Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 159
“Có thích khách.” Mộc Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, trên mặt cũng không thấy chút nào sợ hãi, chỉ là đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng, bởi vì Xuân Hàn chết, không nghĩ tới Xuân Hàn cuối cùng đã vì nàng mà chết, một nữa huyết nhân sâm kia vẫn có giá trị, nguyên lai hắn là một người có lương tâm, bởi vì muội muội tiểu Nhu ở trong tay thái hậu, cho nên mới không thể đứng ra chỉ chứng thái hậu, bởi vì nếu như hắn chỉ chứng thái hậu, muội muội của hắn nhất định sẽ bị nàng ta hại chết, trong cung chết đi một tiểu cung nữ do lơ lỏng là chuyện rất chuyện bình thường.
“Nương nương không có sao chứ?”
Mộc Ngân hoảng sợ đứng lên, bên cạnh hắn Mộc đại phu nhân cùng Mộc Nhị phu nhân cũng khẩn trương, hiện tại nương nương thân phận tôn quý, hơn nữa khúc mắc giữa các nàng đã hóa giải thành hư ảo, các nàng không hy vọng nàng sẽ gặp chuyện không may.
“Không có sao chứ?” Ngay cả Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương đều khẩn trương hỏi tới, mọi người cùng nhau nhìn nàng, Mộc Thanh Dao thấy người nhà hoảng hốt, vội vàng cười trấn an bọn họ: “Không có việc gì, các ngươi chớ khẩn trương, máu trên người ta là của thích khách, bọn họ bị giết chết, ta không sao.”
“Vậy là tốt rồi.” Mọi người thở ra nhẹ nhõm.
Lúc này Hoa Ly Ca dẫn theo Tần Hạo đi vào, Tần Hạo vốn có chút hôn mê, bị Hoa Ly Ca dùng sức ném xuống đất bất ngờ nên tỉnh lại, dùng dằng nhìn tất cả mọi người trong sảnh, cuối cùng ánh mắt nhìn thẳng vào Mộc Thanh Dao, mắt một cái cũng không nháy.
Nữ nhân này không phải là phàm vật, chỉ sợ chủ tử sẽ không thành công.
Nhưng điều này đã không còn liên quan đến hắn nữa, hắn chịu công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, dù chết cũng không thể báo đáp hết, hôm nay nếu phải chết, kiếp sau hắn sẽ làm một nam nhi tốt có thân thế trong sạch …
“Ngươi đi xuống đi.” Mộc Thanh Dao phất phất tay, Hoa Ly Ca lui xuống, nàng chậm rãi thong thả từ trên cao dời bước đi tới bên người Tần Hạo, ngồi xổm xuống, trong đôi mắt sáng như sao chứa đựng sự tàn ác, ngập trời sóng to gió lớn, trong chớp mắt che mất Tần Hạo.
Tần Hạo quay tầm mắt lại, lạnh giá mở miệng: “Muốn giết cứ giết, không cần nói nhiều lời vô ích, ngươi nên biết ta là hạng người gì.”
“Tốt, ngươi vốn rất đáng chết, nhưng người giết ngươi hoàn toàn không phải là ta, mà là…” Mộc Thanh Dao đứng lên, quay đầu nhìn về phía Mộc Thanh Hương đang ở một bên, lúc này Mộc Thanh Hương đã theo thanh âm mà nghe ra người này là ai, ánh mắt của nàng không còn buồn bã vô thần như lúc trước, mà ẩn chứa cừu hận, cắn răng từ từ đi qua, lao thẳng tới trên thân Tần Hạo, hét rầm lên: “Ngươi tên hỗn đản này, ngươi là tên phá hủy sự trong sạch của ta, chết tiệt hỗn đản, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Nàng dứt lời, giống như một người điên cắn lấy tay Tần Hạo, ánh mắt của Tần Hạo buồn bã một chút, cùng với một mảnh ánh sáng, cười rộ lên trào phúng.
“Là ta làm nhục ngươi, thế nào, thật không ngờ ngươi tính nết lại lớn vậy, đêm đó thì rất yếu đuối.”
