EDIT: Thanh Tâm Một Vô Tình luôn luôn bình tĩnh, tỉnh táo, giờ khắc này không có cách nào thấy lại được, hắn ngửa mặt lên trời huýt dài như đang trong rừng rậm, như loài sói mất đi bạn tình điên cuồng gào thét ra tiếng hú xé gió, hát lên bài ca huyết lệ, trong miệng hắn một mảnh ngọt ngậy, hai mắt đỏ đậm, cũng không thèm liếc mắt nhìn Thanh Phong một cái, xoay người lăn xe chậm rãi rời đi. Tấm lưng kia, thê lương đơn bạc, Thanh Phong nhìn chủ tử như vậy, trái tim đột nhiên đau đến  muốn chết đi được, chẳng lẽ hắn đã làm sai rồi sao? Chẳng lẽ hắn thật sự đã làm sai rồi, thì ra chủ tử đã sinh lòng yêu thương sâu lặng đến mức như vậy, hắn dựa vào cái gì mà thay người làm chủ, bây giờ chỉ sợ là đã hại người rồi. Thanh Phong đuổi theo tiến lên đến trước mặt chủ tử, hắn đã hối hận rồi, tình nguyện để chủ tử đánh hắn mắng hắn, hoặc là giết hắn cho  rồi, hắn tuyệt đối không có bất cứ câu gì oán hận, nhưng mà van xin công tử đừng hành hạ chính mình như vậy, công tử như vậy khiến cho hắn hận không thể tự kết liễu chính mình, hắn thật sự là tạo nghiệp chướng rồi. Vô Tình nhanh chóng lăn xe đi, vẫn hướng phía trước mặt đi tới, Thanh Phong vội vàng ra sức, đi lên giúp hắn. Vô Tình xoay mình dừng lại, quay đầu, Thanh Phong vừa thấy đã sợ ngây người, hai tròng mắt công tử, hoàn toàn là màu đỏ, giờ phút này người tựa hồ đã bị tẩu hoả nhập ma, lạnh lùng nhìn hắn, như chưa bao giờ quen biết hắn, từ nhỏ đến lớn, chịu bao nhiêu khổ cực, Thanh Phong cũng không có rơi một giọt nước mắt nào, vậm là lúc này hắn khóc. Phủ phục quỳ xuống: “Công tử, ta hối hận rồi, ngươi đánh ta đi, mắng ta đi, hay là giết ta cũng được, ta tuyệt đối không có nửa câu oán hận, nhưng đừng giày vò chính mình nữa, được không?” Thanh âm Vô Tình trống rỗng như từ xa vọng lại, như u hồn không có linh hồn vậy. “Ngươi cho rằng, nàng mất, ta sống còn có cái ý nghĩa gì nữa, còn có cái ý nghĩa nữa, bây giờ ngươi cũng không khác những người hai mươi mấy năm trước? Chỉ đem ta càng đẩy xuống vực sâu hơn thôi, chẳng lẽ ta nhiều năm như vậy chịu khổ còn chưa đủ sao? Còn chưa đủ sao? Ta chỉ nghĩ muốn vui vẻ một chút, sống qua một đoạn cuộc sống vui vẻ chẳng lẽ không được sao? Ngươi có biết khi nàng nói, muốn chúng ta ở cùng một chỗ, như lúc sống cùng người nhà giống nhau, ta đã vui vẻ ra sao không? Dù có lập tức chết đi, ta cũng là cam tâm tình nguyện, cũng rất vui sướng, ngươi có biết không?” Hắn rống lên, bởi vì quá độ phẫn nộ, khóe môi cuối cùng chảy ra một ít máu. Thanh Phong luống cuống, chân tay lật đật, đi qua lau máu cho hắn: “Công tử, ngươi đừng vội, ngươi đừng vội, đều do ta, đều do ta ngươi đừng vội.” “Ngươi đừng đi theo ta, từ nay về sau ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, cứ coi như ta chưa từng cứu ngươi.” Vô Tình xoay người lại, chuyển động xe lăn rời đi, Thanh Phong kinh hãi phát hiện một việc, trong làn gió nhẹ, mái tóc đen nhánh của công tử trong nháy mắt toàn bộ đều biến thành màu trắng, một mái đầu trắng, trái tim hắn càng thêm đau đớn, hóa ra, nữ nhân kia đã trở thành sinh mạng của hắn. “Công tử.” Thanh Phong đau lòng quỳ phục trên mặt đất, nếu như thời gian có thể quay trở lại, hắn nhất định giúp công tử coi trọng  nàng, tuyệt đối sẽ không mảy may thương tổn nàng, bởi vì chỉ có nàng vui vẻ, công tử