Ngân Hiên cùng Thanh Dao dẫn một đám người trực tiếp xông ra ngoài, những binh sĩ kia không dám xông lên, cũng không muốn thả bọn họ rời đi, bao quanh vây bắt bọn họ. Bỗng nhiên tiếng vó ngựa vang lên, bụi đất mù mịt, chớp mắt, một đội tinh binh mặc giáp trụ vọt tới, chớp mắt bao vây bọn họ, thanh âm vó ngựa vang lên ước chừng có hơn một nghìn người. Ngân Hiên cùng Thanh Dao nhíu mày, mắt lạnh lẽo nhìn sang, chỉ thấy người dẫn đầu, một thân cẩm y trường bào, kim quan cột tóc, cao quý khí phách, đúng là Thanh La quốc thái tử Trưởng Tôn Trúc, lúc này ngạo mạn cưỡi ngựa, dáng vẻ bễ nghễ thiên hạ, phóng đãng đến cực điểm, con ngươi bắn ra ánh sáng khiếp người, khóe môi nở nụ cười lạnh như nước, âm trầm dày đặc quét về phía Ngân Hiên. Người nam nhân này, dĩ nhiên dám to gan không để hắn chút mặt mũi, vậy hôm nay sẽ là ngày giỗ của hắn. Ngân Hiên cũng không e ngại, lạnh lùng đối mặt, đường nhìn song song một mất một còn. Cuối cùng Trưởng Tôn Trúc ra lệnh: “Đem tất cả mọi người ở đây bắt hết.” Hôm nay Dận vương gia bị thương, hắn tất nhiên muốn bắt tất cả thích khách, bằng không người đời sẽ nói Trưởng Tôn Trúc hắn như thế nào, chỉ coi thường hắn mưu hại hoàng đệ, lời này nói ra sẽ rất khó nghe, vì thế nhất định phải bắt được mấy tên thích khách này. “Dạ, thái tử.” Những tinh binh này đều là người thái tử phủ, do Trưởng Tôn Trúc cẩn thận bồi dưỡng ra, mỗi người đều là thân thủ vô cùng lợi hại, hơn nữa thủ bị quân lo lắng lúc trước, lúc này vừa nhìn thái tử xuất hiện, lại dẫn nhiều tinh binh như vậy, lập tức sĩ khí phục hồi, người người thần tình sục sôi, một lần nữa bắt đầu bao vây. Thanh Dao ngước mắt quét mắt một vòng, xem ra hôm nay tất phải huyết chiến một trận, mình cùng Mạc Sầu Mạc Ưu thì không sao, chỉ sợ hại tới những nữ nhân vô tội kia, cần phải đem thương vong giảm xuống thấp nhất. “Lên.” Thanh Dao ra lệnh một tiếng, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu lập tức xông tới nghênh chiến, loan nguyệt đao kia vừa xuất hiện, liền dẫn ra luồng sáng cường đại, đồng thời cũng để lộ một chuyện. Trưởng Tôn Trúc lúc này mới phát hiện nữ tử mặc bạch sắc sa y kia, quanh thân sát khí, song đồng lạnh lẽo âm u, quanh thân hàn ý se lạnh, không phải Thanh Dao còn là ai, còn có thủ hạ nàng sở hữu loan nguyệt đao. Không ngờ tới thật sự là nàng. Nếu như sớm biết là các nàng, hắn có thể đến muộn một hồi, để cho các nàng chạy thoát. Bất quá lúc này nếu hắn đã tới, thì không thể để các nàng rời đi. Hơn nữa hắn không muốn làm cho nàng rời khỏi, nếu như bắt đám người này, có thể ngầm thả nàng, Trưởng Tôn Trúc một phen tự đánh giá lúc, bất động thanh sắc, sắc mặt đột ngột chìm uống, cả người lập tức bay lên trời, phi thân lên, ngân hiên sợ hắn thương tổn thanh dao, lập tức nhảy lên, thẳng hướng mà nghênh đón, xích khí hai người chạm vào nhau, tia