Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 241
Lúc này lập tức có đại thần đi qua chào hỏi, Trưởng Tôn Trúc rất nhanh bị vây quanh qua một bên, nói chuyện với những người đó.
Mộc Thanh Dao thờ ơ lạnh nhạt với tất cả mọi chuyện bên cạnh, trên cung yến, sắc màu rực rỡ, đào hồng liễu lục, ánh sáng suy đoán, đố kị theo bốn phương tám hướng bắn qua đây, Mộc Thanh Dao nheo mắt nhất nhất nhìn quét trở lại, cũng không thấy nàng có chút nào phí sức hay khẩn trương, ngược lại, trong đôi đôi mắt xinh đẹp, những mũi nhọn lạnh lẻo trải rộng, tựa như mũi tên trên cây cung, nhìn đến chỗ nào, là những nữ nhân kia đều vội vã bị áp lực khiếp người đánh bại, nhanh chóng cúi đầu.
Mắt thấy thời gian lặng lẽ trôi qua chậm chạp, đáy mắt Mộc Thanh Dao càng phát ra sắc bén, trong lòng sự lo lắng càng ngày càng nặng, Mai Tâm không biết như thế nào, tại sao cung yến còn không bắt đầu? Quay đầu quét mắt liếc nhìn Nghênh Phong ở bên cạnh một cái, Nghênh Phong liền khom lưng nhỏ giọng mở miệng.
“Đừng nóng vội, Mộc cô nương, hoàng thượng cùng hoàng hậu lập tức tới ngay.”
Nàng vừa dứt lời, liền nghe được thanh âm lanh lảnh của thái giám vang lên.
“Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm, quý phi nương nương giá lâm, ” một thân minh Hoàng Long bào Trưởng Tôn hoàng đế, dắt theo hai nữ tử trang phục lộng lẫy xuất hiện, nữ tử bên tay phải, ung dung sang trọng, một thân phượng y màu đỏ thẫm đẹp đẽ cao quý, trên phượng y thêu con phượng hoàng năm màu, vị này nhất định là mẹ đẻ Trưởng Tôn Trúc, Thanh La quốc hoàng hậu nương nương.
Bên tay trái của Trưởng Tôn hoàng đế có một nữ tử khác, nàng này một thân quyến rũ xinh đẹp, quang hoa bức người, y phục khiêu gợi, một thân quần áo dài hỏ ngực, đem thân thể hoàn mỹ mềm mại lả lướt bày biện ra ngoài, khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ, cùng Trưởng Tôn Dận phi thường giống, chắc hẳn vị này là Thanh La quốc quý phi nương nương, mẹ đẻ của Trưởng Tôn Dận.
Lúc này Trưởng Tôn Dận đứng ở bên người Trần quý phi, một bên đem tay dìu mẫu phi của mình, một bên ngước mắt quét nhìn toàn bộ yến hội, trong mấy trăm người trên yến hội, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nữ tử xinh đẹp lạnh lẽo bức người kia, khóe môi hắn nhất đó là nụ cười ma quái vô hồn, nữ tử này đến tột cùng là người phương nào?
Thanh Dao theo mọi người đứng dậy quỳ lạy chào, lúc này Trưởng Tôn Trúc đã đi tới trước mặt hoàng đế cùng hoàng hậu, thanh âm lang lảnh vang lên.”Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu.”
“Trúc nhi tới, mau đứng dậy đi, ” Trưởng Tôn hoàng đế từ ái mở miệng, thanh âm của hắn tiết lộ, hắn cực kỳ yêu thích đứa con trai này.
Đợi đến khi hoàng đế hoàng hậu, cùng quý phi nương nương ngồi xuống, thì mọi người mới có thể đứng dậy, sôi nổi đi về chỗ ngồi.
