“Nếu như ngươi nghe lời của hắn, đoạt vị, hắn thực sự có thể giải cổ cho ngươi sao?” Thanh Dao đôi mắt u ám, thấy không rõ bất luận suy tư gì, thế nhưng Vô tình biết ý tứ khi nàng nói những lời này, trên gương mặt tươi đẹp chợt lóe lên mũi nhọn rồi biến mất. “Thanh Dao, vô dụng, người nam nhân kia căn bản không phải là người, rất nhiều việc nói với không thông, mặc dù đoạt vị, hắn cũng chưa chắc thực sự buông tha ta, chỉ sợ kẻ chân chính muốn làm hoàng đế chính là hắn, ngươi nói xem nếu ta còn sống, hắn sẽ lên làm được sao? Vì thế ta sinh ra làm con của hắn, bản thân chính là một sai lầm.” Vô tình chậm rãi một chữ một hồi mở miệng. Thanh Dao đột nhiên cắn răng, sắc bén mở miệng: “Bằng không chúng ta buộc hắn giao ra giải dược, nếu như hắn vẫn không giao, sẽ giết hắn.” Vô tình ngẩn ra, cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ qua muốn giết hắn ta, hơn nữa người nam nhân kia căn bản là lão yêu tinh ngàn năm, giết được hắn sao? Bản bí cổ của Hoa Hàng tộc còn ở trên tay hắn, cổ thuật của hắn rất lợi hại, chỉ sợ một cái sơ sẩy liền trúng phải, hơn nữa võ công của hắn cũng không yếu, rất là lợi hại, bằng không làm sao có thể trong ba nghìn người đẹp ở Đan phượng quốc mà ngồi ổn định trên vị trí kia đâu. “Thanh Dao, ngươi đừng vội, chuyện này ta sẽ nghĩ biện pháp.” Vô tình nhẹ giọng mở miệng, trên giường Thanh Dao buông ra tay hắn, hơi nheo mắt lại, hoài nghi nhìn hắn, nếu như hắn thật sự có biện pháp, còn chờ tới bây giờ sao? Muốn lấy được giải dược, lúc này chỉ có hai biện pháp, thứ nhất, nghe theo lời của hắn, giết Đan Phượng nữ hoàng, mưu đồ đoạt vị, thứ hai, buộc hắn giao ra giải dược, bất quá Thanh Dao biết, so với biện pháp thứ hai, thì biện pháp thứ nhất càng ổn thỏa hơn, bất quá nàng đáy lòng có một nghi hoặc nho nhỏ, nếu nam nhân này lợi hại như thế, vì sao không chính mình đoạt vị, chiếm đoạt ngôi vị hoàng đế đâu? “Như vậy hắn vì sao không trực tiếp đoạt ngôi vị hoàng đế từ Đan Phượng nữ hoàng, tại sao lại muốn lợi dụng tay ngươi?” “Hắn là người khôn khéo như vậy sao lại không muốn, nhưng ngôi vị hoàng đế không phải dễ dàng làm, cũng không phải chỉ là chuyện giết một nữ hoàng, vì thần tử Đan Phượng quốc từ trên xuống dưới sao lại để hắn độc đại, mà hắn không thể giết văn võ bá quan cả triều, thế nhưng nếu ta đến đoạt vị thì không giống nhau, đến lúc đó hắn có thể đem những đứa nhỏ hoàng thất diệt trừ hết, mà ta chính là người danh chính ngôn thuận thừa kế, những đại thần kia cũng không có biện pháp phản đối, nếu như ta làm ra chuyện này, như vậy tin rằng không bao lâu, thì ngôi vị hoàng đế kia hắn sẽ thừa hưởng.” “Thật là tâm kế ngoan độc.” Thanh Dao than nhẹ, một người không ngừng ham muốn quyền lực, nhiều chiêu ngoan độc, từng bước thiết kế cạm bẫy, người này nếu có quyền to, hoặc là trở thành quân thượng, chỉ sợ Đan Phượng sẽ độc đại. Hai người ở trong phòng vừa nói chuyện, vừa như cởi ra được khúc mắc, Thanh Dao phân phó Vô tình đi nghỉ ngơi, một đêm chưa chợp mắt, hắn nhất định rất mệt. Vô tình nghe lời gật đầu, lại cầm đan dược chữa trị nội thương cho Thanh Dao ăn vào, mới yên tâm rời đi. Đợi đến khi hắn rời đi, Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi rất nhanh lắc mình tiến đvào, chỉ thấy chủ tử sắc mặt đã tốt lên nhiều, trong lòng cuối cùng cũng thở dài một hơi, hai người oan gia này, thật đúng là có thể dằn vặt chết người. “Nương, nội thương của ngươi không có sao chứ?” Tiểu Ngư nhi không quan tâm cái khác, nàng quan tâm nhất là chuyện này, Thanh Dao dùng sức gật đầu một cái. “Yên tâm đi, ta đã uống thuốc của Vô tình, không có chuyện gì, tĩnh dưỡng hai ngày là được.” “Vậy là tốt rồi, ” Tiểu Ngư nhi thở dài một hơi, thân thể nho nhỏ nhảy lên ngồi ở bên giường, nhìn sắc mặt của nương đã tốt lên nhiều. “Công tử cùng ngươi nói cái gì?” Đối với vấn đề này, Mạc Sầu cũng thật tò mò, mở to ánh mắt tú lệ nhìn chằm chằm chủ tử, Thanh Dao vừa bực mình vừa buồn cười nhìn lướt qua, hai nữ nhân này đều có máu nhiều chuyện mà. “Kỳ thực cũng không có gì, hắn chỉ là nói thân thế của mình.” “Thân thế?” Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi nhìn nhau, Vô tình công tử có thân thế gì, hai người các nàng vẫn không biết tình huốngtrong chuyện này, Thanh Dao vừa nghĩ tới thân thế của Vô tình, trong lòng liền vì hắn mà đau, rõ ràng nên là một hoàng tử trân quý, cuối cùng lại rơi vào loại tình cảnh này, mà hết thảy tất cả đều là thủ đoạn của cha ruột mình, nếu như việc này nữ hoàng mà biết, tất nhiên sẽ không để cho hắn làm xằng làm bậy như vậy, Thanh Dao nghĩ đến đây, hai tròng mắt bỗng nhiên sáng lên. Sao nàng lại không nghĩ tới điều này, tâm tình bỗng nhiên kích động, nếu như người nam nhân kia quan tâm địa vị đến vậy, nếu để cho nữ hoàng biết chuyện này từ đầu đến cuối, chỉ sợ việc lấy giải dược sẽ dễ rất nhiều, được, cứ làm như thế, chờ thân thể của hắn tốt, nàng liền đi hoàng cung Đan Phượng quốc, lẻn vào hoàng cung, gặp nữ hoàng bệ hạ, nàng cũng không tin, nữ hoàng cùng người nam nhân kia thủ đoạn độc ác như nhau, có thể đưa con của mình vào chỗ chết. Chuyện Vô tình là hoàng tử, từ đầu tới đuôi nữ hoàng bệ hạ đều là không biết. Hơn nữa kia Cơ tuyết đã biết chuyện này, chỉ sợ nữ hoàng hiện tại đã biết. Thanh Dao nghĩ đến đây, tâm tình càng lúc càng tốt, nàng cười rộ lên, cũng không giấu giếm Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi. “Vô tình thật ra là đại hoàng tử của Đan Phượng quốc, phụ thân hắn chính là chính phu cùa Đan Phượng nữ hoàng.” Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi đều kêu lên kinh khủng, không nghĩ tới thân phận Vô tình lại đặc biệt như thế, còn là hoàng tử một quốc gia, nhưng nếu là hoàng tử, tại sao lại lưu lạc đến nơi đây, còn có hoàng phu nương nương kia vì sao phải hạ Huyết hàng với con trai của mình, Mạc Sầu trăm mối ngờ không giải được, cũng không dám hỏi lại chủ tử. Thanh Dao duỗi duỗi thân thể, chậm rãi mở miệng, “Ta mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút.” Đêm qua nàng ngủ không được ngon giấc, hiện tại đã cởi ra khúc mắc, nên thấy tốt hơn rất nhiều, nàng có chút mệt, mí mắt dính cùng một chỗ. Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi lập tức lên tiếng trả lời: “Được, ngươi ngủ một chút đi, đừng quá mệt mỏi.” Trong phòng, rất nhanh truyền ra hô hấp tinh tế, Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu lui ra ngoài, bởi vì sợ có người quấy rầy đến chủ tử, Mạc Sầu gác ở bên ngoài, vì buổi tối hôm qua đã xảy ra chuyện, nên Mạc Sầu không dám khinh thường, hôm nay nàng cũng không có đi nhìn những hài tử kia, chỉ phân phó tiểu Đào chỉ đạo bọn họ, chính mình thì ở lại bên cạnh tiểu thư. Thanh Dao vốn định chờ thân thể của chính mình khôi phục, liền lập tức đi Đan Phượng quốc hoàng cung để gặp nữ hoàng bệ hạ, thế nhưng chẳng ai ngờ rằng, có một số việc không cần nàng ra mặt, cũng sẽ có người tìm tới cửa. Ban đêm, nhiều bóng dáng màu đen từ giữa không trung rất nhanh hiện lên, nhìn qua hơn mười bóng dáng, vừa nhanh lại ổn, chớp mắt lướt qua đào hoa lâm, rơi xuống trên đất trống trước cửa, vô thanh vô tức, có thể thấy được những người này thân thủ là cực kỳ lợi hại, quỷ mị lãnh hoặc, người dẫn đầu một thân áo choàng màu đen, che đi gương mặt của hắn, chỉ thấy hắn vóc người không cao không lùn, tuyển tú như trúc, hai tay khép lại, màu đen kia áo choàng bó chặt thân thể hắn, cước bộ nhẹ nhàng như u hồn. Người đến ở phía trước cửa sổ đứng một hồi, trên người áo choàng đột nhiên không gió mà mở, lộ ra dung mạo khuynh sắc, mặt mày như bức tranh, da thịt oánh nhuận, giở tay nhấc chân mang theo một cỗ tôn quý, chỉ là quanh thân trải rộng sát khí, con ngươi âm ngao đến không có một chút nhân khí. Hắn vung tay lên thanh âm thấp lạnh vang lên: “Lên.” Trong điện quang hỏa thạch, bỗng nhiên từ một bên chạy tới vài bóng dáng, phi thân vọt tới. Chính là Mạc Sầu Mạc Ưu cùng bọn Thanh Phong, họ vẫn núp trong bóng tối bảo vệ chủ tử, đây là phụng mệnh lệnh của Vô tình mà làm. Dựa vào hiểu biết của Vô tình đối hắn, hắn nhất định sẽ hiện thân, vì sợ Thanh Dao bị hắn thương tổn, cho nên ra lệnh cho người từ một nơi bí mật gần đó bảo hộ nàng. Không nghĩ tới hắn tới nhanh như vậy.