Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 338
Edit:Onepiece.
Hoa Văn Bác quay đầu nhìn thấy Vô tình sắc mặt trắng lại như tờ giấy, lực đạo trên tay đã buông lỏng một ít, nhưng hắn từ đầu tới đuôi đều cười nhìn con trai của mình, tựa hồ hoàn toàn không đem sự uy hiếp của hắn để vào mắt, khóe môi nhất câu, tà cuồng mở miệng.
“Vô tình, ngươi không hạ thủ giết ta được, mà ta lại có thể dễ dàng giết chết nàng, nhưng nếu nàng là người trong lòng của con ta, ta làm sao mà hạ thủ giết nàng chứ?”
Hắc đồng của Vô tình mở rất lớn, ánh mắt run rẩy, ngay cả cũng môi đều khẽ run.
Thanh Dao cuối cùng cũng khôi phục lại hô hấp, ánh mắt lợi hại như đao hướng về phía Hoa Văn Bác, nàng nhịn không được mở miệng hỏi hắn: “Vô tình là con của ngươi, vậy sao ngươi lại nhẫn tâm hạ huyết hàng cho con trai của mình vậy? Cổ nhân nói, hùm dữ không ăn thịt con, chẳng lẽ ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng.”
Hoa Văn Bác đem tầm mắt thu hồi lại, trên mặt như có điều suy nghĩ, sự nghiền ngẫm trải rộng.
“Ngươi nữ nhân này rốt cuộc có năng lực gì, có thể khiến con ta lại vì ngươi, mà hết lần này tới lần khác cãi lại mệnh lệnh của ta, mấy ngày hôm trước ta vì hắn sáng lập ra cơ hội tốt như vậy, hắn cũng không biết lợi dụng.”
Hoa Văn Bác vừa nói xong lời cuối cùng, con ngươi đen hiện lên ánh lửa phẫn nộ, âm trầm nhìn chằm chằm Thanh Dao.
Thanh Dao không biết ý tứ trong lời nói của hắn, thế nhưng Vô tình sao lại không biết, hắn vội vàng lên tiếng: “Ngươi điên rồi, Cơ tuyết là muội muội của ta, ngươi lại muốn cho nàng cưới ta, đây là loạn luân.”
Hoa Văn Bác bị lời nói của hắn kích thích, dưới bóng đêm, khuôn mặt tinh xảo bỗng nhiên vặn vẹo dữ tợn.
“Ai bảo ngươi thực sự cưới nàng, chỉ là trước lấy được địa vị chính phu tiến cung, sau khi tiến cung thì trừ đi nàng, ngươi liền lớn nhất, đến lúc đó Đan Phượng quốc sẽ là thiên hạ của ngươi, mà ngươi lại vì nữ nhân này mà bỏ qua cơ hội tốt như vậy.”
Vô tình cũng không đồng ý với lời của hắn: “Ngươi đã quên, Đan Phượng không phải chỉ có một vương gia Cơ tuyết, phía dưới còn có các hoàng nữ khác.”
“Hoàng nữ? Chỉ cần ngươi tiến cung, ta sẽ làm cho tất cả hoàng nữ, một cũng đều không tồn tại.”
Khẩu khí hung ác, hoàn toàn không có một chút đồng tình, mạng người ở trong mắt của hắn như bụi bặm, vì thế hắn mới có thể thản nhiên mà đối mặt với phụ thân mình tự sát, thản nhiên mà hạ Huyết hàng cho nhi tử, chỉ cầu bản thân mình cao cao tại thượng, quang vinh ân sủng suốt đời.
“Vì sao? Địa vị của ngươi bây giờ đã rất cao rồi, vì sao còn muốn càng cao nữa?”
Vô tình thống khổ hét lên, trong lòng hận ý gia tăng, trên tay lực đạo đột nhiên mạnh lên, ánh sáng lợi hại của thiên tàm ti xuyên thấu da thịt Hoa Văn Bác, hắn bỗng nhiên cười như điên.
“Tốt, để ta xem một chút tiết mục nhi tử giết phụ thân của chính mình.”
