Thanh Dao lúc này ở trong phòng đọc sách, cau mài lại, hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Mạc Sầu, đã xảy ra chuyện gì?” Mạc Sầu vẫn hơi nghiêng người bên lan can xem náo nhiệt, vừa nghe đến câu hỏi của chủ tử, lập tức đi vào, chậm rãi mở miệng. “Chủ tử, là Thẩm Nhứ Tuyết thái tử phủ dẫn một đám người đến tìm một kỹ nữ tính toán sổ sách, mà kỹ nữ kia lại tên là Niệm Dao.” Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt, Thanh Dao sắc mặt rất khó nhìn, thái tử đặt cái tên này ý nghĩa không cần nói cũng biết, nhưng khi nàng nghe được chỉ cảm thấy buồn nôn, nam nhân đó mà cũng xứng tưởng niệm nàng sao, lợi dụng xong nàng rồi còn có tư cách làm như vậy. Mạc Sầu thấy chủ tử quanh thân sát ý, liền không dám nói thêm cái gì. Ai ngờ chủ tử lại buông sách trong tay xuống, chậm rãi đứng lên đi ra ngoài gian phòng, mấy ngày nay, bọn họ ở tại Xuân Phong lâu này, vẫn luôn mặc trang phục nam tử, cũng dịch dung, bởi vậy căn bản không lo lắng người ta nhận ra, ba người vịn lan can mà đứng, nhìn tình thế phát triển phía dưới. Thẩm Nhứ Tuyết rõ ràng là thua Niệm Dao khí thế, người ta hơi thở không gấp tim không đập mạnh, mặt không đổi sắc, khí định thần nhàn nói chuyện. Đem một vai diễn một tiểu tam phát huy đến cực hạn. Mà Thẩm Nhứ Tuyết là chính chủ, lại thở hổn hển, đỏ mặt tía tai, thật là mất thân phận, hơn nữa Trưởng Tôn Trúc nếu biết nàng làm những chuyện như vậy, không biết sẽ phạt nàng đến đâu? Xem ra nữ nhân này bề ngoài sáng láng, nhưng không có đầu óc. Phía dướip khách Thẩm Nhứ Tuyết dẫn thủ hạ thái tử phủ nhắm trên lầu hướng tới, tất cả mọi người đều thay Niệm Dao mà sợ đổ mồ hôi, đáng tiếc người ta căn bản không thèm để ý, trấn định nhìn Thẩm Nhứ Tuyết xông lên, tựa hồ không chút sợ hãi nào. Mắt thấy đám người Thẩm Nhứ Tuyết đã vọt lên, mười mấy người bao quanh vây Niệm Dao. “Tiện nhân ngươi, cũng dám quyến rũ thái tử, thái tử có thân phận cao quý, là ngươi quyến rũ được nên đắc chí lắm phải không?.” Thẩm Nhứ Tuyết nói xong, một cái tát quăng qua, tất cả mọi người cho rằng Niệm Dao ít nhất là sẽ có chút võ công, bằng không sao có thể trấn định như vậy, một điểm cũng không sợ chứ? Ai biết nàng ta lại đứng yên nhận của Thẩm Nhứ Tuyết một cái tát, bốp một tiếng, lực đạo mười phần vang lên, trên mặt Niệm Dao, một mảnh sưng đỏ, năm dấu ngón tay hiện lên, vậy mà Thẩm Nhứ Tuyết còn không có giải hận, sắc mặt âm ngao lần thứ hai tiến lên, nắm tóc Niệm Dao. Mọi người thấy thế huyết mạch phẫn trương, rất nhiều nam nhân nóng lòng muốn tiến lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng chỉ có hùng tâm, mà không có lá gan kia, ai dám đắc tội với Thẩm trắc phi thái tử phủ, nữ nhân này dù không tốt cuối cùng cũng là hoàng hậu nương nương, bất quá đối với điểm này, mọi người rất thất vọng. Dù cho thái tử thích nữ nhân khác đi, làm trắc phi, chí ít hẳn phải rộng lượng một chút, không ngời lại giống người đàn bà chanh chua nháo đến thanh lâu, xem ra nhà thái tử chưa thanh lý sạch sẽ. Lầu hai nháo thành một đoàn. Bỗng nhiên một đạo thanh âm lạnh như băng không có một tia hơi thở ấm áp vang lên. “Quá ồn, muốn đánh đi ra ngoài đánh?” Mọi người hút phải khí lạnh, sôi nổi ngẩng đầu, nhìn phía lan can lầu ba, chỉ thấy bên lan can bạch ngọc, một người nam tử mặc trường bào màu trắng đang dựa vào, một đầu tóc đen mềm mịn như tơ buộc lên thật cao, hết lần này tới lần khác chừa lại một nữa tóc dài, che nửa bên mặt của hắn, khiến người thấy không rõ khuôn mặt của hắn, mà bên mặt còn lại thì tinh xảo giống như gốm sứ, ở chỗ giao nhau giữa khóe mắt và đuôi lông mày, lại có một đóa lá hải đường màu hồng phấn, cả người tuyệt đẹp đến cực điểm, nhưng hết lần này tới lần khác quanh thân lãnh lệ,  một đôi tinh đồng hiện lên thị máu khí. Không chút nào thương hương tiếc ngọc, ngượi lại đang không kiên nhẫn, khóe môi nhất câu, nói ra lời lạnh lùng. Nam tử này, ai cũng không biết hắn, cả người lộ ra thần bí khó lường, hơn nữa rất lạnh, cả khuôn mặt một điểm biểu tình cũng không có. Nhìn tư thế hắn nói