Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 281
Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Vô Tình không nói gì, chỉ cùng ngồi ở một bên, hai người không tiếng động, nhìn vô cùng ấm áp.
Thế nhưng có ánh mắt khác từ xa nhìn tới, mặc dù Thanh Dao không ngẩng đầu lên, cũng biết đó là ánh mắt ngân hiên, bất quá hắn đến tột cùng là người nào vậy? Ở trong trí nhớ của nàng tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người này, hơn nữa ánh mắt hắn chung quy ẩn hiện vẻ đau lòng, Thanh Dao ngẩng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy xa xa Ngân Hiên một thân trường bào ngồi trên một tảng đá lớn, gió khẽ thổi làn tóc, nhẹ nhàng bay bay, nỗi buồn dầy đặc như bao phủ cả người hắn, nhưng vẫn ngồi ở trên tảng đá lớn không nhúc nhích, hai mắt nhìn xa xăm, cả người lộ ra một cỗ cô đơn quạnh quẽ.
Nhớ tới hắn vì mình rước lấy họa, hắn không chỉ không trách nàng, trái lại còn trợ giúp nàng, nàng tuy rằng không nhận ra hắn, nhưng có thể khẳng định một việc.
Hắn nhất định là biết nàng, như vậy hắn hiện tại, chẳng lẽ là dịch dung, hắn có thể là ai?
Trong đầu trước sau nghĩ lại một lần, nếu là người thích mình, kỳ thực cũng không có mấy người, ngoại trừ Trưởng Tôn Trúc luôn mồm nói thích nàng, còn có yêu nghiệt Sở Thiển Dực, cuối cùng chính là hoàng thượng, bất quá hoàng thượng là không thể nào, bởi vì hắn sao có thể rời kinh thành, như vậy Ngân Hiên là cái tên yêu nghiệt Sở Thiển Dực kia sao?
Nghĩ đến khả năng này, Thanh Dao liền đứng lên, nàng thiếu hắn một món nợ lớn.
Vô thanh vô tức tiêu sái đến trước mặt Ngân Hiên, nhẹ nhàng dừng lại.
Mà phía sau của nàng, vô tình như trước diện vô biểu tình, chỉ là trong con ngươi chợt lóe lên nỗi buồn nhẹ, Thanh Phong đẩy công tử đi qua một bên đi ngắm phong cảnh, không muốn làm cho hắn khó chịu nữa.
Vô tình ngồi ngay ngắn ở xe lăn, nhìn khinh sơn tế thủy xa xa (có thể hiểu là non nước nhìn xa trông rất nhỏ), bao phủ trong tầng sương mù, mơ hồ hư vô.
Mọi chuyện đều như một giấc mộng.
Khi còn bé, theo sư phụ, sư phụ dạy hắn vô tình, dạy hắn nếu không phải người trong lòng, liền ghét bỏ, liền giết, cơ hồ là từ đó trở đi, tên của hắn đều được mọi người biết đến, chỉ cần nhắc tới vô tình, người lớn trẻ nhỏ đều sợ hãi.
Vốn là tự mình có điểm bất an, thế nhưng dần dần lại quen rồi.
Nhưng đến khi lớn lên, mới biết được hắn và tất cả mọi người xa cách, đáy lòng có chút tịch mịch, ngay cả một người bạn cũng không có.
Bởi vì khuôn mặt hắn đẹp, cùng với việc luôn ngồi trên xe lăn, bởi vậy rất nhiều người khi vừa liếc nhìn hắn, liền biết ngay lai lịch của hắn.
Thẳng đến khi vì Tiểu Ngư nhi mà cứu nàng, nàng không chỉ không sợ hãi hắn, nhưng lại muốn bái hắn làm thầy.
Từ sau lần đó, không có ai biết, hắn là có chút hưng phấn nho nhỏ, bởi vì trên đời này rốt cuộc có người không hề sợ hắn, hơn nữa không coi hắn là quái vật.
Chỉ là không nghĩ tới, nàng cư nhiên xông vào vô tình cốc, hơn nữa lại ở trong cốc không chịu đi.
Dần dần sự ngang tàng kiêu ngạo, kiên cường của nàng hấp dẫn hắn, khiến hắn khi không có chuyện gì làm, trong đầu lại hiện lên hình ảnh nàng.
Đến lúc đó hắn mới biết, là tự mình động lòng, không phải vì tịch mịch.
Bây giờ nhìn nàng dùng khuôn mặt tươi cười đó với người khác, đáy lòng liền dâng lên một trận chua xót, nhưng không muốn làm nàng khó xử, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi, ông trời để cho hắn gặp được nàng, đã là chuyện không thể thay đổi, có lẽ hắn vẫn nên là một người đơn thuần (đơn giản không toan tính), bởi vì nàng thích người đơn thuần.
