Bên cạnh người Thanh Dao một tiểu quan nhẹ giọng tán thưởng, cúi đầu nhìn hoa y trên người mình liếc mắt một cái, tuy rằng quý báu, hoa y cẩm nhung, thế nhưng cùng người ta so sánh với nhau, thực sự là bụi đất mà, trong lòng liền bị đả kích lớn. Thanh Dao nhẹ gật đầu một cái, còn chưa kịp lên tiếng, thì trước cửa liền truyền đến thanh âm lạnh lùng của hầu gái Tu Hoa lâu. “Được rồi, các cô nương, mời theo nô tỳ lên đài đi.” Lời vừa nói ra, tất cả mọi người liền khẩn trương lên, xoay người lại nhìn tỳ nữ của mình đến, làm cho các nàng giúp đỡ kiểm tra lại một lần. Tỳ nữ của Tu Hoa lâu có vẻ mặt không kiên nhẫn, trong lòng hừ lạnh, căn bản nhà quê, còn phải kiểm tra tả hữu sao? Năm nào hoa khôi không phải là người của của Tu hoa lâu chúng ta, đừng nói đệ nhất danh, chính là tên thứ hai, tên thứ ba, cũng không có rơi qua nhà khác, những người này căn bản là si tâm vọng tưởng, nghĩ đến đây, hầu gái kia sắc mặt càng âm u thêm vài phần, thanh âm lạnh hơn. “Được rồi, đi thôi.” Nói xong quay đầu ở phía trước dẫn được, Thanh Dao khẽ nhướng mài một chút, đáy mắt đầy lạnh lẽo, nhưng không có phát tác, cùng một tiểu nha đầu tính toán quả thật không đáng, mục tiêu chính của nàng là Trưởng Tôn Dận, hôm nay Trưởng Tôn Dận nhất định sẽ qua đây. Hắn sẽ ở nơi nào đây? Thanh Dao âm thầm tính toán, nếu là người trong hoàng thất đến hẳn là ở bên trong gian phòng trang nhã lầu hai, mở cửa sổ, đúng lúc có thể đem quang cảnh phía dưới nhìn thấy rõ ràng nhất. Đoàn người theo kia hầu gái đi qua hành lang nhắm đài cao phía trước mà đi. Lúc này, theo hành lang đối diện, đi tới ba vị nữ tử dáng điệu thướt tha nhiều vẻ, mặc hoa y màu sáng, thần sắc thanh cao, giữa trán đầy vẻ ngạo khí, bước đi ưu nhã, ba nữ tử này chính là thanh quan từ Tu hoa lâu đi ra, và là người được đề cử dự thi lần này. Mộc Thanh Dao chỉ tùy ý nhìn lướt qua, liền nhìn ra những người này chỗ đặc biệt, quả nhiên là được tỉ mỉ dạy dỗ, chỉ phần kêu ngạo tự tin kia, cũng không phải là người bình thường có thể học được, những người đi cùng hàng với nàng nhìn thấy các nàng ấy, rất nhiều người vừa đối diện ba nữ tử kia, khí thế liền yếu đi, cả người lập tức bị mất đi tự tin. Thanh Dao khóe môi thầm cười nhạt, nhìn ba nữ nhân kia vượt lên phía trước đi đầu, chẳng qua là khi mâu quang của nàng rơi xuống trên người vị thanh quan đi sau cùng, ánh mắt đột ngột trầm xuống, quanh thân hàn ý se lạnh, nàng kia mặt mày như hoạ, đáy mắt đầy vẻ sầu khổ, thần tình đạm mạc đến cực điểm, hình như tất cả sự việc này cùng nàng không quan hệ. Nữ nhân này đúng là Huyền Nguyệt công chúa, Mộ Dung Như Âm? Vì sao đường đường công chúa lại trở thành thanh quan của Tu hoa lâu, chẳng lẽ là người nam nhân Thượng Quan Hạo kia, đã đem nàng bán đến thanh lâu. Thanh Dao bất động thanh sắc tiêu sái đi sau cùng, theo một đám người lướt qua hành lang dài của Tu Hoa lâu, đường lát gạch, đi thẳng tiến phía trước đài cao. Toàn