lửa đồng thời bắn ra bốn phía, phát ra một tiếng nổ động trời, lại ở giữa không trung tạo ra một tiếng nổ tựa sấm sét. Một nghìn tinh binh tấn công tới, cùng Mộc Thanh Dao đánh nhau. Mà này thủ bị quân không dám đối phó Thanh Dao các nàng, lại trực tiếp đi vây đánh thanh lâu nữ tử, trong lúc nhất thời tiếng khóc la không ngừng, các nàng đã bao giờ trải qua chuyện như vậy đâu. Trong bóng đêm, ngọn đèn chập chờn, yêu hồng một mảnh, sát khí lãnh lệ. Thanh Dao sắc mặt trầm xuống, thân hình xoay mình bay lên trời, gió nhẹ làm tấm váy lụa mỏng của nàng bay lên, mạng che rơi xuống, lộ ra khuôn mặt khuynh nước khuynh thành, rất nhiều người ngẩn ngơ, sau đó một khắc liền bị tiếng đàn du dương kia hấp dẫn. Mỹ nhân như tư, tiếng đàn miểu miểu (câu tả để hán việt nghe hay hơn). Rõ ràng là sát khí tứ phía, hết lần này tới lần khác sinh ra yêu nhiễu bực này, rất nhiều người đẹp ý vừa lòng hẳn lên. Trưởng Tôn Trúc nội lực mạnh mẽ, vừa nghe tiếng đàn Thanh Dao, liền biết đàn này mang theo sát khí, là một cây ma cầm, lập tức sắc mặt trầm xuống, mệnh lệnh. “Tập trung lực chú ý, ngàn vạn đừng để tiếng đàn khống chế.” Hắn vận khí đan điền kêu to, có thể khiến tinh binh phục hồi lại tinh thần, lập tức không dám khinh thường, một bên nghênh chiến, một bên khống chế tâm trạng, để ngừa bị tiếng đàn điều khiển, chỉ cần bị điều khiển một lần thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) sẽ bị chảy máu mà chết. Tiếng đàn Thanh Dao vẫn vô cùng lợi hại, đủ để chống lại người bình thường, hơn nữa nó đối với người không có nội lực, căn bản không có tác dụng, cho nên nàng một điểm không lo lắng cho các cô nương xuân phong lâu này. Tình hình trên mặt đường, xảy ra biến hóa lớn, một nghìn tinh binh cùng thủ bị quân, không chỉ phải đánh đấu, còn phải tự mình chú ý khống chế cảm xúc, tình thế đảo ngược này có thể khiến Mạc Sầu cùng Mạc Ưu còn có thủ hạ của Ngân Hiên được lợi rất nhiều, vài người như xông vào nơi không người, rất nhanh liền có người bị thương, máu tươi chảy ra, hơi thở tử vong càng ngày càng nồng đậm. Tiếng đàn càng phát ra du dương, truyền đi rất xa. Đúng lúc này, không xa không gần, truyền đến một đạo tiếng đàn khác, rất nhanh dung nhập trong của nàng tiếng đàn, Thanh Dao vừa nghe tiếng đàn này, không khỏi mặt lộ vẻ vui mừng, khóe môi câu ra tiếu ý. “Vô tình.” Nàng khẽ gọi, ngẩng đầu nhìn giữa không trung, quả nhiên trong nháy mắt, chỉ thấy một nam tử áo màu bạc ngồi ngay ngắn ở trên ghế gảy hồ cầm, nhanh chóng rơi xuống bên cạnh nàng, hai người song song rơi xuống, tiếng đàn dung hợp, ăn ý như vậy, dường như là tiếng đàn đẹp nhất trời đất này. Hai người không chỉ tiếng đàn giao hòa, chính là y phục trên người, cùng thần tình đều giống nhau, đạm nhiên xuất trần, phiêu dật như gió. Tiếng đàn đầu tiên là nhu hòa, như gương mặt xuân phong hơn người, ấm