Tiếng nói hắn vừa dứt, tay Vô tình run càng lợi hại hơn, ngay lúc hắn do dự, thì Hoa Văn Bác rất nhanh lôi kéo Thanh Dao xoay tròn ra, thân hình vừa lui, cả người đã thoát khỏi thiên tàm ti khống chế, mà Vô Tình đã mất đi cơ hội tốt nhất, Thanh Dao lại vẫn như cũ ở trên tay Hoa Văn Bác.
Lúc này, Tiểu Ngư nhi nhịn không được hướng hắn quát lên: “Vì sao? Tại sao phải buông tha hắn, ngươi sẽ hại đến nương ta.”
Vô tình ngẩn ra, trong lòng thật giống như bị ai lấy tay xé rách, đau đớn đến máu chảy đầm đìa.
Ánh mắt sâu u nhìn thân sinh phụ thân của mình, khẩn cầu mở miệng: “Ngươi thả Thanh Dao đi, đây là chuyện giữa ta và ngươi, ngươi không phải muốn cho ta tiến cung sao? Được, ta nghe lời ngươi, tiến cung, ngươi thả Thanh Dao, ta cái gì cũng đều nghe theo ngươi.”
Thanh Dao bị điểm huyệt, thân thể động cũng không nhúc nhích được, nhìn Vô tình thống khổ như vậy, nhịn không được kêu lên.
“Vô tình, ngươi điên rồi, ngươi là thật điên rồi, vì sao biến thành hình dạng này, ngươi còn thương hại hắn nữa, ngươi đã đánh mất đi cơ hội tốt nhất, còn muốn tự đưa mình vào miệng cọp sao? Nếu ta đã ở trên tay hắn, đã không có biện pháp toàn thân trở ra, hắn là hạng người gì ngươi không biết sao?
Lời chất vấn tàn khốc, làm Vô tình cả người run run càng lợi hại hơn, đúng vậy, vì sao hắn đối người như vậy còn có một điểm thương hại chứ, rõ ràng là hắn một mực dằn vặt mình, mình hoàn toàn có thể giết hắn a, thế nhưng cứ đến phút cuối cùng, bản thân lại không hạ thủ được.
Hắn cũng hận chính mình a, nhưng khi nhìn khuôn mặt cùng mình giống nhau như đúc, phải mất rất nhiều công sức mới đem hắn sinh ra được, kẻ kia có thể tàn ác như độc xà, thế nhưng bản thân lại lại ko nhẫn tâm xuống tai, nếu như nói, hắn là súc sinh, thì mình giết hắn, tức không phải cùng một loại với hắn sao
Thế nhưng vì ý niệm chợt lóe này lại hại Thanh Dao.
“Thanh Dao.”
Vô tình kêu lên, Thanh Dao không có nhìn hắn, trước đây, nàng cảm thấy Vô tình là một người quan trọng của nàng, bọn họ tuy rằng cũng không nói thương, không nói yêu, thế nhưng phần tình cảm như có như không kia lại càng thêm động lòng người, nàng cho là mình có thể làm cho hắn vui vẻ, là người duy nhất trên đời này cho hắn cảm nhận được thế gian ấm áp, nhưng cho tới bây giờ, nàng mới biết được, thì ra trong tim của hắn còn có rất nhiều điều không thể bỏ xuống được, và cũng không phải chỉ có nàng, hay là nói nếu nàng dùng so sánh với những thứ khác, thì nàng không quan trọng bằng người nam nhân trước mắt này. (TT: haiz.. giờ tỷ mới hiểu sao?)
Một nam nhân giống như ma quỷ, sự tồn tại của hắn chỉ mang đến thống khổ cho nhiều người, nhưng Vô tình lại không nhẫn tâm xuống tay.
Thanh Dao nhìn chằm chằm Hoa Văn Bác trầm giọng mở miệng: “Ngươi đem thuốc giải cho hắn, ta có thể đi theo ngươi, ta làm người của ngươi.”
Tiếng nói nàng vừa dứt, trong bóng đêm vài thanh âm vang lên.
“Chủ tử ( nương).”
Mà trong chuyện này người thống khổ nhất chính là Vô tình, sắc mặt của hắn trắng bệch, từ trên xuống dưới đều là băng lạnh, sự giá lạnh bao phủ hắn, hắn tuyệt vọng kêu một tiếng: “Thanh Dao.”
Thanh Dao quay đầu cười nhìn hắn, khóe môi ôn nhu như nước, chậm rãi mở miệng.