bộ phòng khách phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa, tiếng thét chói tai không ngừng, Thanh Dao cau mài một chút, một bước không ngừng tiến lên cùng mấy người phía trước, bên cạnh bục sân khấu hầu gái của các nhà đều đứng ở chờ. Ở giữa đài cao, đứng một đại tú bà cao mã, đối với thanh âm ồn ào dưới đài, chỉ thỉnh thoảng cười, đợi đến khi  hai mươi thanh quan ngồi vào vị trí xong, mới một tay lắc lắc cây quạt, một tay đưa lên cao, dưới đài trong nháy mắt một mảnh yên tĩnh. “Các vị lão các thiếu gia, hôm nay hoa khôi đại tái so tài quyền lên tiếng ngay trong tay các vị, dựa theo quy củ năm rồi, lần này đại tái, tổng cộng có ba vòng, trong tay các vị lão gia các thiếu gia có ba tấm bảng, đến lúc đó, nếu như các lão các thiếu gia, thích vị Hoa cô nương nào, liền đem bài tử kia ném lên, cô nương kia được bài tử tối đa, sẽ trở thành thanh quan đại tái được đệ nhất danh, đệ nhất danh có rất nhiều tiền thưởng nha, các cô nương phải cố gắng nỗ lực.” Tú bà nói xong, cười quay đầu nhìn hai mươi mấy người thanh quan ở phía sau, một lần liếc nhìn sang, mâu quang cuối cùng rơi xuống trên người Mộc Thanh Dao, chợt lóe rồi biến mất như vừa được tẩy gội, Xuân Phong lâu lúc nào lại có mặt hàng tốt như vậy, cũng không có được nhân vật như vậy ở Tu Hoa lâu, bất quá đại tái đã bắt đầu rồi, không cho phép nàng suy nghĩ nhiều. “Được rồi, đại tái lập tức bắt đầu rồi, trong đại sảnh ngoại trừ các vị lão gia các thiếu gia, kỳ thực lầu hai cùng lầu ba nhã giữa cũng có rất nhiều người, cũng đều là cấp khách quý, trong tay bọn họ cũng có bài tử, nhưng không phải là bài tử vàng, mà là bài tử đỏ, một cái bài tử đỏ bằng ba cái bài tử vàng, đến khi kết thúc chúng ta  sẽ cùng nhau thống kê. | Phòng khách lần thứ hai lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Mọi người không cần nói cũng đều biết, mà nhân vật quý khách  này, nhất định là đại quan trong triều, hoặc là hoàng thất quý tộc, đương nhiên không có khả năng xuất đầu lộ diện, bất quá bọn hắn cũng không dám cùng người ta tính toán a, bởi vậy mới sớm phát ra tiếng vỗ tay hoan hô. “Bắt đầu đi, bắt đầu đi.” Mọi người kêu lên, đều có chút không thể chờ đợi được, bọn họ tốn năm mươi lượng bạc, để nhìn những thanh quan tuyệt đẹp, mà không phải để nhìn tú bà có một tầng son phấn thật dày. Tú bà vừa nhìn mọi người làm ầm ĩ hẳn lên, thu lại cây quạt, trầm giọng mở miệng: “Tốt, lần này đại tái, bắt đầu, vòng thứ nhất, mời xem phong tư của các vị thanh quan.” Tú bà nói xong, liền lui xuống. Cái gọi là phong tư, cũng chính là mỗi vị thanh quan lên đài biểu diễn một chút, diện mạo, vóc người, kiến thức, cùng cuộc thi hoa hậu ở hiện đại giống như nhau, ở trên đài đi hai vòng, làm cho mọi người nhìn rõ ràng hơn một ít. Trong tiếng vỗ tay, đã có một tiểu quan đứng lên đi về phía trước, giữa tiếng người ồn ào, nữ nhân kia có chút khẩn trương, sắc mặt phấn hồng, xấu hổ đi tới. Dưới đài