áp, làm cho người ta muốn ngủ, chậm rãi thấm vào một cổ thấm lạnh gió thu, cuối cùng tiếng đàn đột ngột biến đổi, mãnh liệt nổi lên, những người kia lúc trước bị mê hoặc tâm trí, trong nháy mắt chỉ cảm thấy trong lòng co rút đau đớn, như có vô số kim nhỏ đâm vào trong tim. Mạc Sầu cùng Mạc Ưu lập tức thu lại thần khí, lui đi sát khí, tiếng đàn này chính là sát nhân. Chỉ cần tâm thần quy lại làm một, cả người ôn hoà, liền sẽ không bị cầm gây thương tích. Mà thủ hạ của Ngân Hiên, vì Mạc Sầu và Mạc Ưu đã căn dặn qua bọn họ, bởi vậy đám người bên này lại bình an vô sự. Nhìn một nghìn tinh binh Trưởng Tôn Trúc mang đến, rất nhiều người ngã xuống đất, không ngừng co quắp trên mặt đất, rất nhanh miệng mũi liền chảy hết máu mà chết. Mà bên kia thủ bị quân cũng đã chết rất nhiều. Các cô nương Xuân phong lâu có mấy người bị phòng giữ quân giết, những người còn lại sắc mặt sớm trắng bệch, hai mắt khủng hoảng, nhìn chằm chằm hết thảy trước mắt. Thế cuộc cuối cùng hoàn toàn bị Thanh Dao cùng Vô Tình khống chế được. E rằng tiếng đàn Thanh Dao còn chưa tu luyện thành công, thế nhưng của Vô Tình lại là một lợi khí sát nhân, ở dưới tiếng đàn của hắn sao có thể lưu lại mạng sống chứ? Chỉ ngoại trừ trình độ nội lực mạnh mẽ đến vô cùng, mới có thể không bị tiếng đàn ảnh hưởng. Giống như Ngân Hiên cùng Trưởng Tôn Trúc, tiếng đàn lại không thể khiến bọn hắn bỏ mạng. Nhưng một nghìn binh lính trong chớp mắt không chết cũng bị thương, còn có hai nghìn thủ bị quân, đều thương vong vô số, Trưởng Tôn Trúc lòng nghẹn lại, tâm trạng rối loạn, liền để cho Ngân Hiên có cơ hội, lập tức không chậm trễ, một chưởng đánh tới. Trưởng Tôn Trúc mắt thấy chưởng phóng đến, ngay lập tức tránh, nhưng vẫn là chậm nửa nhịp, cuối cùng bị đả thương, rơi xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Ngân Hiên giương lên tay chuẩn bị giết Trưởng Tôn Trúc. Lúc này, Vô Tình cùng Thanh Dao thu hồi tiếng đàn, ánh mắt trầm xuống, chậm rãi mở miệng. “Đừng đánh, lập tức mang người đi đi.” Nhất thời không được giết Trưởng Tôn Trúc, động tĩnh ở đây, chỉ sợ sớm đã kinh động tới người ở kinh thành, không nên dây dưa thêm, đến lúc có nhiều quân lính tới, bọn họ khó có thể thoát thân, mặc dù các nàng thoát thân không khó, chỉ sợ mấy cô gái thanh lâu kia không chạy được. Mà nàng không muốn các nàng ấy toàn bộ phải bỏ mạng. Lời nói Thanh Dao vừa dứt, Ngân Hiên lập tức phục hồi lại tinh thần, vung tay lên, Niệm Dao cùng tú bà rất nhanh dẫn các cô nương xuân phong lâu lên xe ngựa. Hôm nay nhất định phải đem những nữ nhân này ra khỏi Phượng Phần thành, bằng không chỉ có một con đường chết. Mà giờ khắc này cửa thành chỉ sợ đã đóng từ lâu, chỉ có cách xông thẳng ra. Đoàn người hạo hạo đãng đãng (trùng trùng điệp điệp = mạnh mẽ) ly khai xuân phong lâu. Trên ngựa, dẫn đầu chính là Thanh Dao, ngồi bên