Ánh trăng nhẹ toả, làm cho mặt hồ phát ra từng đợt sóng ánh sáng dồn dập, lúc này yến hội chính thức bắt đầu, Trưởng Tôn Trúc ngồi ở bên cạnh Mộc Thanh Dao, cả người hắn ôn nhuận như ngọc, điều này khiến cho Trưởng Tôn hoàng đế cùng Trưởng Tôn hoàng hậu mở to mắt ngạc nhiên, nhìn nhau liếc mắt một cái, cô gái này là người phương nào, Trúc nhi vì sao lại mang nàng tới tham gia cung yến, từ trước tới nay cung yến đều do Thẩm Nhứ Tuyết tham gia, hôm nay sao lại là người khác, cô gái này, không phải là người trong lòng Trúc nhi chứ.
Trưởng Tôn hoàng đế bất động thanh sắc đánh giá Mộc Thanh Dao…
Lúc này vũ cơ chậm rãi bắt đầu hiến vũ, trong lúc nhất thời, ca múa mừng cảnh thái bình, bên cạnh phái hoà bình lúc này như mạch nước ngầm dưới bắt đầu khởi động, nhưng sau đó ngay lập tức bị che dấu đi.
Hoàng thất của Thanh La quốc, có tất cả ba hoàng tử, thái tử Trưởng Tôn Trúc, Dận vương Trưởng Tôn Dận, còn có một hoàng tử vẫn chưa được phong vương, chỉ có mười sáu tuổi, đang ngồi ngay ngắn ở phía dưới Trưởng Tôn Dận.
Trưởng Tôn Trúc là do hoàng hậu sở sinh, hơn nữa thuở nhỏ thông minh, mười lăm tuổi liền được phong làm thái tử, mà Trưởng Tôn Dận cũng không yếu, mười sáu tuổi liền được phong vương, trong triều đình này, chia làm hai phe tranh đấu gay gắt, con ông cháu cha là một phe với vương gia, Trưởng Tôn hoàng đế thái độ làm người khôn khéo cơ trí, sao lại không biết tâm tư những người này, thế nhưng hai phái cho tới bây giờ vẫn còn rất hoà bình, vì thế hắn cũng không nhúng tay vào việc mờ ám giữa bọn họ, bất quá xem ra đất nước này càng ngày càng không ra hồn, đang chờ thời gian để thanh lý.
Trưởng Tôn hoàng đế đang tính toán suy nghĩ, ánh mắt lần thứ hai quét nhìn về phía nữ tử vẫn thản nhiên như không có việc gì xảy ra kia, nàng vẫn đang chăm chú thưởng thức món ngon mỹ vị, cùng với ca vũ trong cung. Trong trường hợp có sự kiện lớn như vậy, lại có thể mặt không đổi sắc, đến tột cùng là vô tri, hay vẫn là cơ trí hơn người?
Yến hội tiếp tục tiến hành, cung yến hôm nay cũng chính là thọ yến của Trần quý phi, nên các vị đại thần phải có hành động một phen, bởi vậy khi yến hội tiến hành đến phân nửa, liền ngừng lại, để mọi người dâng quà mừng thọ, Trưởng Tôn Trúc cũng chuẩn bị hậu lễ dâng, bây giờ còn không phải là lúc đển quyết liệt với nhau, đương nhiên hắn sẽ không xé rách mặt mũi của Trần quý phi.
Hơn nữa hôm nay hắn có chuyện quan trọng hơn, Trưởng Tôn Trúc khóe miệng câu ra ý cười, hai tròng mắt ôn nhuận nhìn về phía Thanh Dao bên cạnh.
Chỉ thấy nàng khí định thần nhàn, thản nhiên bình tĩnh, căn bản là không bị bất luận kẻ nào ảnh hưởng đến, quanh thân nàng khí phái buông thả, thật không hỗ là nữ nhân hắn coi trọng, nên càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn.
Lúc dâng tặng lễ vật, có một chút bị cản trở, vì khi Trưởng Tôn Trúc đang chuẩn bị mở miệng, xin phụ hoàng cùng mẫu hậu vì hắn và Thanh Dao mà tứ hôn, thế nhưng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trưởng Tôn Dận đã đứng lên cướp trước một bước, cung kính nhìn về phía Trưởng Tôn hoàng đế cùng Trưởng Tôn hoàng hậu ở trên cao, chậm rãi mở miệng.