cao, hoàn toàn yên tĩnh, những nam nhân kia mở to mắt, nhìn nữ tử trên đài thướt tha nhiều vẻ, mặc dù không có phong cách quý phái, lại có vẻ đáng yêu thiếu nữ, ánh mắt sợ hãi, tựa như con thỏ nhỏ, làm người ta thấy liền thương, rất nhanh làm cho nam tử dưới đài tâm viên ý mãn, theo bước đi nàng chậm rãi xoay người lại, có người bắt đầu vãng ném bài tử lên trên đài, bất quá cũng không thập phần nhiều, hơi thưa thớt rơi. Đợi được nàng đi hai vòng trở về, liền có mấy người nha hoàn của Tu hoa lâu mang một cái khay trong tay đến, gom mấy bài tử màu vàng nhặt, đưa tới cho cô nương kia bỏ vào hộp gấm. Sau đó người thứ hai bắt đầu lên sân khấu, Thanh Dao lạnh lùng nhìn quét một vòng, đối với mấy chuyện này nàng cũng không có hứng thú, nàng xếp hạng mười mấy, vì thế không nóng nảy. Một đôi con ngươi như nước, lặng yên nhìn quét qua, nhìn thấy ba thanh quan cùa Tu hoa lâu, tư thái cao nhã động lòng gười, mâu quang của hai người phía trước, hiện lên sự bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm biến hóa trong sân khấu, mà một người cuối cùng, thì vẫn  cúi thấp đầu, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Công chúalại  thành thanh lâu tiểu quan, nếu quả thật là nàng, vì sao sẽ không về Huyền Nguyệt đi, mặc dù thái hậu nương nương cùng Bắc Tân vương gia không còn, nhưng nàng cũng là hoàng thất công chúa, cũng dễ chịu hơn ở bên ngoài làm kỹ tử. Hay kỳ thực đây căn bản không phải là công chúa, mà là một kẻ khác. Thế nhưng rõ ràng lớn lên giống nhau như đúc, chỉ là hiện tại thái độ không giống trước nữa, trước đây phần khí thế lăng người, cuồng ngạo đã không còn, có chăng chỉ là một phân đạm mạc, lạnh lùng, còn có vẻ sầu khổ trong đáy mắt. Nếu như nàng thật là công chúa, người nam nhân Thượng Quan Hạo kia thật đúng là không bằng cầm thú, tốt xấu gì nàng là nữ nhân của mình, có thể nào đưa vào thanh lâu sở quán chứ. Thanh Dao đang nghĩ đến nhập thần, thì trong đại sảnh, lần thứ hai vang lên tiếng vỗ tay như sấm, nguyên lai lúc nàng ngây người, phía trước rất nhiều người đã đi qua, hiện tại đã đến lượt người của Tu hoa lâu, mà nàng cũng sắp đến lượt. Người đầu tiên của Tu hoa lậu là một vị nữ tử, mặc quần áo cẩm y hoa lệ nhiều màu, tóc đen vén cao, ở bên tóc mai cài một đóa hoa tươi tinh xảo, cả người quyến rũ xinh đẹp, vừa lên đài liền dẫn tới mọi người hoan hô, thỉnh thoảng có bài tử ném lên. Nếu bàn về khuôn mặt đẹp, các cô nương Tu hoa lâu cũng không đẹp hơn cô nuông của thanh lâu khác là bao nhiêu, nữ nhân đẹp vốn là thiên hình vạn trạng, khác nhau chỉ là cách bồi dưỡng, hơn nữa các nữ tử nhà thanh lâu khác cũng đều là tỉ mỉ đào tạo mới có, vậy thì kém nơi nào. Cái yếu kém hơn chính là, mỗi người vừa bước ra, đã lo lắng trong lòng, lúc nào cũng thấy hoakhôi  này nhất định sẽ là Tu hoa lâu được. Chuyện thật là đả kích bản thân tạo nên ảnh hưởng lớn, mà nữ tử Tu hoa lâu mỗi người đều có tư thái, nên tăng thêm ánh sáng.