân thương, rất hiển nhiên những kẻ này là người của đại hoàng tử Thẩm Diệp, lúc này tất cả đều cẩn thận cảnh giới, không dám có chút nào sai lầm nào. Mạc Ưu vừa nhìn thấy loại tình huống này, bàn tay to nắm chặt, răng nghiến chặt phát ra tiếng kẽo kẹt, hận không thể lập tức xông lên cùng những người này đánh một hồi. Thanh Dao lôi kéo hắn, ánh mắt lạnh lùng ám chỉ hắn, không thể manh động, bằng không chỉ sợ người chưa gặp được, còn làm hại chính mình bỏ mạng. Vài người núp trong bóng tối, đứng yên không nhúc nhích, chờ cơ hội. Bỗng nhiên, Thừa Minh điện vang lên tiếng bước chân, tiếp theo là giọng nói: “Các ngươi lưu tâm một chút, hoàng thượng có dặn dò gì nhất định phải mau chóng cho ta biết, hoặc là đại hoàng tử.” “Bọn thần đã biết.” Mấy đạo bóng dáng vừa đi ra, mặc dù cách họ khá xa, thế nhưng ba người của Thanh Dao đều võ công rất cao, thị lực tự nhiên không thể so với thường nhân, hơn nữa ánh trăng đêm nay sáng tỏ, bởi vậy dễ dàng nhìn thấy đang người đi tới, mặc quần áo đỏ thẫm phượng bào, thêu chim phượng giương cánh bay lượn, trên đầu búi tóc hoa lệ phú quý, ở giữa cắm châu sai cùng trâm cài sáng loá, cả người ung dung hoa quý, trên dưới bốn mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, xem nhìn có vẻ trẻ hơn một ít. Nàng ta chắc là hoàng hậu Hoàng Viên quốc. Mà một đường đem nàng tiễn ra ngoài, chính là ngự y trong cung, ngự y này khom người, cung kính mà cẩn thận đứng ở cửa điện, thở cũng không dám thở mạnh. Ai mà không biết đại hoàng tử thủ đoạn tàn bạo, đã giết chết vài ngự y, mấy người bọn họ hiện tại đều là mệnh chỉ có một đường, tiến cũng chết, không tiến cũng chết, chẳng qua là một quá trình mà thôi, là hiện tại chết trước hay chết sau vẫn như vậy. Thanh Dao nhìn hoàng hậu rời đi, con ngươi hiện lên mũi nhọn lạnh lẽo, nàng vốn vẫn nghĩ không ra, vì sao hoàng thượng bệnh nặng, mà có thể giữ được nhiều ngày như vậy, nguyên lai là hoàng hậu cùng đại hoàng tử làm trò, bọn họ làm như vậy, mục đích là cái gì? Mà lúc này ngự y nhất định sẽ bị hại nhiều nhất, vì thế mỗi người đều mang vẻ mặt buồn khổ. Ba người lẳng lặng chờ, không qua bao lâu, liền có thanh âm ngự lâm quân vang lên: “Không xong, quốc khố bên kia cháy, nhanh, đi cứu hỏa.” Quả nhiên như Thanh Dao dự liệu tất cả loạn cả lên, bởi vì ngoài cung không có cách nào điều người tiến vào, mà trong cung nhân thủ không đủ, chỉ cần bên kia cháy, tất cả mọi người bên này phải chạy qua đó cứu hoả, chỉ để lại một nhóm người coi chừng… Lúc này không động thì còn đợi đến khi nào, Thanh Dao vung tay lên ném ra một hòn đá nhỏ, mấy ngự lâm quân còn lại khẩn trương đến phía tây đi kiểm tra. Thanh Dao vung tay lên, ba cái bóng người, quỷ mị như bóng ma, trong nháy mắt xông vào Thừa Minh điện, chỉ thấy trong điện một thái giám cùng cung nữ cũng không có, tất cả mọi người đều bị lui xuống, nhìn tình trạng như vậy, Thanh Dao tự đánh giá, chỉ sợ bệnh của lão hoàng đế không đơn giản, vì thế đại hoàng tử Thẩm Diệp mới có thể đem thái giám cùng cung nữ đuổi ra khỏi Thừa Minh điện. Tẩm cung, lúc này có mấy người ngự y, thay phiên tiến lên một bước khuyên bảo hoàng thượng. “Hoàng thượng, ngươi vẫn nên hạ chỉ đi, đừng chịu tội, thần không phải rất sợ chết, chỉ là nhìn ngài bị bọn họ dằn vặt thật khó chịu a.” Những người khác gật