Mạc Ưu trước tiên là đổi tên cho bọn hắn, sau đó mới cùng bọn hắn giải thích trách nhiệm trong tương lai, và sẽ trở thành hạng người gì, những tiểu khất cái này, bởi vì không có cha mẹ, bình thường ngay cả ấm no cũng khó khăn để duy trì, hiện tại thoáng cái ăn no không lo, đáy lòng thật cao hứng, mỗi người đều học tập rất nghiêm túc. Nhưng mà kế hoạch của chủ tử lập ra quả thật rất nghiêm khắc, Mạc Sầu nhìn thấy cũng líu lưỡi. Tỷ như dưới ánh mặt trời ngồi chồm hổm trung bình tấn một canh giờ, mang theo một vật nặng năm kí, mỗi ngày ở phía sau viện chạy nửa canh giờ, còn tăng thêm sức nặng của vật mang theo nữa, mỗi ngày còn không ngừng tập hít đất. Đừng nói tiểu hài tử, ngay cả người lớn như nàng, chỉ sợ cũng làm không được, nhưng may mắn là những hài tử kia đều kiên trì để hoàn thành, khi quá mệt thì té ngã xong lại nhanh chóng bò dậy, không quá nửa tháng, liền nhìn thấy hiệu quả, những hài tử đó lúc trước yếu đuối, thở hồng hộc, mà bây giờ lại rất mạnh mẽ tráng kiện, khi lấy vật nặng mang vác trên người xuống, chạy, đặc biệt nhanh, thân thể nhẹ như yến. Nửa tháng sau, lần thứ hai tăng thêm sức nặng luyện tập trong chương trình học, không chỉ làm xong kế hoạch tập luyện, còn phải mỗi ngày theo Mạc Ưu luyện một giờ võ công. “Tiểu thư, cứ tiếp tục luyện như vậy, không ngoài một năm, bọn người kia đã có thể dùng.” Mạc Sầu cảm thán, chủ tử không biết lấy ra kế hoạch luyện tập này, nếu như dùng nó để huấn luyện võ tướng trên sa trường, chỉ sợ đội quân đó sẽ đều là người rất lợi hại. “Ta chuẩn bị dùng hai năm để huấn luyện bọn họ, đem một vài tên lớn hơn đưa đi ra ngoài, mà một ít kẻ nhỏ hơn sẽ giữ lại làm dự bị, tiếp tục huấn luyện, nói chung trước mắt cứ như vậy đi.” Thanh Dao một bên uống trà chiều, một bên nói chuyện, đột nhiên suy nghĩ: “Mạc Sầu, không bằng chúng ta đi ra ngoài dạo phố đi, cứ ở mãi chỗ này quá buồn, ra ngoài xem tình huống như thế nào, nếu như không có đại sự gì, ta muốn mau chóng rời khỏi đây, nếu như bị người ta phát hiện chúng ta trốn ở chỗ này, e là lại liên lụy đến Ngân Hiên.” “Dạ “ Mạc Sầu gật đầu, nhưng các nàng cứ như vậy đi ra ngoài nếu như đụng phải nữ nhân Y Song Nhi kia thì làm sao bây giờ? Vừa nghĩ tới nữ nhân kia, Mạc Sầu không khỏi phiền chán, thật không biết nữ nhân kia động chọc gì tới nàng, bất quá nàng ta chỉ có cá tính tùy tiện cũng không có đắc tội gì với nàng cả. “Chúng ta dịch dung đi ra ngoài đi.” “Ừ” Thanh Dao tán thành gật đầu, hai người đi vào gian phòng, một lúc sau đi ra, thì có hai gương mặt vàng như nến, tựa như một nam tử đang sinh bệnh, hơn nữa còn là cái loại bệnh trạng quanh năm lưu luyến  nơi yên hoa, hình dạng này của bọn họ mặc dù có đứng ở trước mặt nữ nhân y song nhi kia, chỉ sợ nàng ta cũng sẽ chán ghét đi vòng qua, càng miễn bàn là sẽ nhận ra các nàng. “Đi thôi “ Thanh Dao dẫn người đi ra ngoài, đường phố nơi các nàng ở yên lặng không người, không biết có phải là bởi vì quanh đây đều là tài sản riêng của hoàng thân đại quan hay không, mà chuyện lục soát lại không đã động đến nơi này, như vậy Ngân Hiên làm thế nào mà có được mảnh đất này, chỉ sợ là đã ra phải ra một cái giá trên trời để mua. Bởi vì nguyên nhân lục soát lần này không rõ, nên toàn bộ Hoàng Viên quốc lòng người bàng hoàng một chút, nhưng nữa tháng trôi qua, cuối cùng cũng an tĩnh một ít, trong tửu lâu trà tứ tân khách chật ních, người người ở đây bàn tán chuyện lạ này. Thanh Dao cùng Mạc Sầu cũng ẩn thân ở trong trà lâu, nghe những trà khách này say sưa nghị luận. Có người nói, có thích khách xông vào hoàng cung, ám sát hoàng đế, vì thế quan phủ mới sẽ ra mặt lục soát. Có người nói, là bởi vì hoàng cung đã đánh mất vật quý trọng gì đó. mọi người đều thần thần bí bí, nghe như có bí mật gì rất hay vậy, Thanh Dao mím môi nhẹ nhấp một chút trà nhìn ra bên ngoài, trên đường phố vừa tới một chiếc xe ngựa hào hoa, lúc này từ trên xe ngựa bước xuống một nữ tử mặc hoa phục, dẫn hai nha đầu màithanh mắt đẹp, đi vào trà lâu. Nữ nhân này đúng là Y Song Nhi, nàng tới làm cái gì? Nửa tháng không gặp, tiểu nha đầu này tựa hồ gầy không ít, cằm so với trước kia nhọn hơn, chẳng lẽ là vì tình mà khổ sở. Thanh Dao ánh mắt lóe lên một cái, tiểu nha đầu cổ đại thật là trưởng thành sớm, ở hiện đại cở tuổi nàng ta, nàng còn thích dính ở trong lòng tổ mẫu kia? Nghĩ đến kiếp trước, lòng của nàng đau xót, người khác nàng không lo lắng, duy nhất chỉ lo lắng cho ngoại tổ mẫu, bà là người duy nhất trên đời hiểu rõ mình, không biết bà hiện tại thế nào, ngoại tổ mẫu mất đi Trần nhi, không biết có bao nhiêu đau đớn a. Thanh Dao lâm vào trầm tư, ánh mắt ở trên mặt nước trà nóng trong chén mờ mịt không rõ. Mà y song nhi lúc này đã đi vào trà lâu, trong trà lâu khách nhân vừa nhìn thấy người đi tới, thoáng cái tất cả đều lặng lẽ không nói, mà Y đại tiểu thư cũng không phải là người bình thường, chọc phải nàng ta, chỉ sợ không có ngày lành. Y Song Nhi ngước gương mặt thanh tú lên con ngươi quét mắt quanh mình một vòng, không thấy được người mà mình nghĩ, trên mặt nổi lên thất vọng, nhưng cũng không nói gì, điếm tiểu nhị của trà lâu rất nhanh đã chạy tới. “Y tiểu thư, mời theo tiểu nhân lên lầu hai nhã giữa đi.” “Cứ ở dưới này đi, ” Y Song Nhi không biết trúng gió gì, hoặc là quá mệt mỏi, nên lười lên lầu giữa hai nhã, cho nên liền tại phòng khách uống trà, bất quá tiếng nói của nàng vừa dứt, liền có trà khách đứng lên. Bọn họ là nhân vật nhỏ không thể chọc vào người quyền thế lúc này còn không đi thì chờ đến bao giờ? Một, hai, rất nhiều người lục tục đi ra ngoài, điếm tiểu nhị không dám phát ra một lời nào, đem Y Song Nhi mời đến vị trí ở giữa có phạm vi nhìn tốt nhất để ngồi xuống, rồi vội vàng dâng lên loại trà tốt nhất trong quán. Phòng khách, đến cuối cùng, chỉ còn lại có Y Song Nhi cùng hai nha đầu, còn có Thanh Dao cùng Mạc Sầu. Mỗi người tự uống trà của mình, Thanh Dao cùng Mạc Sầu đã ra ngoài một lúc lâu, trà cũng uống rồi, tin tức cũng nghe  rồi, liền đứng dậy chuẩn bị trở về, ai ngờ khi các nàng mới vừa đi tới bên cạnh Y Song Nhi, liền nghe nữ nhân kia  tàn bạo mở miệng: “Đứng lại.” Thanh Dao ngẩn ra, chẳng lẽ Y Song Nhi nhận ra các nàng sao, nên vẫn không nhúc nhích đứng lại, quay đầu nhìn Y Song Nhi.