Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 261
Trong miệng nói, ánh mắt lại liếc nhìn thức ăn trên bàn, má ơi, tuyệt đối không thua Vu đại tửu lâu Lý Thái a, nhân lúc người ta không chú ý, nhanh nhẹn lấy một miếng nhét vào trong miệng, rất nhanh liền phát ra lời khen ngợi: “Trời ạ, thơm quá a, không nghĩ tới tỷ tỷ thủ nghệ tốt như vậy, lãng phí a, lãng phí.”
Minh Nguyệt nói xong, lại vươn tay chuẩn bị lấy lần thứ hai, Thanh Dao vươn tay gõ tay hắn một cái, nghiêm túc mở miệng.
“Rửa tay chưa, lập tức bưng thức ăn lên, chuẩn bị ăn cơm.”
Nàng tiếng nói vừa dứt, mấy người đứng phía ngoài phòng bếp sớm tràn vào, mỗi người đều bưng đồ đi ra ngoài, nhanh chóng bày xong một bàn ăn, hương vị của thức ăn tỏa ra ngào ngạt, mọi người vây quanh ở trước bàn, thấy hoa cả mắt, cuối cùng lại có điểm luyến tiếc ăn.
Thanh Dao cười rộ lên quét mắt liếc mọi người một cái, mở miệng: “Ăn đi, nếm thử thủ nghệ của ta, cho tới bây giờ ta còn chưa nấu cho người khác ăn đâu?”
Lời vừa nói ra, phân nửa người bị hù đến cằm thiếu chút nữa rớt ra, a, đẹp mắt như vậy sẽ không thể ăn đi, bất quá Minh Nguyệt sớm nếm qua hương vị, liền không nhịn được, chiếc đũa nhấc lên không chút khách khí mở miệng: “Các ngươi không ăn, ta ăn, tỷ tỷ thủ nghệ thật tốt a.”
Ăn đồ của người ta nên nói lời ngọt ngào với họ, câu này ở trên người Minh Nguyệt phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, bình thường rất ít nhìn thấy miệng hắn ngọt như vậy, lúc này kêu thân thiết quá, một tiếng tỷ tỷ hai tiếng tỷ tỷ.
Thấy Minh Nguyệt ăn, người khác mới thử vươn đũa, ai đã nếm thử thì muốn ngừng mà không được, quả nhiên ăn ngon a.
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu cũng rất sợ hãi than, chưa bao giờ biết, nguyên lai chủ tử trù nghệ tốt như vậy. Nàng là một tiểu thư nhà quan, làm sao lại nấu ăn ngon như vậy đâu, tuy rằng khó hiểu, nhưng hiện giờ dùng cơm quan trọng hơn.
Mà Vô tình cũng không giống người khác sốt ruột, chậm rãi ăn, Thanh Dao lựa gắp thức ăn, nhẹ nhàng đặt ở trong bát hắn.
“Vô tình, ngươi ăn nhiều chút, quá gầy, một trận gió đều có thể thổi bay mất.”
Nàng vốn tùy ý mở miệng, thế nhưng một lời rơi xuống, phát hiện tất cả mọi người trên bàn đều dừng lại động tác, đồng loạt nhìn nàng, làm hại nàng mặt mũi đỏ rực. Lời nói mới rồi tựa hồ như rất thân thiết, nàng vội vàng vùi đầu ăn, mà Vô tình ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn mọi người làm mọi người lập tức cúi đầu ăn.
Bữa ăn này thật vui vẻ, mọi người đều thỏa mãn, trên bàn thức ăn hết sạch, bát đĩa bừa bãi.
Mộc Thanh Dao một tiếng hạ xuống: “Minh Nguyệt, mấy chuyện còn lại nhờ ngươi.”
Nói xong dẫn người nghênh ngang mà đi, Minh Nguyệt ngây ngốc nhìn, ngẩng đầu quét quanh mình, một người cũng không có, tất cả đều biến mất, bữa tiệc này ăn được có phải quá thảm hay không, bất quá thật đúng là ăn ngon, chính mình vẫn nên ngoan ngoãn chút, lần sau lại bảo nàng làm…
Thanh Dao dẫn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu trở về gian phòng, quét mắt quanh mình không ai lưu ý các nàng, sắc mặt ngưng trọng mở miệng.