Lời nói khiêu khích này đã triệt để chọc giận Mộc Thanh Hương, nàng cũng bất chấp những thứ khác, hai tay đưa lên rút ra thanh kiếm trước ngực Tần Hạo, máu phun ra ngoài, dính vào trên thân người Mộc Thanh Hương, nàng dường như không hay biết, lần thứ hai đâm cho Tần Hạo một kiếm, trên ngũ quan tuấn lãng của Tần Hạo mài nhăn lại, sắc mặt càng ngày càng trắng, thế nhưng ánh mắt hắn lại một mảnh trong suốt, sáng tỏ như vậy, tựa như ngôi sao trên bầu trời đêm sạch sẽ.
Hắn ngã một cái nằm trên mặt đất, ánh mắt liền bình tĩnh nhìn Mộc Thanh Hương, khóe môi chậm rãi câu ra nụ cười, rất nhu hòa, tựa như một đứa trẻ đang nằm mộng, ý thức đã dần mất đi, lời nói của hắn cũng có chút tán loạn.
“Đúng vậy —— không —— nên, ta không phải cố ý, kiếp sau, ta nhất định sẽ trả lại ngươi một Tần Hạo thuần khiết, bồi thường sự thua thiệt cả đời này của ngươi.”
Hắn nói xong, rốt cuộc cũng nhắm hai mắt lại, khóe môi lộ ra một tia mỉm cười, hắn biết ngày này sớm hay muộn gì cũng sẽ đến, hắn có niềm kiêu ngạo cùng tự tôn của hắn, người làm chuyện xấu vốn là đáng chết, có thể chết ở trên tay người mình mắc nợ cùng hổ thẹn, đúng là chưa bao giờ được khoan khoái như thế, nếu như con người thật sự có kiếp sau, hắn chỉ cầu làm một người có gia thế trong sạch, sau đó tìm được nàng, đền bù cho nàng sự thua thiệt cả đời này.
“A, ta giết người.” Mộc Thanh Hương ngây ngốc nhìn Tần Hạo, đợi được nàng phục hồi tinh thần lại, thì khẩn trương nhảy dựng lên, mở lớn hai cái tay.
Mộc Thanh Dao đi tới, vỗ vỗ vai của nàng, an ủi: “Thanh Hương, không có việc gì, chuyện gì cũng không có.”
Lúc thời khắc cuối cùng, nàng nhìn thấy Tần Hạo cười tinh khiết như vậy, hoặc linh hồn của hắn thật sựsạch sẽ, chỉ là thế tục đã nhuộm đen hắn, hắn phải báo ân, nên phải làm những chuyện trái với lương tâm, hay nếu hắn sống thì sẽ mệt chết đi được, vì thế khi chết mới có thể thản nhiên như vậy.
Bản thân nàng đến phúc cuối cùng cũng không có tra khảo hắn, người trung thành như hắn vậy cho dù chết, sao lại có thể nói ra kẻ chủ mưu phía sau chứ?
“Người đến, đem hắn kéo xuống an táng.”
Mộc Thanh Dao lạnh lùng phân phó, nàng kính nể hắn là một hán tử, bằng không đã sớm đem hắn lôi ra làm mồi cho chó hoang.
Có người đi tới, đem Tần Hạo nằm trên mặt đất kéo đi ra ngoài, chỉ để lại một vết máu lớn, ở chính sảnh bầu không khí có chút dọa người, hơn nữa quần áo trên người Mộc Thanh Dao cùng Mộc Thanh Hương đều dính máu, nhìn qua làm cho người ta hoảng sợ, Mộc thừa tướng lập tức cung kính mở miệng.
“Nương nương, đi tắm rửa thay y phục đi.”
“Được.” Mộc Thanh Dao gật đầu, nàng thật đúng là nhớ Thanh Viện trước đây, cái tiểu viện kia, không cần bàn cũng biết có nhiều ấm áp, nếu như làm người vẫn giản đơn hơn một chút thì tốt biết bao.
Mộc Ngân lập tức ở phía trước dẫn đường, ngoài cửa, Mạc Sầu cùng Mai Tâm đang ngó dáo dác nhìn quanh, thêm mấy cái tiểu nha đầu Tiểu Liên các nàng, nhìn thấy nương nương đi ra, cùng kêu lên một tiếng: “Nương nương.”
