Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 246
Thanh Phong sau khi kinh ngạc một hồi, con ngươi lại hiện lên khinh thường, nữ nhân quả nhiên là phiền toái, loại sự tình này cũng làm ra được, may mắn là trong Vô Tình cốc chỉ có nam nhân, một nữ nhân cũng không có, chính là trong vườn dược thảo đến con kiến cũng là giống đực.
“Không cần để ý tới các nàng, cứ để các nàng đợi, một ngày ba bữa cứ theo lẽ thường đưa qua, các nàng nguyện đợi đến lúc nào, liền đợi đến lúc đó.”
Vô Tình lạnh lùng lên tiếng, xoay người lăn xe lăn, hướng bên cạnh mà đi, Thanh Phong theo sau,đẩy công tử ly khai vườn dược thảo.
Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn công tử đi xa, thật lâu không phản ứng, cứ như vậy sao? Các nàng không đi, ngủ ở trong phòng của hắn, hắn sẽ trú ở địa phương nào a?
“Công tử, buổi tối ta ngủ ở chỗ nào a?”
Thanh âm không đổ ấm của Vô Tình từ rất xa nhẹ nhàng thổi: “Ngủ ở Đào hoa lâm.”
“A, không cần a, ” Minh Nguyệt kêu lên, hù dọa chim thú bay mất, mà hắn như thế nào cũng không rõ, vì cái gì công tử lại để ba người kia lưu lại, này là hiện tượng chưa bao giờ có trước kia, công tử từ khi nào thì tốt bụng như thế, vẫn để cho các nàng lưu lại.
Minh Nguyệt quay đầu nhìn phía mấy hạ nhân đang thu dọn vườn dược thảo.
“Công tử, gần đây có phải hay không bị cái gì kích thích?”
“Minh Nguyệt công tử, chúng ta không biết, ” hạ nhân trăm miệng một lời nói, Minh Nguyệt tự cảm thấy không thú vị, xoay người bay đi, hiện tại hắn muốn phát tiết, mặc kệ người thú gì một người cũng đừng hòng thoát được, đi lại giống như một trận gió, hạ nhân trong vườn dược thảo không khỏi thở dài.
Không biết lại là người nào động vật nào xui xẻo hứng chịu cơn giận của Minh Nguyệt công tử.
Thanh Dao cùng Mạc Sầu, còn có Mạc Ưu trú ở dưới Vô Tình cốc, chậm rãi đã biết một ít tình huống trong cốc.
Vô Tình cốc, liên tiếp nối liền nhau trong núi lớn, phong cảnh như vẽ, hoàn cảnh tuyệt đẹp, trong cốc trừ bỏ Vô Tình, còn có Thanh Phong cùng Minh Nguyệt, hai thị đồng này, động một tí yên tĩnh, được Vô Tình truyền lại võ công, tuy rằng chính là đồng tử, thân thủ lại vô cùng lợi hại, trừ bỏ Vô Tình cùng hai người bọn họ, trong cốc còn có mấy người, mấy người hạ nhân, tất cả đều là nam tử, bình thường phụ trách công việc trong cốc.
Trong cốc, một cái nữ nhân cũng không có, phỏng chừng cả động vật cũng là giống đực.
Quỷ y Vô Tình chán ghét nữ tử, nguyên lai là dự thật, chính là hắn vì sao lại chán ghét nữ nhân? Bất kể chuyện gì đều có tiền căn hậu quả (nguyên nhân hậu quả), tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ chán ghét nữ nhân.
Bất quá các nàng vào cốc đã vài ngày, cũng không gặp được Vô Tình, thậm chí cả Thanh Phong cùng Minh Nguyệt cũng không thấy, một ngày ba bữa có hạ nhân đưa lên, những người đó hỏi gì củng không biết, các nàng muốn từ miệng bọn họ moi ra chuyện tình tuyệt đối không có khả năngt, cuối cùng chỉ phải từ bỏ, một lần, Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu hoài nghi bọn họ là người câm, bất quá có một lần nghe được người đưa cơm mở miệng.
“Ăn cơm đi.”
Lúc ấy dọa các nàng nhảy dựng, nguyên lai những người này không phải người câm a, kia sao có thể quanh năm không nói lời nào đâu, bất quá người ta chỉ nói một câu như vậy, lại tiếp tục không mở miệng.
Trong cốc, im ắng, một chút thanh âm đều không có.
Hoa đào nở tươi đẹp rực rỡ, đào hồng liễu xanh, gió nhẹ thổi qua, hoa đào nhẹ nhàng bay lả tả, rơi đầy đất, xinh đẹp cực kỳ.