đầu, đúng là như vậy, đại hoàng tử cùng hoàng hậu nương nương cứ đổi thuốc cho hoàng thượng dùng, làm hại hoàng thượng gầy trơ xương, sống không bằng chết, bọn họ thật đau lòng, kỳ thực nếu lại tiếp thục mấy người bọn họ cũng sống không được, bởi vì đại hoàng tử nếu lên ngôi vị hoàng đế, tất nhiên sẽ giết người diệt khẩu. Mạc Ưu vừa nhìn thấy quang cảnh này, đã sớm nhịn không được giận dữ: “Hỗn trướng, các ngươi đối với phụ hoàng ta làm chuyện gì?” Hắn vừa nói ra, trong tẩm cung ngự y cùng thiếp thân thái giám của hoàng đế lại càng hoảng sợ, rất nhanh quay người lại, đúng là một khuôn mặt của người lạ, hắn đang mặc trang phục thái giám, hai mắt giận dữ trừng nhìn bọn họ. Thanh Dao trầm giọng mở miệng: “Đây là thất hoàng tử Thẩm Ngọc, mọi người không nên kinh hoảng.” “A, ” vài tên ngự y giật mình, phục hồi tinh thần lại, không nghĩ tới lại xuất hiện thất hoàng tử, lập tức sợ hãi quỳ xuống, run rẩy mở miệng: “Lão thần tham kiến thất hoàng tử.” “Các ngươi đối với phụ hoàng làm cái gì?” Mạc Ưu rất nhanh tiến lên đứng ở bên giường của phụ hoàng, chỉ thấy mấy tháng trước phụ hoàng thân thể còn khỏe mạnh, lúc này người chỉ còn như bộ xương khố, đang nhắm chặt hai mắt nằm ở trên giường, sắc mặt rất vàng, hơi thở như có như không, Mạc Ưu nước mắt thoáng cái rơi xuống, thấm ướt khuôn mặt của hắn, đứng ở phía sau hắn, thái giám vội vàng đưa khăn lên, Mạc Ưu nhận lấy, lau mặt, lộ ra diện mạo như cũ, thực sự là thất hoàng tử Thẩm Ngọc, lão thái giám kia ùm một tiếng quỳ xuống đất, đau lòng không dứt kêu lên. “Thất hoàng tử, ngươi đã trở về, hoàng thượng hắn vẫn nhớ kỹ ngươi? Bằng không đã sớm sống không nỗi.” Không biết là bị lời nói của lão thái giám mà nổi lên phản ứng, hay hoàng thượng cùng nhi tử tâm linh cảm ứng, người vẫn mơ màng mê say, từ từ mở mắt ra, trong mắt lại phóng ra tia sáng, nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc đang đứng ở bên giường, nhu động môi, hơn nửa ngày mới lên tiếng: “Ngọc nhi, ngươi đã trở về.” “Dạ, phụ hoàng, đã xảy ra chuyện gì a?” Thẩm Ngọc quỳ xuống, nằm ở bên giường phụ hoàng nặng nề khóc lên, lão hoàng đế đau lòng vươn đôi tay khô gầy vuốt đầu Thẩm Ngọc, cuối cùng hài lòng nói: “Ngọc nhi, ngươi trở về, phụ hoàng liền hài lòng, nhưng ai có thể bảo vệ Ngọc nhi của ta leo lên đại vị đây?” Hắn tuy rằng chỉ còn lại có một hơi thở, thế nhưng đối với tình hình trước mắt trong cung vẫn nắm rõ như lòng bàn tay, cho dù có di triệu, chỉ sợ Ngọc nhi cũng không thể như ý nguyện leo lên ngôi vị hoàng đế, bởi vì trong ngoài cung, hắn cũng không có bao nhiêu thực lực a, hoàng đế mở thật to tinh nhãn, trên ngực phập phồng. Thanh Dao nhìn tình trạng trước mắt, vội vàng tiến lên một bước, trầm giọng mở miệng: “Việc này không nên chậm trễ, Thẩm Ngọc, bây giờ không phải là thời gian thương tâm, đến lúc đó bọn họ xông vào, phụ hoàng ngươi cùng tâm huyết của ngươi đều uỗng phí.” Thanh Dao vừa nói xong, lão hoàng đế quay đầu nhìn nàng, thở phì phò hỏi Thẩm Ngọc: “Nàng là người phương nào?” “Nàng là ân nhân cứu mạng của nhi thần, nhi thần đã cùng phụ hoàng đề cập qua.” Thẩm Ngọc nức nở chỉ vào Thanh Dao, lão hoàng đế kích động một chút, dùng dằng muốn nói gì đó, thế nhưng càng kích động càng không mở miệng nói chuyện được, Thanh Dao biết hắn muốn nói cái gì, rất nhanh mở