“Mạc Sầu, cầm của ta luyện được rồi, tối hôm nay ta chuẩn bị xuất cốc, hai người nhanh chuẩn bị một chút.”
“Dạ, ” Mạc Sầu gật đầu, nàng biết chủ tử chuyên cần luyện cầm như vậy, cũng bởi vì trong lòng nhớ thương Mai Tâm, cho nên mới nóng ruột, như si như cuồng.
“Bất quá Tiểu Ngư nhi thì làm sao bây giờ?”
Mạc Ưu hơi nghiêng đầi nhìn về phía Tiểu Ngư nhi, Thanh Dao cùng Mạc Sầu quay người lại, quả thật Tiểu Ngư nhi mới được có mấy tháng, nếu mang theo nàng, chỉ sợ không tiện hành động, Mộc Thanh Dao đi tới trước mặt Tiểu Ngư nhi, nhìn nàng nói: “Tiểu Ngư nhi, ta để ngươi ở lại trong cốc, sẽ có người chăm lo cho ngươi, ta cần xuất cốc làm một việc, rất nhanh sẽ trở về.”
Tiểu Ngư nhi mở to hai mắt, thâm tâm không cam lòng, thế nhưng nếu Thanh Dao đã quyết định chuyện gì, chỉ sợ sẽ không thay đổi chủ ý, chỉ là nàng ta đừng có quên còn mình là được.
“Ta sẽ trở lại.”
Mộc Thanh Dao biết trong lòng nàng muốn nói cái gì, nên thẳng thắn trả lời, ngoại trừ ở đây, nàng thật sự không tìm được chỗ nào cho chính mình.
Tiểu Ngư nhi nghe xong lời của nàng, cuối cùng cũng yên lòng, vậy đi thôi, nàng nhất định là có tâm nguyện chưa được hoàn thành. Ba người ở phòng thảo luận về chuyện xuất cốc, buổi chiều Thanh Dao ở trong phòng luyện cầm một lúc, Vô tình cũng không tìm nàng, thế nhưng nghĩ đến chính mình sắp ly khai, Thanh Dao luôn có chút áy náy. Nàng biết nếu nàng nói cho Vô tình, Vô tình nhất định sẽ không để cho nàng xuất cốc, hoặc sẽ phái Minh Nguyệt cùng Thanh Phong theo nàng, nhưng với chuyện này, nàng muốn chính mình xử lý, nàng sẽ không bỏ qua Trưởng Tôn Dận.
Ánh mắt hiện lên băng hàn sát khí.
Kẻ giết Mai Tâm, nhất định phải chết.
Ban đêm, ánh trăng thanh khiết, khinh huy chiếu vào toàn bộ sơn cốc, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, vạn vật rơi vào giấc ngủ say.
Thanh Dao phân phó Mạc Sầu cùng Mạc Ưu lưu lại trong phòng, nàng muốn đi xem Vô tình.
Gió mát trăng thanh, hoa rơi trên thềm đá, Thanh Dao nhẹ nhàng đi tới phòng của Vô tình, thế nhưng trong phòng, giường chiếu gọn gàng, căn bản không có người, đã trễ thế này, Vô tình đi đâu? Nàng nghi ngờ nhíu mày, xoay người đi ra ngoài, vốn muốn trở về, ngẫm lại nàng lại quay đầu đi đến phía sau núi, nói không chừng hắn ở phía sau núi đâu, bởi muốn trước khi ly khai, gặp hắn một lần, lần này nàng xuất cốc không biết bao lâu mới có thể trở về.
Ánh trăng bao phủ toàn bộ phía sau núi.
Nhẹ như một tầng lụa mỏng, dược thảo điền lý, gió nhẹ chập chờn, các loại dược thảo tản mát ra mùi thơm ngát, trên thân thể Vô tình cũng tỏa ra hương vị này.
Trên bề mặt hồ, ánh sáng tỏa xuống diễm lệ, nhưng không bóng người nào, Thanh Dao quét mắt một cái, quay đầu rời đi, vừa đi hai bước, lại nghe đến cách đó không xa trong rừng cây nhỏ có tiếng người nói chuyện, không khỏi sinh nghi, đã trễ thế này, ai ở nơi này?