Phía trước nhà trừ bỏ rừng đào, ở ngoài hành lang, trồng một ít hoa cỏ, muôn hồng nghìn tía (*),mùi thơm ngào ngạt.
(*muôn hồng nghìn tía: hoa khoe màu đua sắc)
Mặt sau của nhà, có một mảnh vườn dược thảo rất to, bên trong có đủ loại dược thảo kì lạ, theo gió lướt nhẹ, một cỗ mùi dược thảo thơm ngát, ở mặt sau vườn dược thảo, có một hồ nước tròn, làn khói tía mỏng xoáy lên, dường như có làn khí nóng bay lên từ trong hồ, không gió, hồ kia trong suốt tựa như một cái gương,bên bờ dược thảo nhẹ nhàng rơi xuống, nước kia như mang theo một cỗ hương thơm tươi trẻ, chẳng những dễ ngửi, hơn nữa khi tắm rửa, thoải mái cực kỳ.
Có một lần Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu vụng trộm xuống ngâm nước trong chốc lát,nước nóng lạnh thay nhau luân chuyển, cảm thấy giống như mỗi một tấc da thịt đều căng ra, ngay cả mạch máu cũng chìm xuống, lại có thể cảm nhận được máu lưu động, như vậy thanh sạch.
Sau khi ngăm mình tắm xong, toàn thân như giản ra, chưa bao giờ thần thanh khí sảng như thế.
Bất quá Mộc Thanh Dao không dám ngăm lâu, bởi vì trong cốc này, đều là nam tử, chỉ có nàng cùng Mạc Sầu hai nữ tử, nếu như bị người ta bắt gặp được sẽ rất xấu hổ a.
Nhưng mà cho tới bây giờ, ngoại trừ mấy người hạ nhân kia ra, các nàng ai cũng chưa gặp được!
Sau giờ ngọ, buổi trưa Thanh Dao tỉnh ngủ, mở to đôi mắt đầy sương mù nhìn hoa đào ngoài cửa sổ, một cảm giác buồn bã bỗng nhiên xông lên đầu, không khỏi thở dài một hơi, Mạc Sầu ôm Tiểu Hồ Ly từ bên ngoài đi tới, quan tâm hỏi: “Chủ tử, làm sao vậy?”
“Bọn họ căn bản là không để ý tới chúng ta, làm sao bây giờ đây?”
“Không để ý tới cũng được, chúng ta vẫn cứ ở chỗ này, dù sao ở đây tựa như thế ngoại đào nguyên, ở cũng rất thoải mái.”
Mạc Sầu cùng nàng giống nhau, từ từ đã bắt đầu thích cái chỗ này, bởi vì nơi này không có lục đục với nhau, cũng không có giết chóc thị máu, có chăng chỉ là sự ôn hoà, tuy rằng những người đó không gặp mặt các nàng, thế nhưng cũng không làm khó các nàng, như vậy là đủ rồi.
Mạc Sầu vừa dứt lời, Mạc Ưu từ bên ngoài đi tới, vẻ mặt hưng phấn.
Hai ngày nay không thấy được bóng dáng của hắn đâu, không nghĩ tới vừa xuất hiện, lại mang khuôn mặt cao hứng như vậy, Mạc Sầu kỳ quái nhíu mày: “Mạc Ưu, ngươi thế nào cao hứng như thế?”
“Hai ngày nay biết ta đi không?” Mạc Ưu thần bí mở miệng, lập tức không đợi Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu suy đoán, hắn đã sớm nóng ruột nói ra: “Ta từ trước đến nay cùng Minh Nguyệt kia kết giao tình cảm, tiểu tử kia cuối cùng cũng không bài xích ta, vì thế ta liền từ lời nói của hắn, rốt cuộc cũng nghe được một ít chuyện.”
Mộc Thanh Dao vừa nghe lời của hắn, lập tức có hứng thú.
“Nghe được cái gì?”
“Vô Tình công tử mỗi ngày sau giờ ngọ thích ở đào hoa lâm đánh đàn, tiểu thư sao không đi gặp hắn.”
Mạc Ưu hắc đồng trông suốt loé sáng, hưng phấn thở phì phò, Mạc Sầu nghe xong lời nói, ngẩng đầu xuyên thấu qua song linh nhìn đào lâm ngoài cửa sổ, khẽ nhướng mài có chút khó tin.
“Không thể nào, vì sao chúng ta nghe không được tiếng đàn?”