Mộc Thanh Dao cười gật gật đầu, tất cả các tiểu nha đầu đều theo phía sau của nàng một đường trở về Thanh viện, mấy thái giám cũng theo sát phía sau, làm đoàn người thêm cuồn cuộn rất là đồ sộ…
Thanh viện.
Một mảnh xanh um, rừng trúc vẫn đứng thẳng, giả sơn gấp khúc, tuy rằng nơi này nhỏ, thế nhưng rất ấm áp, làm cho người ta lưu luyến, một người có thể ở rất nhiều nơi, mặc dù hoàng cung lớn như vậy, chổ nàng cần có lớn bao nhiêu đâu.
Ngoại trừ mấy người nha đầu tùy thân, các tiểu thái giám đều ở lại phía sau Thanh viện, không được bước vào một bước, Mộc thừa tướng cũng dừng lại cước bộ, hiện tại không thể giống như trước, nương nương nhưng đã có thêm thân phận tôn quý: “Dao nhi, phụ thân đi bảo người ta chuẩn bị mấy món ăn ngươi thích nhất, đợi một lúc nữa người một nhà hảo hảo tụ họp, hôm nay là nữa tháng ngày mười lăm của lễ Trung thu, cảm tạ hoàng thượng đã cho ngươi trở về phủ cùng cả nhà chúng ta đoàn viên.”
Mộc Thanh Dao khẽ chớp mí mắt, khóe môi mỉm cười, gật đầu một cái: “Người đi đi.”
Tuy rằng Mộc thừa tướng là thừa tướng đương triều, nhưng cũng là một phụ thân thương yêu con cái, dù hắn đối với nàng cung kính có thêm, nhưng nàng vẫn có thể theo ánh mắt trong trẻo của hắn cảm nhận được tình yêu của một từ phụ (cha hiền), Mộc Thanh Dao cười nhìn bóng lưng đã đi xa của hắn, chậm rãi xoay người.
Đi theo phía sau đều là tiểu nha đầu trước đây trong Thanh viện, mỗi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt lưng tròng, há mồm muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, bởi vì tiểu thư không còn là tiểu thư của các nàng, nàng bây giờ là hoàng hậu nương nương.
Mộc Thanh Dao buồn cười dừng bước.
“Được rồi, có lời gì cứ nói đi, giống như ta là người khiến người nào cũng kinh sợ vậy.”
Tiểu Liên vừa nghe Mộc Thanh Dao nói, lập tức cướp lời mở miệng trước: “Tiểu thư, ta rất nhớ người a.”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, một vài nha đầu phụ họa: “Đúng vậy, tiểu thư, chúng ta đều rất nhớ người.”
“Cám ơn mọi người, ta cũng nhớ các ngươi.” Mộc Thanh Dao khó có khi mở miệng nói như thế, bất quá lời này đều là thật lòng, nghĩ đến trước đây lúc khi dễ các nàng, thực sự là vui vẻ a, nàng là tiểu thư trong phủ, cũng là người lớn nhất ở Mộc phủ, mặc dù mọi người hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám làm gì nàng, không giống hiện tại, dù nàng là hoàng hậu cao quý, nhưng vẫn đang có rất nhiều người muốn mạng của nàng.
Mạc Sầu nhìn quần áo trên người nương nương dính đầy máu, nhìn như thế nào cũng thấy chướng mắt, vội vàng giục nàng: “Nương nương hay là đi tắm trước đi, đem y phục trên người thay ra, sau đó lại cùng các nàng nói chuyện.”
“Được.”
Mộc Thanh Dao gật đầu.
Thanh trong viện tất cả mọi người động tác dồn dập, nhường đường, tìm y phục tìm y phục, châm trà châm trà, đợi được tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, liền hầu hạ chủ tử tắm rửa thay quần áo, có rất nhiều quần áo mà nương nương trước đây không có mang đi, các nàng lấy ra một bộ váy dài màu trắng thanh nhã thuần khiết, tóc cũng chải một lần nữa vuốt lại một chút, cả người liền không còn lệ khí lúc trước, mà tươi mát động lòng người.