chuyện, hoàn toàn không đem Thẩm Nhứ Tuyết để vào mắt, có phải hắn không biết lai lịch của Thẩm Nhứ Tuyết, hay bản thân hắn chính là một người tuyệt đỉnh lợi hại. Thẩm Nhứ Tuyết đang ở lầu hai đánh đến hưng phấn, vừa nghe giọng nói trên lầu, ngẩng đầu lên nhìn sang. Chỉ thấy một nam tử, xinh đẹp tuấn mỹ, lại bí hiểm, đôi mắt lạnh quét tới, tựa như đại dương mênh mông, làm cho người ta vừa choáng ván, vừa cảm thấy sợ hãi, bất quá bộ dạng không đem nàng để vào trong mắt, làm cho nàng phẫn nộ, buông lỏng tay ra, nghiên người liếc nhìn sang. “Ngươi là người phương nào, lại dám nói chuyện như thế cùng ta, cẩn thận đầu của ngươi.” Thẩm Nhứ Tuyết tiếng nói vừa dứt, chỉ nghe được một tiếng bốp vang lên, mọi người căn bản không thấy nam tử kia ra tay như thế nào, thì Thẩm Nhứ Tuyết đã bị đánh một bạt tai, đánh cho nàng hai mắt nổ đom đóm, thân thể sắp  kìm không được, dùng sức lắc đầu, thật vất vả mới đỡ lấy lan can đứng lại. “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai, lại dám đánh ta.” Nói xong, bởi vì gương mặt đau sưng, nước mắt đều chảy xuống. “Ngân Hiên ” nam tử kia bỏ xuống một câu, vẻ mặt không thay đổi xoay người đi vào buồng trong, thái độ cuồng vọng đến cực điểm, coi như Thẩm Nhứ Tuyết ở trong mắt của hắn so với một con kiến cũng không khác là mấy. Ngân Hiên? Trong đại sảnh ánh mắt của nhiều người hiện lên hoang mang, mà tên này cho tới bây giờ cũng không nghe người ta nói qua, hắn đến tột cùng là ai a? Ngay cả ba người Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu cũng thấy kinh hãi, Ngân Hiên này là người phương nào, sao cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua, hơn nữa võ công quá bí hiểm, chỉ sợ so với Vô Tình có hơn chứ không kém, vừa ra tay, đã nhanh như chớp, tốc độ kia làm người ta nhìn không kịp. Người nam nhân kia trên người dung hợp bao nhiêu dạng tính chất đặc biệt. Đã yêu mị lại tươi đẹp, còn thêm bí hiểm, cuồng vọng bá đạo, quan trọng nhất là lạnh lùng, hai nữ nhân quốc sắc thiên hương bãi đặt ở trước mắt, hình như không liên quan đến mình, bởi vì người khác ầm ĩ đến hắn, nên mới ra thu thập một chút, rồi lại đi vào. Bực này khí phách, bực này năng lực, Thanh Dao thật là bội phục ba phần. Mà Thẩm Nhứ Tuyết không rõ nguyên do liền bị người ta đánh, hơn nữa dù cho nàng vô tri, thì lúc nãy người kia ra tay, nàng liền biết người này bí hiểm đến mức tận cùng, nếu như nàng lại nháo nữa, chỉ sợ sẽ còn phải chịu đòn, thế nhưng nếu cứ như vậy mất mặt mà trở về, nàng lại không cam lòng. Lầu hai, Thẩm Nhứ Tuyết đang ở thế khó xử, muốn rút lui cũng không được. Thì trước cửa lớn Xuân phong lâu, đột nhiên tràn vào một đám người, người dẫn đầu chính là thái tử Trưởng Tôn Trúc, theo phía sau hắn chính là thủ hạ thị vệ, chỉ thấy trên ngũ quan tuấn mỹ của hắn bố trí thâm trầm, lạnh lùng đứng ở cửa đại sảnh, mâu quang khiếp người bắn về phía Thẩm Nhứ Tuyết. Thẩm Nhứ Tuyết vừa nhìn thái tử xuất hiện, cũng đã quên chính mình vừa làm những chuyện gì, chỉ nghĩ đến chịu đòn, lập tức oa một tiếng khóc chạy đi xuống lầu, xông thẳng đến trước mặt Trưởng Tôn Trúc, hơi thở hổn hển chỉ vào lầu ba. “Thái tử điện hạ nên vì thiếp thân mà làm chủ a, cái người gọi Ngân Hiên  kia dám đánh ta.” Nàng tiếng nói vừa dứt, bốp một tiếng, Trưởng Tôn Trúc lại quăng cho nàng bạt tai, cái này cũng sưng lên giống bên kia, hai bên cân bằng, Thẩm Nhứ Tuyết mặt xưng phù như một cái đầu heo, đầu vang lên tiếng ong ong, thân thể  nhịn không được, lùi lại mấy bước ùm một tiếng ngã trên mặt đất hôn mê, ngạc nhiên mở to mắt nhìn thái tử Trưởng Tôn Trúc. Chỉ thấy Trưởng Tôn Trúc cũng không có nhìn lại nàng, mà ngước mắt nhìn lan can lầu hai, nơi đó Niệm Dao đang đứng với bộ dạng chật vật bất kham, nàng vẻ mặt trấn định, tuy rằng bị đánh, mặt sưng lên, đầu tóc mất trật tự khó coi, thế nhưng quanh thân khí phái cũng không thua với bất luận kẻ nào. Trong con ngươi của Trưởng Tôn Trúc chợt lóe rồi mũi nhọn rồi biến mất, ngẩng đầu lên cao giọng. “Là ai đánh người nhà bản thái tử, mời đi ra gặp mặt.”