mới có thể vui vẻ, hắn thích nàng đã hoàn toàn vượt qua cả sinh tử. “Công tử.” Thanh phong đứng lên gọi, xe lăn kia càng ngày càng xa, một mái tóc bạc trong gió bay bay, thê lương tàn úa… Thanh Phong vội vàng đứng lên, đi theo công tử phía sau, hắn không thể để công tử một mình, mặc dù hắn sai rồi, nhưng mà nàng còn chưa chết, là có người mang đi nàng, nói không chừng nàng sẽ không có việc gì, chỉ cần nàng không có việc gì, công tử sẽ không có việc gì, bây giờ hắn khẩn cầu ông trời, nhất định phải cứu sống nàng. Một ngày trên quan đạo rộng rãi, bụi đất bay lên Một chiếc xe ngựa xa hoa tinh xảo, bay đi như tia chớp bắn ra, phía sau lại có tuấn mã đi theo, người trên ngựa nóng lòng như lửa đốt, luôn dùng hết khí lực huy roi, giục ngựa đi tới. Bọn họ đã chạy gần một ngày đường, ngựa không dừng vó, rốt cục lúc ánh nắng chiều cuối cùng hạ xuống, mới tới được chân ngọn Linh Sơn Linh Sơn cùng Thiên Sơn giống nhau, vốn là địa phương vật kiệt thiên linh. Thiên Sơn quanh năm tuyết đọng, mà Linh Sơn lại bốn mùa ấm áp như xuân, khắp nơi một mảnh thanh mát, rất nhiều cao nhân bên ngoài ẩn cư ở chỗ này. Bên trong xe ngựa, Ngân Hiên ôm Thanh Dao, càng không ngừng nói chuyện bên tai nàng, mặc dù nàng hai mắt nhắm chặt, nhưng suy nghĩ của nàng vẫn là rõ ràng, cho nên hắn không ngừng nói, hy vọng nàng vẫn có thể kiên trì, bằng không cho dù tìm được tử linh thảo, chỉ sợ cũng không dùng được. Xe ngựa dừng lại, thuộc hạ bên ngoài cung kínhmở miệng: “Chủ tử, tới rồi, bây giờ phải làm sao ạ?” Ngân Hiên lập tức ôm Thanh Dao xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời phía xa đã tối một mảnh, đêm tối bao phủ cả đỉnh núi rồi. Bây giờ phải làm thế nào? Xem ra chỉ có mò mẫm mà lên núi thôi, nếu như một đêm này tìm không được cây tử linh thảo, bất kỳ ai cũng không thể đảm bảo mọi chuyện? Phía sau xe ngựa Mạc Sầu cùng Mạc Ưu còn có mấy tên thủ hạ của Ngân Hiên, đã xoay người xuống ngựa, bay nhanh vọt lại đây, Mạc Sầu vừa nhìn đến chủ tử, hai tròng mắt liền đỏ lên, nóng lòng như lửa đốt mở miệng. “Công tử, làm sao bây giờ? Nhất định phải cứu tiểu thư nhà ta nha, công tử.” “Được rồi, lên núi thôi.” Ngân Hiên ra lệnh một tiếng, mọi người lĩnh mệnh lên núi, mọi người không biết hình dáng tử linh thảo, Ngân Hiên hướng mọi người đại khái giảng giải một chút về hình dáng tử linh thảo, nó là loại cây sinh trưởng có hai lá, lá cây vốn là màu tím, ngay cả hoa cũng là màu tím, sau khi nhổ lên, cả thân cây đều là màu tím, nếu như nhìn thấy được như vậy, đó chính là tử linh thảo rồi. Mọi người sau khi biết đại khái chỗ sinh trưởng của tử linh thảo, liền không chần chờ, nhất là Mạc Sầu cùng Mạc Ưu, trước tiên hướng đỉnh núi phóng đi, những người khác cũng theo sát sau đó, bây giờ cứu người quan trọng hơn cả. Ngân Hiên ôm Thanh Dao đi theo phía sau mọi người  lên núi. Đêm tối đen như mực, bầu trời đầy các vì sao, nhưng không có ánh trăng, cho nên bóng đêm ảm đạm, cũng không  có bao nhiêu ánh sáng, mọi người chỉ có thể mò mẫm  lên núi. Cuối cùng mỗi người cầm theo một cây đuốc, soi tìm tòi. Tử linh thảo cũng không phải loài cây thực trân quý, tại linh sơn, loại  cỏ này vốn là rất thường thấy, quanh năm không gặp ánh mặt trời, sinh trưởng ở khe hở trong nham thạch, trãi qua gió táp mưa sa, cứ thế lớn lên., Rất nhanh