Nam An vương cung kính mở miệng, Mộ Dung Lưu Tôn sao lại không rõ nỗi lo lắng trong lòng hắn lúc này, bọn họ bây giờ mỗi người đều rất mệt mỏi rã rời, hơn nữa trong đó có rất nhiều người bị thương, nếu như hiện tại lại xuất hiện một nhóm người nữa, chỉ sợ hoàng thượng có nguy hiểm, vì thế hắn mới vội vàng nóng ruột muốn hồi cung như vậy. “Được, hồi cung.” Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, người thì ngồi xe ngựa, kẻ thì cưỡi ngựa, đoàn người nhanh chóng rời khỏi Hương Hoa Sơn, trở về hoàng cung. Bắc Tân vương phủ, lúc này một mảnh tĩnh mịch. Trong sương phòng, dòng nước lạnh chạy tán loạng, bầu không khí yên lặng chết chóc, người trên giường lớn mặt càng thêm tái nhợt trắng bạch đến dọa người, một đôi mắt hiện lên sự cuồng bạo hủy thiên diệt địa. “Cái gì, ngươi nói thất bại? Vì sao không phái thêm một ít nhân thủ nữa.” “Vương gia, lần này chúng ta tổn thất trầm trọng, phái đi hơn hai trăm tử sĩ, không một may mắn tránh khỏi, toàn bộ đều bị giết.” Trữ quản gia đau lòng chết lặng, những tử sĩ này là do hắn hơn mười năm tâm huyết tìm kiếm và huấn luyện, hôm qua chỉ một đêm đã tổn thất hơn phân nửa, hiện tại chỉ còn lại có một nữa số người, hắn sao lại không thương tâm, nhưng khi nhìn thấy vương gia đang nổi giận, hắn một chữ cũng không dám nhiều lời, rất sợ vương gia làm ra chuyện nông nổi. “Cái gì? Tổn thất hết một nửa tử sĩ.”Mộ Dung Lưu Mạch gương mặt tái nhợt vặn vẹo dữ tợn, người nam nhân kia thủ đoạn thật là lợi hại, tuy rằng vẫn biết võ công của hắn cao cường, nhưng chưa từng chính diện giao đấu, không nghĩ tới lại lợi hại như thế, hơn hai trăm một tử sĩ đều dễ dàng bị giết. “Một người sống cũng không có sao?” “Không có, “Trữ quản gia đau lòng bẩm báo, tử sĩ nếu nhiệm vụ không thành, thì phải chết trận, làm sao có thể trở về. Bắc Tân vương trong lòng đau nhưng đồng thời nghĩ tới một chuyện khác: “Chỉ sợ Nguyệt Giác tự đã bị bại lộ ngươi đem những người đó rút đi chưa?” ” Nguyệt Giác tự vốn có chỉ có phân nửa người, còn có một nửa đang ở địa phương khác, vương gia yên tâm đi, chỗ đó rất bí ẩn, người bình thường tìm không được, nhưng mà lão hòa thượng ở Nguyệt Giác tự, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Trữ quản gia đôi mắt hiện lên âm ngoan, chỉ sợ lão hòa thượng kia sẽ làm hỏng việc, hắn từ đầu tới đuôi đều biết hành động của bọn họ, nếu như hoàng thượng muốn hắn cung khai, chỉ sợ đến lúc đó hắn sẽ chịu không nổi đại hình, sẽ khai bọn họ ra, Trữ quản gia lo lắng mở miệng. Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch khóe môi nhếch lên, đó là nụ cười lạnh lùng thị máu. “Điều này thì ngươi không cần lo lắng, bản vương đã sớm cảnh cáo hắn, nếu như phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, hắn dám can đảm khai ra bản vương nói, Tô gia một nhà bọn họ, đừng nghĩ sống, ta tin tưởng hắn không dám tùy tiện nói lung tung.” “Ừ, vậy là tốt rồi.” Trữ quản gia yên tâm, ngẩng đầu quét mắt liếc nhìn nam nhân trên giường một cái, cung kính mở miệng: “Vương gia, thuộc hạ cáo lui.” “Mấy ngày gần đây ngàn vạn lần đừng có động tĩnh gì, qua thêm mười ngày nữa chính là ngày đại hôn của bản vương, ngươi đem hôn sự này xử lý cho tốt là được.” “Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh.” Trữ quản gia lui ra ngoài. Trong sương phòng, Bắc Tân vương nghiêm mặt lạnh lùng, thở dài một tiếng, đáy lòng khó nén sự mất mát lớn, không nghĩ tới chỉ thiếu một bước, tuy rằng thất bại, nhưng hắn có thể biết người nam nhân kia thực sự quá lợi hại, sau này hành động nhất định càng phải chu toàn, ổn thỏa mới hành động, nghĩ thế hắn xoay người lại nằm dài trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Hoàng cung. Hoàng thượng tự mình đem Mộc Thanh Dao đưa đến