“Phụ hoàng, không phải người Thanh La quốc của chúng ta vẫn muốn biết đại huyền hoàng hậu danh chấn thiên hạ hay sao? Kỳ thực hôm nay nàng đã ở trên yến hội.”
Lời vừa nói ra, như đá chìm đáy biển, yến hội lập tức dậy lên làn sóng chưa bao giờ có, các đại thần nghị luận sôi nổi, ngẩng đầu nhìn xung quanh khắp nơi, đại huyền hoàng hậu sao lại đến Thanh La quốc, trong đó mâu quang của rất nhiều người rơi xuống trên người Mộc Thanh Dao, nữ nhân thái tử mang đến không phải là đại huyền hoàng hậu chứ?
Nữ nhân này xác thực không tầm thường, ở trường hợp long trọng như vậy, làm như không có việc gì, quanh thân bình tĩnh lạnh lùng, không phải người bình thường có thể làm được, sẽ không thật sự là vị hoàng hậu Huyền Nguyệt hưu hoàng đế chứ.
Toàn bộ yến hội lập tức nghị luận sôi nổi.
Trưởng Tôn Trúc mặt đen lại, âm ngao giận dữ nhìn trừng trừng Trưởng Tôn Dận, hắn làm sao biết Thanh Dao là Huyền Nguyệt hoàng hậu, mâu quang lập tức quét về phía người ngồi bên cạnh Trưởng Tôn Dận, lhắn ập tức liền hiểu được, bên người Trưởng Tôn Dận có một đại thần, chính là sứ thần lần đầu tiên đi đến Huyền Nguyệt, hắn nếu như nhận ra Thanh Dao, dĩ nhiên sẽ đem chuyện quan trọng này nói ra.
Trưởng Tôn Trúc xoay mình đứng dậy, yến hội lập tức an tĩnh lại, yên lặng đến nỗi ngay cả cây kim có rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy, mọi người nín thở để xem thái tử Trưởng Tôn Trúc sẽ có hành động gì.
Thế nhưng Mộc Thanh Dao đã nhanh nhẹn cướp trước một bước đứng lên, thanh âm như nước chậm rãi vang lên.
“Phải, ta chính là hoàng hậu của Huyền Nguyệt, Mộc Thanh Dao.”
“Hiện tại đã không phải ” Trưởng Tôn Trúc như đinh đóng cột tiếp lời, nàng có ý đồ gì, hắn làm sao lại không biết, sắc mặt lạnh lùng, chậm rãi mở miệng: “Xin phụ hoàng cùng mẫu hậu tứ hôn cho chúng ta.”
Trưởng Tôn Trúc một lời rơi, toàn bộ yến hội lập tức nổ tung, khơi lên một làn sóng mạnh mẽ, Trưởng Tôn hoàng đế đang ngồi trên cao sắc mặt có chút khó coi, đôi mắt đen u ám, thái tử sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy, nữ nhân này là Huyền Nguyệt hoàng hậu, tuy nói nàng đã hưu đế, bất quá cũng phải cần hoàng đế đồng ý mới được, tại sao lại bị dính vào trong như thế?
Bên cạnh hoàng đế Trần quý phi lập tức bắt được cơ hội, quyến rũ mở miệng: “Thái tử rốt cuộc là thái tử, đúng là khác xa với mọi người.”
Hoàng hậu vừa nghe lời nói gây xích mích của nàng ta, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn về phía con trai của mình, Trúc nhi đây là thế nào, hiện tại trên triều đình đã có rất nhiều người ủng hộ Dận vương gia, hắn cũng không phải không biết, một khi làm không tốt, không chỉ ngôi vị thái tử bị phế, còn mới liên lụy đến rất nhiều đại thần.
“Trúc nhi, ngồi xuống, không thể lỗ mãng.”
Thế nhưng Trưởng Tôn Trúc căn bản là đã quyết tâm, cố chấp mở miệng: “Xin phụ hoàng, mẫu hậu tứ hôn.”