“Vô tình, ta nhận của ngươi quá nhiều ân tình, lúc này đây để ta hi sinh một ít, cũng chỉ có như vậy trái tim của ta mới có thể dễ chịu một chút.”
Nàng tuy rằng nói như vậy, thế nhưng Vô tình lại không cảm giác được một phần nóng bỏng trong lời nói của nàng, tựa hồ cái gì cũng đều phai nhạt, trong lòng giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến người ta hận không thể trong nháy mắt hít thở không thông mà chết.
“Được, ” Hoa Văn Bác đáp ứng một tiếng, sảng khoái lấy ra một viên hồng đan hoàn, đưa lên cao ném đi, ném tới trong tay Vô tình, Vô tình đưa tay tiếp lấy, liền biết kỳ thực thuốc này chỉ có thể để cho hắn một tháng không phát tác mà thôi, Hoa Văn Bác không cần để ý nữa, xoay mình dẫn theo Thanh Dao nhanh như chớp bayvào trong bóng đêm, chớp mắt đã bay xa đến hơn mười trượng.
Mà thủ hạ của hắn cũng theo sát phía sau biến mất không thấy.
Mạc Sầu cùng Mạc ưu kinh hãi, kể cả Tiểu Ngư nhi, ba người hét rầm lên.
“Chủ tử ( nương).”
Trong bóng đêm thanh âm của Thanh Dao xa xa gần gần truyền đến: “Mạc Sầu chiếu cố tốt Tiểu Ngư nhi.”
Mạc Sầu quay đầu nhìn theo Tiểu ngư nhi từ trong góc phòng lao tới, thân thể nho nhỏ lúc này từ lâu đã lệ rơi đầy mặt, nàng chỉ hận chính mình sức mạnh không đủ, không có năng lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn nương bị người ta bắt đi, ngay tại giờ khắc này, nàng đã hạ lời thề, nhất định phải chuyên cần tập luyện võ công.
Mạc Sầu muốn chiếu cố Tiểu Ngư nhi, nên không thể thoát thân, bởi vì đây là mệnh lệnh của chủ tử, nàng rất nhanh quay đầu mệnh lệnh Mạc ưu bên cạnh: “Nhanh, ngươi đuổi theo bọn họ, nhất định phải theo bọn họ, có tin tức gì lập tức bẩm báo cho chúng ta.”
Vô tình quay đầu nhìn về Thanh phong cùng Minh Nguyệt ở phía sau, trầm giọng mở miệng: “Đi, đuổi kịp bọn họ.”
“Dạ, công tử.” Ba bóng dáng giống như phi ngư chớp mắt biến mất không thấy.
Trong cốc trở nên vắng vẻ, chỉ có hai người Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi, còn có mấy người hạ nhân trong cốc nữa, bọn họ tựa hồ cũng bị thương, Mạc Sầu phất phất tay: “Các ngươi đều đi xuống đi.”
“Dạ.” Vài người lui xuống, Tiểu Ngư nhi khóc xong, đứng ở dưới hành lang mắng to lên.
“Ta rủa ngươi tử nam nhân, dám bắt nương ta, ông trời nhất định sẽ trừng phạt ngươi, nhất định sẽ.”
Mạc Sầu đứng ở phía sau của nàng, đè nén bi thương chính mình, nhu hòa mở miệng: “Tiểu Ngư nhi, đi nghỉ ngơi đi, chủ tử là người tốt tự có trời phù hộ, nàng sẽ không có việc gì, dọc theo đường đi chúng ta đã gặp bao nhiêu nguy hiểm, cũng đều hóa hiểm thành an, vì thế ngươi đừng lo lắng.”
“Thế nhưng lúc này ta sợ hãi.”
Tiểu Ngư nhi thì thào, người nam nhân kia nhìn qua âm hiểm độc ác, hơn nữa không từ thủ đoạn, các nàng làm sao mà không sợ hãi.
Mạc Sầu ngồi xổm người xuống, ôm chặt Tiểu Ngư nhi, hai người rúc vào nhau sưởi ấm, cùng nhau ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm vẫn chiếu ánh sáng chói mắt như cũ.
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
70 chương
78 chương
100 chương
2 chương
94 chương
28 chương