“Đã như vậy, không bằng chuyển đến ở biệt uyển hoàng gia đi, chỗ đó từ khi xây dựng xong, cho tới bây giờ cũng chưa từng có người ở qua, ngươi cùng Tiểu Ngư nhi lại không muốn hồi cung, như vậy ở lại biệt uyển đi, chí ít như vậy ta biết các ngươi ở được tốt hơn một chút, trong lòng ta mới có thể an tâm.” “Hoàng thượng quá lo rồi, ta vẫn nên tìm chỗ khác, ta cùng hoàng thượng đã không có quan hệ gì, nếu ở tại biệt uyển hoàng gia, vô luận chuyện này nói như thế nào cũng nói không thông.” “Dao nhi, về điểm này trẫm sẽ không thay đổi ý định.” Trong đôi mắt tĩnh lặng như u đầm của Huyền đế loè loè ánh sáng, hé ra khuôn mặt tuấn mỹ, khí phách thiên thành. Hắn cho rằng, chân chính là một người nam nhân tốt, lúc nên kiên trì thì phải kiên trì, hắn làm như vậy là vì tốt cho nàng. “Đừng quên Tiểu Ngư nhi là con trẫm, trẫm muốn cho nàng sống tốt hơn một chút, chuyện này không có gì sai cả, mặt khác, ngươi nghĩ xem muốn làm những chuyện kia, không có bất kỳ chỗ nào thích hợp hơn so với biệt uyển hoàng gia, vì nó an toàn hơn.” Mộ Dung Lưu Tôn vừa dứt lời, nàng chăm chú suy nghĩ lời nói của hắn, cũng không phải vì hắn nói muốn cho Tiểu Ngư nhi ở được tốt, mà vì chuyện nàng cần làm, chỉ có hoàng gia biệt uyển mới an toàn, hơn nữa chỗ đó lại rộng lớn, mặc kệ làm chuyện gì, đều rất thuận lợi, ngoài ra còn là chỗ ở của hoàng gia, nên bất luận kẻ nào cũng không dám xông vào, xác thực so với những nơi bí mật khác tiện lợi nhiều lắm. “Tốt, bất quá không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào.” “Điều này trẫm có thể cam đoan.” Mộ Dung Lưu Tôn thấy nàng đồng ý, đáy lòng cũng buông lỏng một ít, chỉ cần nghĩ đến các nàng ở tại biệt uyển, trong lòng hắn liền yên tâm hơn, hắn không hy vọng mẹ con các nàng lại bị bất cứ thương tổn nào nữa, tuy rằng lấy năng lực hiện tại của hắn, sẽ không ai có thể làm bị thương nàng, nhưng hắn vẫn muốn vì nàng làm những thứ này. “Được rồi ” Thanh Dao gật đầu, đã có sẵn địa phương tốt, cớ sao không dùng, nếu đã cùng hoàng thượng quyết định chuyện này rồi, thì còn có một chuyện khác. “Hoàng thượng hãy cho đòi các đại thần trong triều, thương lượng kế sách thống nhất thất quốc, lúc này điều quan trọng nhất chính là triều đình có thể điều ra bao nhiêu binh mã, những binh tướng đó phải một lần nữa thao luyện, ít nhất phải từ ba đến sáu tháng, trong lúc này, trước mắt chúng ta sẽ đánh chiếm Hoàng Viên quốc.” “Đánh chiếm Hoàng Viên quốc?” Mộ Dung Lưu Tôn con ngươi đen sâu thẳm nhìn nàng, không biết nàng nói lời này là có ý gì. “Dao nhi ý là?” “Ba phương án này đều phải song song tiến hành. Một, lập tức xây dựng xưởng công binh, kiến tạo các vũ khí có thể dùng được trong chiến tranh, đương nhiên vũ khí này chúng ta phải lấy tiền, đến lúc đó sẽ đem số liệu đưa cho hoàng thượng. Hai, lập tức điều ra hai mươi vạn binh mã, một lần nữa thao luyện, ta sẽ liệt kê một phần kế hoạch huấn luyện cho ngươi, mặt khác cũng sẽ đưa vài người của Phượng Thần cung phái tới đây hiệp trợ các ngươi, có thể tướng sĩ triều đình rất tốt, nhưng ta hiểu không rõ lắm, vì thế nhất định phải cho ta thấy được năng lực chân chính của bọn họ.” “Điều quan trọng thứ ba là?” Thanh Dao ngừng một chút, cau lại một chút mi, nhàn nhạt mở miệng. “Ta không cần người nào vẫn giúp ngươi đánh được Hoàng Viên quốc.” Nàng lời vừa nói ra, Huyền đế sắc mặt bao phủ một tầng sắc bén, hai mắt mở to, khá lâu mới khôi phục lại bình tĩnh: “Dao nhi? Ngươi làm như thế nào.” Nàng từ trước đến nay không phải là người nói mạnh miệng, nếu như đã nói thế, tất nhiên có thể làm được, mà hắn rất tin tưởng