trái nàng chính là Vô Tình, Thanh Phong theo sát phía sau hắn. Bên phải nàng là Ngân Hiên, phía sau cũng có mấy tên thủ hạ đi theo, hai người nam tử này đều xuất trần bất nhiễm (thoát tục), quanh thân lãnh sát, hơn nữa đều quay đầu nhìn nàng. Bất quá lúc này, nàng không muốn nhiều lời, toàn lực ứng phó với sát cơ đang đén gần mới là cần thiết. Trong  màn đêm, trên đường cái Phượng Phần thành một mảnh điêu tàn, hai bên đường phố, đèn lồng nhẹ lay động, không khí đã yên lặng, sự náo nhiệt lúc nãy đã không còn, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo. Cửa hàng hai bên đường đều đóng cửa, toàn bộ Phượng Phần thành bị bao phủ bởi một cỗ khí tức áp lực. Chuyện Xuân phong lâu có người ám sát Dận vương gia, từ lâu đã truyền khắp toàn bộ Phượng Phần thành, từng đội từng đội binh tướng mạnh mẽ đi lại trên đường phố, từ người bán hàng rong, đến bách tính đi dạo trên phố buổi tối, đều sớm bị dọa trốn về nhà, ai dám ở trên đường đi dạo, chỉ sợ chẳng may bị bắt gặp sẽ trở thành phần tử loạn đảng bị xử tử. Cửa thành, quả nhiên đã đóng. Người thủ thành cao đứng trên cao, trừng mắt nhìn đám người phía dưới. Thanh Dao vung tay lên, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu bay lên trời, trong đêm tối, hai người như hai con giao long bay lên, hướng thẳng trên trời, chớp mắt biến ra vũ khí, thẳng đánh về phía binh lính canh cửa thành, mà tên binh lính kia vung tay lên, từ phía sau xuất hiện rất  nhiều binh sĩ. Xem ra người ta đã sớm chuẩn bị a. Bất quá nếu các nàng có thể gây thương tổn cho một nghìn tinh binh cùng hai nghìn thủ bị quân, những người này tự nhiên cũng không đáng để tâm. Thủ hạ của Ngân Hiên cũng phi thân lên đi trợ giúp Mạc Sầu cùng Mạc Ưu, mà phía dưới cửa thành, hai người lao ra, lúc này đây, căn bản không nên để Thanh Dao động thủ. Hai nam nhân một tả một hữu đồng thời mở miệng: “Để bọn ta đi.” Thân hình vụt lóe, người đã bay lên không, chưởng phong đánh ra như lôi điện, chớp mắt đánh bại rất nhiều người, Ngân Hiên xẹt qua mọi người, một chưởng đánh về phía cửa thành, mười phần lực đạo, chỉ nghe cửa thành oanh một tiếng nổ, đổ ầm xuống. Mà Vô Tình cùng Ngân Hiên lại xoay người ngồi bình ổn trên tuấn mã. Thanh Dao vung tay lên, trầm giọng mở miệng: “Đi mau.” Trên tường thành Mạc Sầu không dám ham chiến, tuy nói bọn họ không sợ những người này, thế nhưng nếu trì hoãn nữa, chỉ sợ sẽ có thêm rất nhiều người tới đây. Đoàn người hạo hạo đãng đãng ra khỏi thành, thẳng hướng Hoàng Viên quốc. Mà sau khi các nàng vừa ly khai, cửa thành  liền xuất hiện một vị tướng quân dẫn theo một vạn binh lính, nhìn đại môn trống rỗng, chỉ có thể thở dài. Những người này thật là lợi hại, không chỉ khiến Dận vương gia bị thương nặng, còn đả thương thái tử gia, lúc này cho dù có đuổi theo, chỉ sợ sẽ có thêm càng nhiều binh tướng thương vong. Vì