Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 218
Trong đôi mắt phượng mê người của nam tử ngồi ở trên cao hiện lên nghi ngờ, hoàng hậu phản ứng như vậy có tính là đang ghen tị hay không? (TT: nếu ko gọi thế thì gọi là gì, chuyện tình cảm thì ca ngốc thấy sợ)
A Cửu biết ý tứ trong lời nói của hoàng thượng, cái gì gọi là tất cả rồi sẽ tốt, đại khái ý là sẽ dựa theo lời hoàng hậu nói mà làm, chuyện này thật là hiếm thấy, A Cửu theo hoàng thượng đã lâu, chưa từng thấy hoàng thượng thỏa hiệp như thế bao giờ, đây là lần đầu tiên, chỉ mong hoàng hậu sẽ trở về, trong bụng của nàng đang mang long thai, nếu như là một tiểu hoàng tử, nói không chừng sẽ là thái tử nữa.
Trên con đường lớn, một chiếc xe ngựa tinh xảo không nhanh không chậm chạy qua.
Xe ngựa này không có quá xa hoa, Bát Bảo làm nắp, đỉnh chóp xe có khảm ngọc, bốn góc thì treo trang sức cộng thêm tua cờ, theo chuyển động của xe ngựa chạy trốn, chập chờn ở trong gió.
Bên trong xe ngựa có một nữa không gian được thiết kế một cái giường mềm, mặt trên của nó lót tấm thảm màu trắng quý giá mềm mại thoải mái, một góc khác thì đặt một kỷ trà cao, bày biện dưa trái cây và điểm tâm, còn có nước trà, lúc này nước trà đó có khí nóng bay lên, nhưng cũng không có vì xe ngựa chạy như điên mà bắn ra ngoài, điều này đủ để thấy kỹ năng rất tốt của người lái xe, đem xe ngựa chạy vừa nhanh lại ổn.
Trên giường êm, lúc này có một mỹ nhân lười biếng đang nằm, tóc đen như mây đang được trút xuống, hé ra khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, da thịt trong suốt như tuyết, mi dày, mắt thì sáng quắc, quanh thân lười biếng, năm ngón tay bạch ngọc của nàng đang cầm một ly trà, hương vị trà như bao phủ toàn bộ thùng xe, nữ tử có đôi mắt đẹp đang yên lặng lạnh lùng nhìn chằm chằm lá trà không ngừng chập chờn ở nước trà còn tùy ý xoè ra, tản mát hương thơm ngào ngạt.
“Tiểu thư, hiện tại chúng ta đi đâu?”
Tiểu nha đầu vừa nói chuyện mặt mày thanh lệ, có một cỗ đẹp đẽ tự nhiên đáng yêu, đôi mắt to trong veo như nước ẩn chứa cảm giác khốn khổ.
Người nằm trên giường êm chính là đệ nhất hoàng hậu từ cổ chí kim dám hưu đế Mộc Thanh Dao, mà người vừa nói chính là nha đầu Mai Tâm của nàng, các nàng đã rời cung ba ngày, nơi này cách Lâm An thành chừng bảy tám trăm dặm, dọc theo đường đi, bọn họ cẩn thận từng li từng tí tách ra khỏi thôn trấn lớn, chỉ tá túc ở những trấn nhỏ ít người, một đường điên cuồng chạy đi về phía nam.
Mắt thấy đã rời khỏi kinh thành khá xa, tốc độ xe ngựa liền chậm rất nhiều.
Nhưng mà trừ chủ tử, ngay cả ba thủ hạ cũng không biết trên đoạn đường chạy như điên này, bọn họ muốn đi đâu, lúc này Mai Tâm rốt cuộc cũng nhịn không được phải hỏi nương nương, nha, không, nương nương từ khi xuất cung liền phân phó các nàng, sau này hãy gọi là tiểu thư, nếu nàng đã xuất cung, sau này sẽ không bao giờ còn là Huyền Nguyệt hoàng hậu nữa, mà chỉ là tam tiểu thư của Mộc phủ.
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
70 chương
78 chương
100 chương
2 chương
94 chương
28 chương