Thanh Dao nhẹ chân đi tới, đẩy ra cành lá che khuất, chỉ thấy trên bãi đất trống giữa rừng, có mấy nam nhân thân hình cao lớn vây quanh Vô tình, Thanh Dao cả kinh, không suy nghĩ nhiều, ám khí bằng bạc Liên hoa hoàn trên tay đã bay ra ngoài.
Xuyên thấu rừng cây, mang theo khí phách lệ phong sắc bén, bay thẳng tới phía trước.
Những người đó nhìn thấy ám khí, nhanh nhẹn tản ra, thế nhưng Liên hoa hoàn kia uy lực rất lớn, mang theo kình phong khốc liệt xoay một vòng, cuối cùng đánh vào hõm vai của một người khiến hắn đau đớn rên nhẹ một hơi, những người khác sắc mặt đại biến, thân hình khẽ động, trường kiếm toàn bộ xuất thủ, bay lên trên không, nhanh như chớp, bao quanh Mộc Thanh Dao, người dẫn đầu gầm lên.
“Lớn mật, ngươi là ai?”
Thanh Dao ngoắc tay, bộ ngân sắc ám khí quay trở lại trên cánh tay, quanh thân lạnh lùng, khuôn mặt như bao phủ lớp băng mỏng, song đồng toát ra ánh sáng khiếp người, bình tĩnh đảo qua, những người đó lập tức thấy sát khí bao phủ, nội tâm không hiểu sao lại run lên, thân thể lui về phía sau một bước, quay đầu nhìn Vô tình ở phía sau.
Thanh Phong đẩy Vô tình đi tới, Thanh Dao thu hồi ánh sáng lạnh lẽo bức người, quan sát Vô tình từ trên xuống dưới, phát hiện hắn không sao cả, tâm trạng nhẹ nhõm, thở dài một hơi, khẽ mở miệng.
“Ngươi không có việc gì, những người này là ai?”
Lúc này nàng mới nhớ tới một việc, Vô tình cốc nếu không có Vô tình đồng ý, ai cũng không vào được, như vậy bọn họ là ai?Nàng vẫn cho rằng Vô tình là đơn thuần, không có thân gia bối cảnh phức tạp, thế nhưng những người này vừa nhìn chính là lai giả bất thiện, bất quá đối với Vô tình rất cung kính, Vô tình đến tột cùng là người như thế nào?
Thanh Dao ánh mắt hiện lên nghi hoặc, bình tĩnh nhìn Vô tình.
Dưới ánh trăng, Vô tình đối mặt với sự nghi ngờ của Thanh Dao cũng không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt lạnh lùng bắn về phía nam nhân cao lớn này, trầm giọng ra lệnh.
“Đều trở về đi, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép trở lại.”
“Dạ?” Vài người lâm vào khó xử, ngay cả Thanh Phong cũng kêu lên: “Công tử.”
Trong mắt hắn hiện lên cảm xúc phức tạp khó hiểu, lặng yên nhìn Thanh Dao, một tia sắc bén chợt lóe rồi biến mất.
“Đi ra ngoài.”
Vô tình tức giận, những người đó không dám nói thêm cái gì, lập tức cung kính lĩnh mệnh, cùng kêu lên: “Tuân lệnh, công tử.”
Lắc mình rời đi, ngang qua Mộc Thanh Dao trừng mắt liếc nàng từ trên xuống dưới bất quá nhận thấy ánh mắt của Mộc Thanh Dao không có hảo ý, vài người hô một tiếng rồi toàn bộ rút lui.
Nữ nhân này nhìn qua cũng không phải là kẻ dễ chọc, ám khí kia thủ hạ không lưu tình, nhất là kẻ đã bị đả thương, hắn che hõm vai, theo sau mọi người rời đi, kinh hãi đảm chiến, vừa rồi nếu không phải nhanh như chớp, bị đánh trúng chính là cổ của hắn, nữ nhân này thật là độc ác a.
Bên cạnh rừng cây đã an tĩnh lại, Vô tình thanh âm lành lạnh vang lên.
“Hai người các ngươi đi xuống trước đi.”
“Dạ, công tử, “ Thanh Phong cùng Minh Nguyệt ngoan ngoãn lui xuống, không dám nói thêm điều gì, chủ tử đêm nay tâm tình không tốt, bọn họ ít mở miệng vẫn hơn không thì ngàn vạn tự tìm đắng mà ăn.
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
70 chương
78 chương
100 chương
2 chương
94 chương
28 chương