Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 306
“Nhất định”. Thanh Dao tiếp lời, hai người kẻ xướng người họa, vẻ mặt tự nhiên đến cực điểm, người nghe trộm ngoài cửa quả nhiên là Y Song Nhi, nữ nhân ngu xuẩn này đã quên, trong phòng này tất cả đều là cao thủ, chả nhẽ lại không nghe được hơi thở của nàng? Còn nghe đến chăm chú, vẻ mặt mừng rỡ, nàng vốn lo lắng biểu ca sẽ bỏ đi, không nghĩ tới căn bản là không có chuyện này, ngẫm lại cũng đúng, có ai nguyện ý không làm hoàng tử mà lại làm một hạ nhân.
Y Song Nhi nghe được kết quả mong muốn, liễn dẫn người rời đi rất nhanh.
Trong phòng khách vài người thở phào nhẹ nhõm,nhìn về phía Mạc Ưu, Thanh Dạo chậm rãi nói: ‘Ta đoán được ngươi bị hạ độc, đã thế chúng ta sẽ mang ngươi đi, nhưng mà việc này không thể nóng vội,Y gia sẽ không sơ xuất, chỉ sợ trong phủ có rất nhiều người của họ.
“Dạ.”
Mạc Ưu vừa dứt, có nha hoàn từ bên ngoài đi tới, trầm ổn dâng trà cho mọi người, mọi người cũng không nói gì, đến khi nàng dâng trà, lui ra ngoài, Mạc Sầu sốt ruột nói: “Mạc Ưu.”
Nàng muốn hỏi Mạc Ưu một vấn đề, nhưng Thanh Dao đưa tay lên, ngăn cản nàng nói chuyện, trong phòng lại yên tĩnh như cũ, Thanh Dao trầm mặt lạnh lùng vung tay, Mạc Sầu rất nhanh lắc mình ra ngoài, ngoài cửa nha đầu châm trà vẫn đang đứng đó, bị Mạc Sầu làm cho hoảng sợ, Mạc Sầu liếc mắt một cái, nàng ta mới không cam lòng rời đi.
Trong sảnh, Thanh Dao chậm rãi nói: “Đây chỉ là một”
“Chuyện thế này chỉ sợ nhiều vô số.” Mạc Ưu cáu giận nói, vẻ mặt phiền muộn, hắn căn bản vô kế khả thi.
Thanh Dao trầm giọng trấn an hắn: “Ngươi cũng đừng nóng lòng, an tâm đợi đi, để Vô Tình tra giúp ngươi xem độc của ngươi có thể giải không, độc giải được chúng ta sẽ tìm cơ hội đưa ngươi đi.”
“Dạ.” Mạc Ưu lĩnh mệnh, bước nhanh tới trước mặt Vô Tình vươn tay ra, Vô Tình bắt mạch cho hắn, chỉ nghe một hồi, liền buông lỏng chậm rãi nói: “Đây là nhuyễn cân tán, cũng không phải là kì độc khó giải, ta có giải dược ở đây.”
Vô Tình nói xong lấy giải dược đưa một viên cho Mạc Ưu, Vô Tình là một thần y, trên đời này rất ít có độc dược mà hắn không giải được, nhưng nói không có, cũng không có khả năng, thế sự thì không có tuyệt đối.
Mạc Ưu ăn xong giải dược, tâm tình được thả lỏng rất nhiều nhưng Thanh Dao không quên dặn dò hắn: “Ở trong thời gian ngắn ngươi đừng lộ ra dấu vết gì, đừng làm cho người ta biết ngươi đã giải nhuyễn cân tán, ngươi hãy biểu hiện như cũ, chờ thời cơ tới, chúng ta sẽ đem ngươi ra ngoài.”
“Dạ.” Mạc Ưu cung kính lên tiếng trả lời, chờ Thanh Dao đứng lên, lại nhớ tới mười mấy tiểu khất cái, không khỏi cau mày: “Tiểu Đào các nàng có khỏe không?”
“Ân rất tốt, bọn chúng mỗi ngày đều nghiêm túc luyện công, ta không có buông lỏng chuyện này.”
“Vậy là tốt rồi, đến lúc đó dẫn chúng cùng đi.”
Thanh Dao vươn tay đẩy giúp Vô Tình, mọi người cùng nhau rời đi.
Mới ra đến cửa chính sảnh,trước mặt đã có một trung niên nam nhân cao lớn trầm ổn, một thân quan phục, đầu đội quan mão, khuôn mặt uy nghi, tầm mắt vội vã nhìn chằm chằm mấy người Thanh Dao, rồi đi tới bên các nàng, bước chân thong thả, đánh giá bọn họ.
Trong phòng khách, Mạc Ưu đã đi ra, trên mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, nhưng không thể hiện ra bên ngoài, mà nhàn nhạt giới thiệu cho Thanh Dao:
“Đây là cậu ta. Hộ bộ thị lang Y Tư Nguyên.”
Thanh Dao vượt lên ôm quyền, không tự ti cũng không kiêu ngạo nói:
“Tham kiến Y đại nhân.”
Hai tròng mắt sắc bén của Y Tư Nguyên đảo qua khuôn mặt xuất trần của Thanh Dao, rồi nhìn nam tử tựa như trích tiên ngồi ngay trước mặt nàng, tuy rằng bình tĩnh, nhưng quanh thân lãnh ý, cái hàn ý này là từ trong xương mà phát ra này, làm người ta cực kì sợ hãi, hơn nữa đối với người này hắn không phải hoàn toàn không biết, nghe đồn hắn ta là Vô Tình, ngụ ở Vô tình cốc biên giới của Hoàng Viên quốc, không ngờ Thất hoàng tử lại có thể quen được người như vậy, lập tức trong mắt hiện lên toan tính:
“Khách khí, đã phải đi sao?”