Gió khẽ thổi, trên mặt vô tình hiện vẻ yếu ớt khó thấy, đôi mắt sáng ngời như bị sương mù che lấp.
Xa xa, Thanh Dao đứng cạnh Ngân Hiên, chậm rãi mở miệng.
“Ngân hiên, ngươi đến tột cùng là ai? Ta cảm giác chúng ta quen nhau?”
Ngân hiên nghiêng đầu, một nửa khuôn mặt bị che lấp, mà một nửa gương mặt kia đẹp đẽ không gì sánh được, đôi mắt kia âm u thâm trầm như đại dương mênh mông.
Khóe môi thản nhiên cười, nhẹ nhàng mở miệng: “Ngươi nghĩ nhiều rồi? Vì nữ nhân trước kia ta thích, rất giống ngươi, vì thế ta từ trên người ngươi mà thấy được bóng dáng của nàng. “
Ngân hiên nói xong, không hề nhìn Thanh Dao, quay đầu nhìn ngọn núi phía xa, ánh mắt một mảnh sương mù, làm cho người ta nhìn không ra lời hắn nói là thực hay giả.
Thanh Dao cũng lười đi tính toán, thế nhưng lần này nàng ở xuân phong lâu gây tai họa lớn như vậy, làm hại hắn mất đi sản nghiệp, hơn nữa còn khiến những cô nương này các không có chỗ đặt chân.
“Về chuyện xuân phong lâu, ta rất xin lỗi, ta sẽ bồi thường tất cả tổn thất.”
“Không cần, dù sao ta ở một chỗ cũng khá lâu rồi, đang muốn đổi sang nơi khác kinh doanh.”
Ngân hiên nhàn nhạt lên tiếng, cư nhiên cự tuyệt đề nghị của Thanh Dao, bất quá cho dù hắn không muốn, Thanh Dao cũng không phải cái loại người lòng tham không đáy, bởi vậy một chọn chọn mi, nhìn phía Mạc Sầu đang đi tới.
“Mạc Sầu, hiện ở trong tay còn có bao nhiêu bạc!”
Mạc Sầu vừa nghe, liền biết chủ tử là muốn bồi thường bạc cho người ta, xuân phong lâu kia bị hủy, những cô nương này cũng cần có nơi để đi, cũng phải an bài thỏa đáng, tiểu thư làm như vậy, cũng là có lý, lập tức cung kính mở miệng.
“Còn hơn một vạn hai.”
Đây là tiền các nàng lúc trước lấy ra, vốn lấy ra hai vạn hai, đã cho tú bà năm ngàn lượng, trừ bỏ chi tiêu, thì còn hơn một vạn hai.
Thanh Dao vươn tay, Mạc Sầu đem ngân phiếu lấy ra đưa tới trên tay của nàng, Thanh Dao nhận lấy, đưa tới trước mặt Ngân Hiên, chậm rãi mở miệng: “Mặc dù có hơi ít, nhưng tốt xấu gì hãy dàn xếp cho các cô nương chỗ tốt trước, đây cũng là tâm ý của ta, xin đừng cự tuyệt, bằng không ta sẽ bất an.”
Nếu nàng đã nói như thế, Ngân Hiên miễn cưỡng quay đầu nhìn hơi nghiên ở phía sau nàng.
“Nhận lấy đi.”
Nữ Tử kêu Niệm Dao đã đi tới, bất quá tên của nàng vốn là Khuynh Thành, nếu đã ra khỏi xuân phong lâu, nàng liền không muốn dùng lại cái tên trước, trước đây nàng muốn lấy thái tử làm cây đại thụ để dựa vào, sử Xuân Phong lâu buôn bán sẽ cao hơn một tầng, ai biết đột nhiên bị nữ nhân nhô ra này phá hủy, hơn nữa Gia tựa như rất để ý nữ nhân này.
Bất quá đêm qua, Trưởng Tôn Trúc đã tuyệt tình không nể mặt, xem ra nam nhân vĩnh viễn luôn có hai sắc mặt.
“Dạ, gia”, ngân phiếu thu xuống xong, Ngân Hiên đứng lên, gió bắt đầu lay động trường bào của hắn, tựa như đang bay múa, hắn một thân cuồng ngạo, như anh hùng trong loạn thế, bình tĩnh mệnh lệnh: “Tất cả đều lên xe ngựa, đi.”
“Dạ “
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
70 chương
78 chương
100 chương
2 chương
94 chương
28 chương