Yến hội lần thứ hai lâm vào vắng vẻ, lúc này đây không còn ai dám lên tiếng cả, Trưởng Tôn hoàng đế sắc mặt âm ngao không gì sánh được, một đôi ánh sáng khiếp người bắn về phía Mộc Thanh Dao, nữ nhân này thật có bản lãnh, đường đường một thái tử Thanh La quốc lại vì nàng, ngay cả tiền đồ cũng không để ý, nữ nhân này quả nhiên là kẻ gây tai hoạ.
Mộc Thanh Dao lạnh lùng quét mắt liếc nhìn Trưởng Tôn Trúc, cuối cùng mới ngước mắt nhìn về phía Trưởng Tôn hoàng đế trên cao.
“Thanh La là muốn hướng Huyền Nguyệt chính thức khai chiến phải không? Tuy rằng ta đã rời khỏi Huyền Nguyệt, nhưng nếu Huyền đế biết ta hiện tại ở Thanh La quốc, chỉ sợ chiến tranh sẽ nổi lên, mà Thanh La quốc đại khái là một quốc gia không thể khai chiến nhất trong thất quốc, vì thế xin Trưởng Tôn thái tử hay suy nghĩ lại đi.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều hoảng sợ, nữ tử này ý nghĩ thật là sắc bén a, chỉ xuất hiện có một hồi, liền đem Thanh La quốc nhìn thấu triệt để, không sai, hiện tại Thanh La quốc là quốc gia không muốn khai chiến nhất, bởi vì nội loạn chưa trừ, hai phái tranh chấp không ngừng, lòng người trên triều đình đều bất hòa, liên lụy đến dân chúng không ngừng kêu khổ, quốc gia như vậy, còn dám khai chiến hay không?
Trưởng Tôn hoàng đế ngực cứng lại, xem ra thời gian thanh lý đóng rối mù này đã đến, thiên hạ e rằng rất nhanh liền rối loạn a.
Về phần nữ nhân này, người ta căn bản không có ý nghĩa muốn gả cho trúc nhi, bằng không sẽ không trước mặt nhiều người như vậy cự hôn, nhìn Trúc nhi tựa hồ bị đã kích không nhẹ a, thực sự là nghiệt duyên, cô gái này rất cơ trí còn có suy nghĩ hơn người như vậy, nếu như nàng thật tình gả cho Trúc nhi, cũng có thể xem như Thanh La quốc có thêm một người trợ giúp thái tử một tay a, đáng tiếc người ta căn bản không muốn, dưa hái còn xanh thì không ngọt, chỉ mong Trúc nhi sẽ nghĩ thông.
Bất quá người thông tuệ sắc bén như vậy, chỉ sợ không giữ lại được a!
Trưởng Tôn hoàng đế con ngươi lóe ra một cái, lướt qua Trưởng Tôn Trúc, rồi nhìn sang Trưởng Tôn Dận, khóe môi câu ra nụ cười như có như không.
“Được rồi, đều ngồi xuống đi.”
Trưởng Tôn hoàng đế phất tay, ý bảo mọi người ngồi xuống, yến hội tiếp tục, thế nhưng không có nửa phần vui vẻ như lúc trước, mà Trưởng Tôn Trúc từ sau lời nói kia của Mộc Thanh Dao, cả người lâm vào trầm mặc, Thanh Dao nói không sai, nếu như hắn nạp nàng làm thái tử phi, như vậy Huyền đế tất nhiên sẽ cùng Thanh La khai chiến, mà Thanh La hiện tại nội bộ đang rung chuyển bất an, xem ra cần phải có thời gian chỉnh lý những người đó!
Về phần Thanh Dao, hắn sẽ chờ, đợi đến khi nội loạn diệt trừ, hắn cũng không sợ cùng Huyền đế khai chiến.
Trong thiên địa. Chỉ có nàng mới xứng đôi với ngôi vị thái tử phi của hắn
Thái tử phủ.
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu chờ tới khi chủ tử rời đi, liền ôm tiểu hồ ly Mao Tuyết Cầu đi ra ngoài tìm nơi Mai Tâm bị giam, chỉ là không nghĩ tới, ngoài cửa Minh Nguyệt Uyển lại có nữ nhân Nghênh Tình kia coi chừng, dưới ánh trăng, nữ nhân này vẻ mặt như người ta thiếu tiền nàng, làm cho Mạc Sầu cùng Mạc Ưu thật muốn đánh nàng ta một hồi.