sao những người đó đối với Trưởng Tôn trúc thái tử cùng Dận vương gia lại như vậy? Chẳng lẽ là hai vị chủ tử chọc tới người ta, tướng quân kia cảm thán, người nào không chọc, lại chọc tới những người đó. Xe ngựa phi nước đại, bọn họ đã ly khai Phượng Phần thành rất xa, lúc này đang ở chân núi. Thanh sơn lục thủy (non xanh nước biếc), sương mù sáng sớm mang theo hơi ẩm, thẩm thấu toàn bộ một mảng xanh ngát, tươi mát động lòng người. Mọi người chiến đấu hăng hái đến nửa đêm, lại thêm nửa đêm đi đường, đều mệt chết đi, mau chóng xuống ngựa, ngồi xuống đất. Những cô nương kia, tuy rằng lúc trước kinh hách quá độ, nhưng về sau ở trong xe ngựa ngủ, lúc này trời đã sáng, nhao nhao xuống xe ngựa, chỉ thấy trong buổi sớm đầy sương, trong thanh sơn lục dã (núi xanh đồng cỏ xanh), thoáng cái xuất hiện nhiều công tử tuấn tú như vậy, mỗi người đều bất phàm. Đêm qua chỉ lo hoảng loạn, căn bản chưa kịp rõ những người này, hiện tại vừa nhìn, gò má không khỏi ửng hồng, phương tâm (tâm hồn thiếu nữ) đại động. Đáng tiếc những người này thân thủ lợi hại, đều là những người đi theo chủ tử, hoàn toàn không để ý, làm như không phát hiện ánh mắt của nhưng nữ nhân kia. Thanh Dao tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu bởi vì trên mặt có bụi bẩn, liền đi đến bờ sông rửa mặt. Thanh Phong đẩy Vô Tình đi tới, trên khuôn mặt tinh tế của Vô Tình, nhìn chưa ra chút nào tức giận hoặc sinh khí, con ngươi tường hòa, chậm rãi mở miệng: “Ngươi quả nhiên đến nơi đây.” “Cám ơn ngươi Vô Tình.” Thanh Dao ôn nhu mở miệng, đêm qua nếu không phải vô tình tới, chỉ sợ các nàng không thể dễ dàng thoát thân như vậy, nghĩ đến đây, trên mắt không khỏi hiện lên vẻ áy náy. “Lúc trước không nên rời cốc mà không nói với ngươi, ta là sợ…” Lời của nàng còn chưa dứt, Vô Tình giơ tay lên, ngăn trở nàng nói tiếp, kỳ thực nàng muốn nói cái gì, hắn đều biết, mà hắn không cần nàng áy náy, mỗi người đều có chuyện nên làm, hắn làm sao lại trách nàng chứ. “Được rồi, kế tiếp ngươi định làm như thế nào?!, Vô Tình ôn nhu mở miệng, ánh mắt tựa như thanh hồ (hồ nước trong), tạo nên tầng tầng sóng lớn, khiến người ta không thể rời tầm mắt. Cả người hắn phiêu dật như tiên tử, cho dù ngồi ở xe lăn, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến khuôn mặt hắn, những nữ nhân xuân phong lâu kia, ngây người nhìn, có người còn nói thầm: “Người này đẹp quá a, là ai a?” Các nàng là người trong thanh lâu, tự nhiên không biết đến vô tình, bởi vậy cũng không cảm thấy hắn đáng sợ. Nếu là người bình thường, nhìn thấy hắn, sớm bị dọa chạy. Thanh Dao trầm tư một chút, nếu như bây giờ trở về Vô Tình cốc, nội tâm luôn luôn có điểm không cam lòng, thế nhưng Phượng Phần thành nhất định đề phòng nghiêm ngặt, e là phải cẩn thận đối phó. “Ta định tới Hoàng Viên quốc phía trước một chút, sau này tính tiếp.”