Ánh mắt Hoàng thượng thâm thúy như một cái hồ nhìn không thấy đáy, trên đại điện vang lên tiếng nói hung tàn ngoan độc hắn, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu còn có Băng Tiêu đều kinh hãi đảm chiến, cũng không phải họ sợ chết, chỉ sợ nếu lần này hoàng thượng thực sự sẽ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó, bọn họ có chết vạn lần cũng không gánh nổi trách nhiệm. “Được, nếu hoàng thượng cố ý muốn xuất cung, thần đệ và hoàng thượng sẽ đi cùng nhau.” Nam An vương biết chuyện hoàng huynh đã quyết định, thì không thể nào thay đổi, hiện nay chỉ có một kế sách, một ngầm khóa hết tất cả tin tức, hai nhanh chóng tìm được nơi hoàng hậu bị giam giữ, nếu hoàng hậu thực sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ lòng của hoàng thượng cũng sẽ chết theo. Đến lúc đó thật sự không biết sẽ có bao nhiêu người chịu thương vong. “Hoàng thượng, nô tỳ có việc bẩm báo.” Mạc Sầu nhớ tới lời dặn dò của nương nương, vội vàng bẩm báo. “Nói?” Hoàng thượng vung tay lên, u ám mệnh, khuôn mặt tuấn mỹ lúc này đã nổi lên gân xanh, tựa như Tu La trong bóng tối, làm người ta không lạnh mà run. “Nương nương trước khi đến Nguyệt Giác tự đã từng dặn nô tỳ, nếu như nương nương thực sự bị người ta bắt đi, có thể dùng Mao Tuyết Cầu để dẫn chúng ta tìm được vị trí của người.” Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt. Mộ Dung Lưu Tôn rất nhanh mệnh lệnh: “Vậy còn chờ cái gì, lập tức đi đem tiểu hồ ly kia mang tới, chúng ta sẽ đi đến chân núi của Nguyệt Giác tự trước.” “Dạ, hoàng thượng.” Mạc Sầu không dám chậm trễ, nhanh chóng đứng dậy chạy về Phượng Loan cung trước, mang theo tiểu hồ ly đến, đoàn người trong đêm tối nhanh chóng rời cung, đi đến Nguyệt Giác tự… Trong bóng đêm, ánh sáng quỷ dị. Ngẩng đầu nhìn lên trời, xa xa gần gần đều không thấy được ánh sáng của một nữa ngôi sao, trời âm u trên không bao phủ một tầng sương mù mông lung, lượn lờ. Trong thư phòng Bắc Tân vương phủ. Trữ quản gia vẻ mặt hưng phấn lắc mình tiến thư phòng. “Vương gia, thật tốt quá, trong cung có tin tức đưa tới, ” hắn giơ thư tín trong tay lên, rất nhanh đem để trên bàn sách của vương gia. Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch đôi mắt tối sầm lại, lạnh nhạt trầm mặt phất phất tay, ý bảo Trữ quản gia lui xuống, rồi im lặng mở phong thư, khóe môi không tự chủ xả ra nụ cười, thật quá tốt, lần này đúng là ông trời đã giúp hắn, không ngờ tên kia lại xuất cung, còn nghĩ rằng hắn thiết huyết vô tình đâu? Nguyên lai là vẫn có chổ uy hiếp được hắn, hắn thật sự thích nữ nhân kia, chuyện này quá tốt, ban đầu chỉ dự tính không cho nữ nhân kia trở thành trợ thủ của hắn, hiện nay xem ra, nàng ta là nhược điểm trí mạng của hắn. Bên trong thư phòng, trên khuôn mặt tái nhợt của Bắc Tân vương hiện lên sự sắc bén, tựa như âm hồn im hơi lặng tiếng, hắn đem thư đưa tới trên ánh nến thiêu hủy, sau đó hướng ra phía ngoài kêu một tiếng. “Trữ Phúc, lập tức đem người điều ra, giết không tha, nhớ kỹ, đừng ở Nguyệt Giác tự động thủ, ngay cả nữ nhân kia cũng không cần buông tha, một lưới bắt hết, một cũng không chừa.” Lời nói tiết ra vẻ hung tàn thị máu và vô tình, Trữ Phúc cung kính gật đầu: “Dạ, vương gia.” Ngoài phòng đã lâm vào vắng vẻ, Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch đắc ý mỹ mãn nở nụ cười, chẳng lẽ tối nay là lúc bản vương trở mình, bất quá để tránh vạn vô nhất thất (tuyệt đối không để xảy ra sai lầm), hắn vẫn không nên lộ diện mới tốt. … Tiểu hồ ly Mao Tuyết Cầu thiên tính thông minh, cùng sự nhạy bén của Mạc Sầu, được nàng chỉ thị, nó rất nhanh từ chân núi Nguyệt Giác tự, dẫn một đám người lên núi, theo hành trình của Mộc Thanh Dao trước khi bị bắt. Mặc lâm quá sơn, khắp núi đầy gai của cây tùng cây mận. Thực sự là chuyện không dễ đi, hơn nữa không có ánh trăng, đoàn người bọn họ cũng không dám tùy