“Đi làm gì?”
Nghênh Tình lạnh lùng mở miệng, dẫn hai thị vệ của vương phủ, ngăn cản lối đi của Mạc Sầu cùng Mạc Ưu.
“Chúng ta muốn đi ra ngoài dạo, chuyện này cũng không được sao?” Mạc Sầu mắt trợn trắng, nữ nhân này thật đáng ghét, không phải chỉ là bò lên trên giường của chủ tử thôi sao? Thì đã vênh váo tự đắc như chim công, cùng lắm nàng ta chỉ là công cụ ấm giường thôi.
“Trong thái tử phủ có cấm địa, nếu là ngươi các tùy tiện xông vào cấm địa thì làm sao bây giờ?”
Nghênh Tình sắc mặt lạnh hơn, nghĩ đến thái tử mang nữ nhân kia đi tham gia cung yến, rất khả năng hôm nay sẽ làm cho hoàng thượng tứ hôn, trong lòng của nàng liền phiền muộn, có một loại xung động muốn đánh người, vì thế những người này nếu chọc tới nàng, nàng liền không khách khí.
“Ngươi lời này có ý gì? Chúng ta sống ở chỗ này cũng được một thời gian thật dài, cũng không có nghe Nghênh Phong nói qua thái tử phủ có cấm địa, người đầu tiên liền nói có cấm địa, thực sự là nữ nhân đáng ghét.”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, Nghênh Tình liền nổi giận, nhún người nhảy qua đây, cùng Mạc Sầu đánh nhau, Mạc Ưu vừa nhìn thấy, rất sợ Mạc Sầu bị hại, vội vàng lau – người qua mà hai thị vệ kia cũng vọt tới.
Trong lúc nhất thời trên đất trống trước cửa Minh Nguyệt uyển, đánh nhau thành một đoàn, hạ nhân bên trong Minh Nguyệt uyển cũng không biết xảy ra chuyện gì, sớm đã có người đi bẩm báo với quản gia, chớp mắt thấy người đến càng ngày càng nhiều.
Mạc Sầu liền ném một ánh mắt cho Mạc Ưu, hai người tâm linh tương thông, Mạc Sầu một chiêu liền thất bại, ăn của Nghênh Tình một chưởng, thân hình ngã xuống, thanh âm thở ra đau đớn, Mạc Ưu giận dữ, nguyện nha đao vung lên, ánh sáng mạnh mẽ bắn ra, đánh trúng Nghênh Tình cùng hai thị vệ ép họ phải rút lui một bước, Mạc Sầu thừa cơ lặng lẽ lui ra phía sau, lướt qua đoàn người đang vây quanh, lắc mình ly khai.
Hoằng Văn quản gia nghe xong bẩm báo, lập tức dẫn hạ nhân vương phủ chạy qua đây, lạnh lùng quát bảo Nghênh Tình ngưng lại.
Đợi được mọi người im lặng im lặng xuống, mới phát hiện Mạc Sầu không thấy, sắc mặt Nghênh Tình lập tức đại biến, nhanh chóng tiến lên hai bước, tiến đến bên tai của Hoằng Văn quản gia, nhỏ giọng nói thầm hai câu, sắc mặt của Hoằng Văn liền thay đổi theo, lập tức phân phó hạ nhân vây xem, nhanh chóng đi tìm Mạc Sầu cô nương.
Trong lúc nhất thời cả tòa thái tử phủ bị đều động, mọi người phân công nhau đi tìm Mạc Sầu.
Mà Mạc Sầu ôm theo tiểu hồ ly, rất nhanh liền tìm được nơi Mai Tâm bị giam địa phương, là một gian sài phòng phía sau trù phòng của thái tử phủ, không biết bởi vì thái tử đánh giá cao năng lực của hắn, hay hắn căn bản là không muốn khó xử Mai Tâm, vì thế bên ngoài sài phòng chỉ treo có một ổ khóa, ngay cả một người canh gác cũng không có.