liền có người phát hiện ra tử linh thảo. Ngân Hiên sợ số lượng quá ít, không có tác dụng, bởi vậy ra lệnh tìm thêm mấy cây nữa. Mạc Sầu cùng Mạc Ưu mừng rỡ đem tử linh thảo đặt ở trên tay Ngân Hiên, khẩn trương hỏi tới: “Tử linh thảo tìm được rồi, nó thật sự có ích sao? Hữu dụng sao?” “Bây giờ các ngươi tìm khắp nơi một cái sơn động, ta sẽ vận công để phát huy hiệu quả của thuốc cho nàng, chỉ có như vậy mới có thể tiễu trừ tàm độc tận gốc.” Kỳ thật giải trừ tàm độc cũng không khó, khó khăn chính là muốn có một người nội lực cao thâm, vận công trợ giúp thúc đẩy dược hiệu, như vậy mới có thể đem tàm độc từ lỗ chân lông bức ra. “Dạ.” Mạc Sầu cùng Mạc Ưu gật đầu, lúc này thủ hạ của Ngân Hiên đi tới, cung kính mở miệng: “Chủ tử, phía trước phát hiện  một cái sơn động, thuộc hạ mới vừa  đi vào xem một chút rồi, rất sạch sẽ, bên trong cái gì cũng không có.” “Được, các ngươi đem cây đuốc cắm vào trong sơn động, toàn bộ canh gác bên ngoài động, không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy chúng ta.” “Dạ.” Mọi người lên tiếng. Ngân Hiên ôm Thanh Dao vào sơn động, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đã bố trí tốt hết thảy, Rất nhiều cây đuốc đem sơn động chiếu sáng như ban ngày, Ngân Hiên cởi ngoại bào trải trên mặt đất, đem Thanh Dao dựa vào trong ngực, một tay đem nước ép ra từ tử linh thảo đến trong miệng của nàng, chờ nàng nuốt vào rất nhiều, mới đem nàng thả lỏng, một nguồn nội lực to lớn từ tay hắn ngưng kết đến lòng bàn tay  nàng, hai người ngồi đối diện nhau, hắn vận công thay nàng di chuyển thuốc giải độc… Bên trong động rất yên tĩnh, Ngân Hiên một bên thay nàng chữa thương, một bên nhìn nàng, sắc mặt cuối cùng cũng tốt lên một ít rồi. Cho tới lúc này tảng đá lớn trong lòng hắn mới rơi xuống. Dọc  đường đi, trái tim hắn vẫn như buộc chặt  , cảm giác như cơ hồ không thở nổi, cho đến giờ phút này mới hoàn toàn trầm tĩnh lại. Nhìn trên hắc khí trên mặt nàng chậm rãi lui đi, sau đó trên đầu bắt đầu tán khí, cho đến khi trên mặt mồ hôi lâm tấm, da thịt  như nhúng qua trong nước, hết sức dễ chịu, Ngân Hiên vừa thu lại tay, nhìn thân thể của nàng hướng một bên đổ xuống, một tay kéo nàng vào trong lòng, cứ như vậy vẫn không nhúc nhích  si ngốc nhìn,  ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà chạm đến  nàng, trong lòng tràn đầy cảm giác sung sướng, vui vẻ kỳ lạ. Chỉ cần nàng còn sống tốt, bất cứ cái gì khác cũng không quan trọng. Ngân Hiên am thầm suy nghĩ, ôm nàng, lại chậm rãi ngủ thiếp đi, hình ảnh này ấm áp cực kỳ. Mạc Sầu cùng Mạc Ưu lanh tay lẹ chân tiêu sái tiến vào, nhìn thấy hết thảy, không khỏi hai mắt ươn ướt, chủ tử rốt cục cũng không có việc gì rồi. Mạc Sầu vừa đi ra ngoài, liền rưng rức mà khóc lên, nàng rất sợ hãi nha, thật sự rất sợ hãi chủ tử xảy ra chuyện gì, trước kia tiểu thư vốn là chủ tử, nhưng thời gian ở bên nhau rất dài, cảm tình tự nhiên tốt lên, thật giống như thân nhân ruột thịt, vừa rồi thiếu chút nữa hù chết nàng, lúc này rốt cục cũng đã yên lòng, nên không nhịn được khóc lên. Một bên Mạc Ưu vươn tay kéo nàng, để nàng thoải mái tựa vào trong lòng hắn, khóc một trận, thống khoái,  tiếng khóc này quỷ dị nói không hết, nhưng không có người nào ngăn cản nàng. “Đừng khóc nữa, chủ tử không phải không có việc gì rồi sao?”