trước cửa Phượng Loan cung, lạnh lùng cứng rắn mệnh lệnh Mạc Sầu: “Hầu hạ tốt nương nương.” Quay đầu lại đối mặt với Mộc Thanh Dao thì thần sắc liền ôn nhuận rất nhiều, tràn đầy ân cần thân thiết trong lời nói: “Dao nhi, về trước ngủ một giấc đi, trẫm đi xử lý chuyện của Nguyệt Giác tự, đợi một lát nữa sẽ sang đây thăm nàng. Xem có thể vận công giúp nàng khôi phục nội lực hay không.” “Tạ ơn hoàng thượng.” Mộc Thanh Dao thanh âm có thêm mùi vị ôn nhu hòa nhã, không còn lạnh lùng giống như trước đây, buổi tối hôm qua. Hắn cứ như vậy bỏ tất cả trách nhiệm chạy ào vào núi cứu nàng, nàng đã không thể tiếp tục thái độ đạm bạc trước đây, dường như đáy lòng có một nơi không khỏi mềm mại, tuy rằng không phải yêu, nhưng nàng đã không bài xích khi hắn đến gần. “Nương nương, đi thôi.” Mạc Sầu đỡ nàng xuống liễn xa, Mạc Ưu ôm Mao Tuyết Cầu từ phía sau đi tới, đoàn người tiến vào Phượng Loan cung, không ngờ chỉ đi trước dâng hương, lại xảy ra chuyện phong ba lớn đến như vậy, trong Phượng Loan cung rộng lớn, Mai Tâm cùng Y Vân các nàng dẫn thoe cung nữ cùng thái giám chạy tới, vừa nhìn thấy nương nương cuối cùng cũng đã trở về, phân nửa bọn họ đã khóc lên. “Nương nương, người hôm qua một đi không trở về, nô tỳ thật quá sợ hãi.” Mai Tâm khóc lớn nhất, nhịn hết một đêm, nên ánh mắt đã hồng hồng, lúc này vừa nhìn thấy Mộc Thanh Dao nàng liền cảm thấy rất ủy khuất, hôm qua khi Mạc Sầu đến ôm Mao Tuyết Cầu, tiện thể nói với nàng một tiếng, nương nương bị người ta bắt cóc, nàng liền sợ hãi, cứ khóc mãi, mà Y Vân các nàng cũng rơi lệ với nàng. Một đêm này, ở Phượng Loan cung mọi người chưa từng nghỉ ngơi qua, cũng may hiện tại nương nương đã trở về, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm. “Được rồi, nương nương tuy rằng đã trở về, nhưng đã một đêm không ngủ, hãy để cho nàng đi nghỉ ngơi một chút, đại gia làm việc trước đi, có chuyện gì chờ nương nương tỉnh lại hãy nói.” “Dạ, Mạc Sầu tỷ tỷ.” Trong lời nói của mọi người khó giấu sự hài lòng, nương nương trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Mạc Sầu cùng Mai Tâm hầu hạ Mộc Thanh Dao tắm rửa trước, sau đó tiến tẩm cung nghỉ ngơi, Mộc Thanh Dao thấy Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đánh nhau một đêm, nhất định cũng rất mệt, liền phân phó: “Để cho Mai Tâm coi chừng là được. Ngươi cùng Mạc Ưu cũng xuống ngủ một chút đi.” “Dạ, nương nương, ” Mạc Sầu lĩnh mệnh, đi ra tẩm cung, Mạc Ưu đứng ở ngoài cửa, Mạc Sầu ngắm hắn liếc mắt một cái. Mở miệng: “Nương nương cho ngươi đi ngủ một chút, mệt mỏi một đêm rồi.” “Được.” Hai người vừa nói chuyện xong liền rời khỏi tẩm cung đi nghỉ ngơi. Lưu Ly cung, Huyền đế tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng tinh thần lại hưng phấn, tuy Dao nhi mất đi nội lực, làm cho hắn đau lòng, nhưng cũng nhận được một chút tin tức có ích, đó chính là Nguyệt Giác tự chứa chấp tử sĩ, như vậy chuyện hàng đầu là kê biên tài sản của Nguyệt Giác tự. Nam An vương tiến về phía trước chờ lệnh, hoàng thượng đâu thể làm cho hắn thêm vất vả, hắn cũng đã bị thương. “Nam An vương mệt nhọc một đêm, nên hồi phủ nghỉ ngơi đi. Gọi ngự y khám và xem thương thế một chút.” “Thần đệ lĩnh chỉ.” Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu biết hoàng huynh sẽ phái người khác đi xử lý chuyện này, liền cung kính lĩnh mệnh, chỉ cần hoàng huynh trở lại trong hoàng cung, hắn cũng không cần lo lắng nữa, ở đây không ai dám tùy tiện xông vào. “A Cửu.” “Hoàng thượng?” A Cửu cung kính tiến lên nghe chỉ, hôm qua hoàng thượng không cho hắn theo, để hắn ở lại trong cung giám thị thái giám cùng cung nhân, để không cho tin tức lộ ra ngoài, thế nhưng hoàng thượng tựa hồ vẫn bị giằng co một đêm, chẳng lẽ có tin tức lộ ra.