Mạc Sầu một cước đá văng ra cửa, lắc mình đi vào, chỉ thấy bên trong sài phòng dưới ngọn đèn yếu ớt, Mai Tâm đang nằm nghiêng ở trên một đóng củi, không nhúc nhích một chút nào, Mạc Sầu nhướng mài, người này sao lại ngủ được chứ, chẳng lẽ không biết chủ tử cùng các nàng lo lắng muốn gần chết sao?
Nàng ôm chặt tiểu hồ ly vọt tới, đở lấy Mai Tâm.
“Mai Tâm, Mai Tâm, ngươi không sao chứ.”
Thế nhưng hơn nửa ngày Mai Tâm cũng không có một chút phản ứng nào, Mạc Sầu cảm giác được có điểm gì là lạ, hơn nữa trong tay tựa hồ có cảm giác dinh dính, một mùi máu tươi đầy rẫy ở trong mũi, sắc mặt của nàng lập tức đại biến, con ngươi không ngừng co rút lại, dùng sức lắc thân hình của Mai Tâm.
“Mai Tâm, Mai Tâm, ngươi tỉnh lại, ngươi tỉnh lại a, ngươi đừng như vậy, ngươi làm sao vậy? Mai Tâm, ngươi không phải nói muốn chiếu cố tiểu thư cả đời sao? Ngươi đừng làm ta sợ.”
Mạc Sầu luôn luôn kiên cường đã phải khóc lên, dìu thân thể Mai Tâm đứng dậy, chỉ thấy ở trước ngực của nàng, đoan đoan chính chính cắm môt thanh chủy thủ, máu từng giọt tí tách rơi trên mặt đất, mà trên mặt đất lúc này đã có một đống máu thật lớn.
“A?” Mạc Sầu điên cuồng kêu lên.
Lúc này bên ngoài sài phòng, Hoằng Văn quản gia cùng Nghênh Tình đã dẫn đám người thái tử phủ chạy tới, bao vây quanh sài phòng, nghe được bên trong sài phòng truyền đến thanh âm bi thương gào thét, lập tức có cảm giác không tốt, hơn nữa bốn phía thị vệ canh giữ sài phòng một cũng đều không thấy, là ai đã động tay động chân, Hoằng Văn cùng Nghênh Tình vội vàng xông vào, Mạc Ưu cũng chặt chẽ theo sau.
Chỉ thấy bên trong sài phòng, Mạc Sầu ôm chặt Mai Tâm kêu gào giống như kẻ điên.
“Mai Tâm, ngươi tỉnh lại, ngươi tỉnh lại a, tiểu thư sẽ làm bị thương tâm, nàng vẫn lo lắng còn ngươi! Ngươi ngàn vạn không nên chết?”
“Mạc Sầu, đây là có chuyện gì?”
Mạc Ưu kinh hãi, vội vàng vọt tới, truy vấn, Mạc Sầu nước mắt ràn rụa ngước nhìn hắn, dùng sức cắn môi: “Ta qua đây, đã gặp nàng bị người ta giết.”
Lúc này, Mai Tâm vẫn bị Mạc Sầu ôm thật chặt, khẽ giật mình, nhẹ nhàng vô lực mở miệng: “Tiểu thư, tiểu thư?”
“Mai Tâm, ngươi đã tỉnh, Mai Tâm, ngươi đã tỉnh?”
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu vẻ mặt kinh hỉ, Mạc Sầu buông nàng ra một chút, chỉ thấy dưới ánh đèn yếu ớt, Mai Tâm mặt trắng như tờ giấy, hô hấp như có như không, ánh mắt căn bản cũng không có mở, tựa hồ chỉ còn một hơi thở, tay nàng ở giữa không trung quơ qào, Mạc Sầu liền nắm chặt tay nàng, chỉ nghe nàng không ngừng kêu nhỏ.
“Tiểu thư, tiểu thư?”
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
70 chương
78 chương
100 chương
2 chương
94 chương
28 chương