“Vâng, sắc trời không còn sớm, Thất hoàng tử cũng nên nghỉ ngơi.” Thanh Dao tiếp tục nói, đang chuẩn bị dẫn người ra ngoài, ai biết được Y đại nhân đột nhiên nói:
“Nếu là bằng hữu của Ngọc nhi, vậy ở trong phủ đi, ở thêm vài ngày đi dạo kinh thành cũng tốt a.”
Ánh mắt Mạc Ưu trở lên sắc bén, không biết người cậu này lại có chủ ý gì, nhìn vẻ mặt tính toán của hắn, thì bản thân không thể an tâm, hoăc bởi vì Vô Tình rất lợi hại, nên hắn nổi lên tâm tư chăng, bất quá nếu có thể lưu bọn họ lại, thì hãy để hắn cao hứng đi, nghĩ vậy liền nói theo lời của Y Tư Nguyên:
“Vậy các ngươi hãy lưu lại đi, dù sao trong phủ cũng rộng, xem như bồi bổn hoàng tử vậy.”
Lúc thời cơ đến hắn sẽ cùng mọi người ly khai. Mạc Ưu âm thầm tính toán, sau đó hướng về phía Y Tư Nguyên như mong chờ: “Vẫn là cậu chu đáo hơn.”
Y Tư Nguyên thật cao hứng, Ngọc Nhi hiếm khi có vẻ mặt ôn hòa khi nói chuyện cùng hắn, thật là quá tốt, chỉ cần từ từ mở khúc mắc, thì Ngọc nhii sẽ chấp nhận việc người Y phủ đối tốt với mình, ý cười trên mặt Y Tư Nguyên càng sâu.
“Ân, người đâu, đưa bằng hữu của Thất hoàng tử, an bài ở biệt viện đi, tiếp đãi tốt nhé.”
“Dạ. đại nhân” lập tức có mấy tiểu nha đầu bên cạnh cung kính cúi đầu lĩnh mệnh, Thanh Dao lạnh lùng nhìn hết thảy, Y đại nhân này tựa hồ đa mưu túc trí, nếu như nàng nhớ không nhầm thì nơi này là phủ Thất hoàng tử, mà mọi người nơi này lại chỉ nghe lời của hắn, thảo nào Mạc Ưu kiên quyết không ở lại Hoàng Viên quốc, người như vậy còn nữa điểm thân tình gì.
Hơn nữa, hắn tuyệt nhiên không hỏi ý kiến các nàng, liền tự chủ trương, Thanh Dao sắc mặt lạnh độ ngột, con ngươi hiện lên sát khí.
Nhưng mà Mạc Ưu đã nhanh chóng đi lên, vẻ mặt cầu khẩn, rõ ràng muốn các nàng lưu lại đây, nếu đã như vậy, nàng sẽ bỏ qua cho Y đại nhân một lần, nếu lần sau còn dám tùy tiện quyết định thay người khác, nàng sẽ để cho hắn hiểu rõ cách tôn trọng người khác.
“Làm phiền.”
Thanh Dao vừa dứt lời, bên kia truyền đến một tiếng quát: “Không được.”
Y Song Nhi được nha hoàn thông báo, đã chậm rãi dẫn hạ nhân đi tới, rất xa liền nghe thấy phụ thân muốn giữ lại những người kia, nàng đã sớm nổi giận lôi đình, vốn cho rằng những người này sẽ cự tuyệt, ai biết họ dám mặt dày ở lại, nàng lập tức không khống chế được bình tĩnh kêu thất thanh.
Người theo tiếng nói vội vàng chạy tới, đứng bên ngươi Y Tư Nguyên, lắc tay hắn nói: “Phụ thân đừng cho những người này ở lại, bọn họ từng khi dễ ta, chính nàng còn đánh ta, ta không muốn thấy nàng.”
Nàng nói xong, một ngón tay chỉ về phía Mạc Sầu, Y Tử Nguyên biến sắc, lập tức cưỡng chế cơn giận đè xuống, bất quá ánh mắt có chút khó coi, không ngờ có người đủ can đảm khi dễ con hắn, nữ nhi này ở Y gia là bảo bối, vừa sợ nàng đau lại sợ nàng ngã, nghĩ không ra lại bị một nô tài đánh, sắc mặt Y Tư Nguyên thay đổi mấy lần. Nhưng vẫn ôn nhu khuyên nhủ nữ nhi:
“Song Nhi không được vô lễ, đây là bằng hữu của biểu ca ngươi, chuyện quá khứ liền cho qua đi, đánh nhau xong thì là bằng hữu.
“Đúng vậy, đánh nhau xong thì là bằng hữu.” Thanh Dao cũng theo lời hắn pha trò, kì thực nếu không phải nể mặt Mạc Ưu, nàng đã nghĩ tát cho hai cha con hắn mỗi người vài cái để hạ hỏa.
“Không được,ta không đồng ý.” Y Song Nhi vừa thấy Mạc Sầu liền nổi giận lôi đình, người khác còn nàng còn cố chịu một chút, bởi vì trực giác của nữ nhân, nàng thấy biểu ca đối với nữ nhân này không giống với người khác, thế nên bất an, không đồng ý.
“Hồ đồ.” Y Tư Nguyên có sủng nữ nhi, nhưng khi có chuyện gì thì rất nguyên tắc, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Song Nhi, như thế còn gì là nữ nhân nữa, sao còn làm được hoàng phi.”
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
126 chương
264 chương
10 chương
9 chương