tiện đốt đuốc. Chỉ phải đi theo bước chân của người ở trước mặt. Người khác thì không có gì, thân đều là nô tỳ hoặc thuộc hạ, cái dạng khổ cực gì mà không chịu qua, nhưng hoàng thượng và Nam An vương gia thân thể tôn quý, lại phải di chuyển trong rừng gai, cảnh này khiến cho người đi theo thấy áp lực, không ai dám thở mạnh ra ngoài, ngoại trừ tiếng bước chân tiến vào rừng, không còn có thêm âm hưởng nào khác. Cũng may nhóm trên dưới một trăm người này, đều là người biết võ công, hơn nữa võ công không tệ, nên cũng không phát ra nhiều âm thanh lắm… Bốn phía bóng cây lắc lư, vắng vẻ không tiếng động, thỉnh thoảng một trận gió lạnh thổi qua, thổi trúng ngọn cây làm nó chuyển động phát ra tiếng gào khóc thảm. Trên mặt đất bóng cây loang lổ càng phát ra vẻ quỷ dị. Tuy là người tập võ, nhưng cũng nhịn không được, mồ hôi lạnh nhỏ giọt, lông tóc dựng đứng cả lên. Đoàn người thật vất vả lắm mới liên tục đi qua núi được, bên kia núi, lại có một nông trang, mà bên kia nông trang, cũng là dãy núi lớn, như vậy ngọn núi xoay mình tạo thành thế tứ diện, tình cảnh như vậy chỉ duy nhất có ở nơi này, nếu như không phải theo chân Mao Tuyết Cầu tiến vào, bọn họ căn bản nghĩ không ra, trong núi còn có nhiều người sinh sống như vậy. Hoàng thượng tự mình dẫn đầu, nên mọi người không dám khinh thường, rất sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vì thế vẫn cẩn thận chú ý bốn phía. Người trên ngọn núi này đã sớm sống theo quy luật, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, đó là cách sống trước sau như một của bọn hắn. Lúc này toàn bộ thôn trang rơi đã rơi vào vắng vẻ, trong bóng đêm, Mao Tuyết Cầu linh hoạt dẫn đường ở phía trước, rất nhanh liền đứng ở trước cửa một gia đình, cũng không chịu cất bước đi nơi nào khác nữa, Mạc Sầu vừa nhìn động tác của nó, tâm trạng vui mừng, đưa tay ôm lấy nó, tiến đến bên người hoàng thượng, nhỏ giọng mở miệng. “Nương nương nhất định ở chỗ này.” Trong bóng tối, tuy rằng thấy không rõ sắc mặt của hoàng thượng, nhưng quanh thân hắn trong nháy mắt bao phủ sát khí thị máu, thanh âm lạnh lùng u ám vang lên: “Lên.” Hắn vung tay, Hoa Ly Ca đứng ở bên cạnh, việc nhân đức không nhường ai một cước đá tung cửa, thanh âm ầm ầm vang lên, cửa lên tiếng trả lời rồi rơi xuống, ánh đèn bên trong phòng phát sáng, ngoài sân gà bay chó sủa, trong phòng nhanh chóng có người vọt ra, hoàng thượng ra lệnh một tiếng: “Bắt bọn họ lại cho ta.” “Dạ, chủ tử, ” Hoa Ly Ca cùng Băng Tiêu lĩnh mệnh, thân hình chợt lóe vọt tới, chớp mắt chế phục hai ba hắc y nhân, giải đến trước mặt hoàng thượng: “Chủ tử, đã bắt được.” “Áp giải đi, nhất định phải làm cho bọn họ khai ra người đứng chủ mưu phía sau.” Huyền đế âm lãnh mở miệng, thân hình cao lớn bước đi vào nhà, ánh nến phực phực vang lên hai tiếng, trong phòng một đạo bóng dáng tinh tế mềm mại đi ra, đứng ở chỗ ánh sáng dịu dàng, người đó chính là Mộc Thanh Dao, vẻ mặt đạm nhiên nhìn bên ngoài sân, không gấp không vội, cho đến khi hoàng thượng lọt vào tầm mắt, nàng không khỏi kinh ngạc. Ngàn suy vạn nghĩ, nàng cũng không nghĩ đến hoàng thượng đích thân đến, đều này sẽ đem đến không biết bao nhiêu nguy hiểm, thanh âm của nàng đã không còn bảo trì vẻ ôn hoà. “Sao ngươi lại tới đây?” “Dao nhi, nàng không sao chứ” Huyền đế sải bước đi tới, đưa tay lên kéo qua Mộc Thanh Dao, ở dưới ánh đèn kiểm tra kỷ càng một lần, xác định nàng không xảy ra chuyện gì, xoay người kéo vào trong ngực của mình, thanh âm ôn nhuận trầm thấp vang lên: “Ta chỉ muốn mau sớm tìm được nàng.” Mộc Thanh Dao lẳng lặng nằm ở trong ngực của hắn, nghe tiếng tim hắn đập, đêm yên tĩnh được một chút âm thanh cũng không có, hai người làm trò trước mặt mấy trăm người, ôm nhau đứng cùng một chỗ. Mọi người chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hoàng thượng cùng hoàng hậu thực sự rất ân ái a.