Đúng vậy, các nàng chỗ ở ngay bên cạnh rừng đào, vì sao các nàng cho tới bây giờ cũng không nghe thấy có người đánh đàn ở bên trong đây?
“Không phải, trong rừng đào có bày trận pháp, chỉ tiến vào đào lâm mới có thể nghe được tiếng đàn, bên ngoài căn bản nghe không được, hình như ngăn cách thanh âm.”
Mạc Ưu nói xong, Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu lập tức hai mắt sáng lên: “Thật là trận pháp lợi hại a!”
“Tốt, chúng ta tiến vào đào hoa lâm tìm tòi xem, chỉ cần hắn ở trong rừng đào, ta nhất định làm cho hắn thu chúng ta làm đồ đệ, ” Mộc Thanh Dao nhấc áo ngủ bằng gấm trên người lên, xuống giường sửa sang lại một chút quần áo, dẫn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đi ra phòng ngủ.
Chỉ thấy sau giờ ngọ ánh nắng một mảnh ấm áp, tháng ba là mùa đẹp nhất, hoa đào nở rất tươi đẹp, cây cỏ xanh tươi, ở ngoài lan can, chim tước cất lên tiếng hót, thanh thúy dễ nghe.
Gió nổi lên, hoa đào rơi, nhưng mà không có tiếng đàn, bốn phía chỉ một mảnh mờ mịt.
Mộc Thanh Dao nhìn lướt qua Mạc Sầu cùng Mạc Ưu.
“Các ngươi ở tại chỗ này, ta đi vào.”
“Tiểu thư, cẩn thận một chút, ” Mạc Sầu dặn dò, trong đào hoa lâm có trận pháp cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là Vô Tình, chỉ cần tiểu thư không làm cho hắn tức giận, thì không có việc gì: “Ngươi đừng chọc hắn.”
“Ta biết.”
Thanh Dao nở nụ cười, làm đôi mài cong cong, đôi mắt chứa ánh sáng ngọc, tuy rằng hoa đào xán lạn, nhưng nàng cũng là một đóa ra tươi đẹp nhất, thân hình nhúng một cái, người đã vào trong rừng.
Quả nhiên vừa vào bên trong, liền nghe được tiếng đàn miểu miểu vang xa, cửu khúc thập bát chuyển, động lòng người đến cực điểm, nàng còn chưa từng có nghe qua tiếng đàn êm tai như thế, mặc dù có đàn của Tây Môn Tân Nguyệt, còn có tiếng tiêu của Mộ Dung Lưu Tôn, thế nhưng so với tiếng đàn đang phát ra này, tựa hồ cũng còn kém một chút, đàn này lôi cuốn xúc động lòng người, tựa như mang theo một cỗ ma lực, nó vui ngươi cũng vui, nó buồn, ngươi càng nước mắt lã chã rơi, Thanh Dao ở trong rừng giẫm chân tại chỗ đi qua.
Cây đào bỗng nhiên chuyển động, hoa đào khắp trời bỗng mang theo kình phong sắc bén đánh qua đây, nàng thầm kêu một tiếng không tốt, người đạ nhảy lên, thế nhưng hoa đào kia dường như có linh tính, nó theo sát ngươi bay lên tới giữa không trung, bao quanh quấn quít lấy ngươi, cho ngươi cảm thấy hít thở không thông, còn mang theo một cỗ sát khí.
Bỗng nhiên tiếng đàn đổi nhịp, tựa như suối trong chảy qua núi cao, sạch sẽ, tẫn trừ sát khí, hoa đào tứ tán, trên không trung bay lượn.
Nàng bình tĩnh nhìn lại, bên trong hoa đào bay lả tả, một người ngồi ở trong rừng, bàn tay trắng nõn đang gảy đàn, chuyên tâm mà chăm chú, đôi mắt khẽ nhắm hờ, tóc đen dài như mây trút xuống vai, hai hàng lông mài như vầng trăng non, da thịt thắng tuyết, mặc dù thấy không rõ ánh sáng trong suốt rực rỡ trong đôi mắt hắn, nhưng vẫn làm cho người ta chấn động, một người sao lại có thể có khí chất thần tiên như vậy, tựa như dòng nước từ trên Thiên Sơn chảy xuống, càng giống như một đóa tuyết liên, đẹp đến khuynh thành tuyệt tươi đẹp, nhưng không nhuộm một điểm khói lửa trần thế.
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
70 chương
78 chương
100 chương
2 chương
94 chương
28 chương