nàng, chỉ là không biết nàng sẽ làm như thế nào. “Biết Mạc Ưu không?” Thanh Dao ngước nhìn về phía Huyền đế, trên dung nhan tuấn mỹ kia thần sắc chưa động, ánh mắt càng phát ra sâu thẳm như đầm sâu, lẳng lặng chờ nàng nói tiếp. “Hắn là thất hoàng tử của Hoàng Viên quốc, lão hoàng đế luôn muốn hắn kế thừa ngôi vị, ta chỉ muốn trợ giúp hắn nắm lại ngôi vị hoàng đế, sau đó làm cho Hoàng Viên quốc bọn họ giao hàng thư, trở thành một nước phụ thuộc của Huyền Nguyệt quốc là được.” Thanh Dao thần sắc nhàn nhạt, trên mặt bao phủ ánh sáng trí tuệ, ánh mắt trong trẻo uy nghiêm, lúc này nhìn nàng, không hề thấy hồng ban trên mặt nàng có ảnh hưởng chút nào đến nàng, dù có như vậy thì nàng cũng rất chói mắt rồi. Nhưng mà hắn vẫn có chút lo lắng: “Nếu Mạc Ưu lên ngôi hoàng đế, hắn thực sự nguyện ý quy thuận ta sao, hơn nữa hắn vừa mới đăng cơ liền quy thuận Huyền Nguyệt, hắn phải nói như thế nào với người Hoàng Viên Quốc?” Thanh Dao nghe vậy, câu môi khẽ cười: “Ta không nói là hiện tại bảo hắn đối với bên ngoài tuyên bố quy thuận, đây chỉ là hiệp nghị giữa hắn và ta, nhưng mặt ngoài thì ta chỉ trợ giúp hắn, chúng ta hai nhà hợp tác đánh Đan Phượng quốc, đến khi Đan Phượng quy hàng, sau đó chờ tới lúc nhất thống thiên hạ, hắn mới đứng ra, biểu hiện thái độ quy hàng, khi đó, bách tính chỉ biết đối quân vương của họ mang ơn, bởi vì hắn có thể dùng phương pháp này để giảm mức thương tổn thấp nhất do chiến hoả gây ra với họ.” Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, ngay cả người khôn khéo như Mộ Dung Lưu Tôn, cũng không khỏi không bội phục nàng, đầu óc như vậy, đúng là thận trọng, trong chiêu có chiêu, quan trọng bây giờ là nàng nói như thế nào để thuyết phục Mạc Ưu, Mạc Ưu tựa hồ cũng không thích làm hoàng đế. “Mạc Ưu, nguyện ý trở về sao.” “Việc này cũng không nhọc đến hoàng thượng quan tâm, lúc này ta biết được tin tức, lão hoàng đế đang bệnh nặng, mà phụ thân của hắn, vẫn còn rất thương yêu hắn, chẳng lẽ hắn không muốn gặp mặt phụ thân một lần sao?” Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, kỳ thực mỗi người đối với thân tình, đều có một phần tâm chính vô pháp chống cự, tựa như nàng, tựa như Vô Tình. “Dao nhi tin tức thật nhanh.” Xem ra Phượng Thần Cung tin tức rất nhanh, nhất định có rất nhiều người bố trí ở bên ngoài, mà tin tức này hắn cũng mới vừa nhận được thôi, Hoàng Viên quốc lão hoàng đế bệnh nặng, tân hoàng gần đăng cơ, e là mọi người của lục quốc sẽ hiện thân, rất nhiều người trong bóng tối đang giao động tâm tư đến trên người của hắn. “Huyền Nguyệt hẳn cũng có phái sứ thần qua đó, đây chính là một cơ hội tốt.” Thanh Dao câu môi mà cười: “Chúc mừng chúng ta lần đầu hợp tác vui vẻ đi, hoàng thượng chuẩn bị phái người nào đi vậy?” Đôi môi hẹp dài của Mộ Dung Lưu Tôn cau lại, trầm giọng mở miệng: “Để cho Nam An vương mang một đội ngũ đi trước. Theo cũng còn có Lễ bộ Thị lang, và Binh bộ thị lang.” “Hoàng thượng vẫn cứ an tâm ở lại hoàng cung đi, không cần xuất cung, nếu như người đã xảy ra chuyện gì, thì chuyện thiên hạ nhất thống phải làm như thế nào “ Thanh Dao như có như không quan tâm, Huyền đế trong lòng thật cao hứng, bất quá thần sắc hắn cũng không thay đổi, rất nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của nàng, vậy lần này để Nam An vương đi trước, có Thanh Dao trấn thủ, hắn rất yên tâm, hơn nữa gần đây Nam An vương vẫn chưa xuất hiện, tất nhiên sẽ dấy lên hoài nghi cho rất nhiều người, mà Lưu Chiêu cũng buồn bực đến sắp huỷ rồi. “Tốt, lần này để Nam An vương đi sứ Hoàng Viên quốc đi, Dao nhi dọc theo đường đi phải cẩn thận.”