miệng: “Ngươi muốn cho ta Thẩm Ngọc bảo vệ, phải không?” Hoàng đế gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nữ nhân này rất thông minh, tuy rằng trên mặt bao phủ khăn che mặt, thế nhưng đôi mắt lộ ra ánh sáng thông minh, vừa nhìn cũng không phải là người thượng. “Hiện tại chúng ta cần thánh chỉ của ngươi, như vậy Thẩm Ngọc mới có thể thuận lợi leo lên ngôi vị hoàng đế.” Lão hoàng đế cũng biết tình thế nghiêm trọng lúc này, lập tức lấy tay lục lọi vãng trước ngực, lão thái giám vẫn hầu hạ hoàng thượng biết động tác của hắn là có ý gì, rất nhanh tiến lên giúp đỡ lão hoàng đế, từ vạt áo trước của long bào dùng sức kéo ra một khối gấm trắng, nguyên lai lão hoàng đế sớm đã có phòng bị, từ sớm liền chuẩn bị xong di triệu, còn giấu ở mặt trong của long bào, lão thái giám kia vừa lấy ra mảnh gấm trắng, liền giao đến trên tay cho Thẩm Ngọc. “Thất hoàng tử, đây là thánh chỉ của hoàng thượng, hắn vẫn giấu ở trên người.” Một hoàng đế lại phải dùng cách này để phòng bị nhi tử của chính mình, thật đúng là đáng buồn. Trong tẩm cung bao phủ nồng đậm hơi thở bi thương, Thẩm Ngọc lần thứ hai khóc lên: “Phụ hoàng, phụ hoàng.” Bỗng nhiên, Thanh Dao cẩn thận nghe ngóng tiếng bước chân từ xa xa gần gần truyền đến, không tốt, có người tới, nhất định đi là đại hoàng tử Thẩm Diệp sinh nghi, Thanh Dao rất nhanh quay đầu đánh giá tẩm cung, cuối cùng đem mâu quang dời về phía dưới thân giường của hoàng đế, hoàng đế tuy rằng bệnh nặng, nhưng đại hoàng tử còn không có gan lớn đến mức lục soát tẩm cung này. Bởi vậy nàng bình tĩnh lên tiếng: “Nhanh, nằm phía dưới giường mặt, có người tới.” Một lời của nàng vừa rơi xuống, mọi người bên trong tẩm cung đều kinh hãi, Mạc Sầu giành trước chui vào, thất hoàng tử Thẩm Ngọc còn đang thương tâm, Thanh Dao rất nhanh lôi kéo hắn, hướng phía dưới giường chui vô, ba người vừa rụt vào, trong thì nghe được thanh âm lạnh mỏng như hàn băng của nàng vang lên: “Nếu như các ngươi không muốn chết, thì hết thảy câm miệng.” Mấy người ngự y cùng tổng quản thiếp thân thái giám của hoàng đế, đều nhẹ run lên một cái. Thở mạnh cũng không dám, lúc này ai mà dám nói thêm cái gì, hơn nữa nữ nhân này nói có chút đạo lý, hiện tại thánh chỉ ở trong tay thất hoàng tử, nếu như thất hoàng tử thuận lợi đăng cơ, mấy người bọn họ cũng không có chuyện gì, ngược lại nếu đại hoàng tử đăng cơ, bọn họ đã từng mắt thấy hắn mưu hướng đoạt vị, một người cũng đừng mong sống. Mấy người ngự y vừa nhìn thấy Thanh Dao trốn đi, đều thở dài một hơi, xoa mồ hôi trên mặt, mỗi người đều cảm thấy cực kỳ mệt mỏi rã rời. Tổng quản thái giám trong cung vừa thấy mấy người bọn hắn vẫn đang quỳ, vội nóng ruột mở miệng: “Nhanh đứng dậy, còn quỳ nữa, nên làm cái gì, thì làm đừng lộ ra dấu vết.” “Dạ, dạ, ” vì mạng sống, vài người phục hồi tinh thần lại, lập tức đứng lên, vây đến bên giường, lúc này, hoàng thượng lần thứ hai rơi vào hôn mê, thái giám tổng quản sửa lại xong long bào cho hoàng thượng, tuy rằng khuôn mặt vẫn khô gầy như lúc trước, nhưng thần thái đã an tường nhiều lắm, vài người trong lòng biết rõ ràng, hoàng đế cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện, mới có thể yên ổn ra đi. Mọi người đang muốn nói thêm cái gì, thì phía sau tiếng bước chân rất nhanh vang lên, có người xông vào tẩm cung.