Mộc Thanh Hương cũng tắm rửa thay đồ sạch sẻ xong cùng Mộc Thanh Châu đi qua đây, Ba tỷ muội ngồi ở trong phòng khách Thanh viện nói chuyện phiếm, mấy tiểu nha đầu thối lui ra ngoài viện trò chuyện, Tiểu Liên các nàng nhiệt tình hỏi Mai Tâm chuyện trong cung, người nào không có đi vào, thì luôn luôn khát vọng tất cả mọi thứ ở trong đó, nhưng lại không biết nơi đó chỉ là một cái thùng nhuộm khổng lồ…
“Nương nương mời dùng trà.” Mộc Thanh Châu tự mình châm trà cho muội muội, để ở trên bàn, quan tâm hỏi: “Biết là ai ám sát ngươi không, không phải là người nọ phái đi chứ?”
” Tần Hạo đúng là người của thái hậu, Xuân Hàn trước khi chết, đã chỉ chứng hắn, nói hắn chính là Tần Hạo, trước đây Xuân Hàn đã từng nói cho ta biết, Tần Hạo là người của thái hậu, nhưng mà lần này xuất hiện ngoại trừ Tần Hạo, còn có một nhóm tử sĩ, nếu như họ đều là người của thái hậu, chứng tỏ Bắc Tân vương đã âm thầm nuôi dưỡng rất nhiều thân tín, như vậy những người này hiện tại ở nơi nào đây? Vì sao hoàng thượng một điểm tin tức cũng đều không có được?”
Mộc Thanh Dao khẽ nhấp một miệng trà, mang vẻ nghi hoặc khó hiểu mở miệng, lấy sự hiểu biết của nàng đối với hoàng thượng, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như thế này tồn tại, nhưng bây giờ thật sự có người như vậy, đến cuối cùng thì ở chổ nào đã xảy ra vấn đề?
Hơn nữa thế nhân đều biết Bắc Tân vương là tay trói gà không chặt, một kẻ tay trói gà không chặt làm sao mà bồi nuôi được tử sĩ dũng mãnh phi thường như vậy, những người đó sẽ tin phục hắn sao?
Nếu như những người này thật là người của Bắc Tân vương, chứng tỏ một việc, Bắc Tân vương thái độ làm người không chỉ khôn khéo, hơn nữa võ công cũng cao cường là nhất đẳng nhất, nhưng rốt cuộc có biện pháp nào, mà có thể đem nội lực một người ẩn giấu được triệt để đến như vậy?
“Tử sĩ?” Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương kêu lên một tiếng, đây là những kẻ mà người bình thường không thể nào bồi dưỡng ra được, ngay cả nữ nhân không hiểu việc của triều đình như các nàng cũng biết, cái gọi là tử sĩ mang ý nghĩa như thế nào, những kẻ mà phải hơn mười năm thời gian mới bồi dưỡng ra được, chỉ nghe lệnh hành sự, một điểm cảm tình cũng không có, so với vũ khí giết người cũng không hơn không kém.
“Hoàng thượng không biết sao?”
“Có lẽ bây giờ đã biết.” Mộc Thanh Dao uống trà, trong đầu linh quang chợt lóe, hoàng thượng hay là đã dự cảm được đối phương muốn động thủ, vì thế không chỉ điều động Hoa Ly Ca bảo vệ nàng, mà còn cho Băng Tiêu âm thầm bảo hộ nàng, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ hoàng thượng sớm đã hoài nghi, Mộc Thanh Dao nheo mắt lại, đôi mắt đen lóe ra hàn khí lợi hại, nhưng cũng không nói gì…
“Sau này ngươi càng phải cẩn thận một chút.” Mộc Thanh Châu thân thiết dặn dò, trong cung thật đúng là một vực sâu thị máu, nếu không cẩn thận ngay cả xương thịt cũng không còn, Mộc Thanh Dao nghe xong lời của nàng, gật đầu, thấy Mộc Thanh Hương nãy giờ không nói gì, ngước mắt nhìn về phía nàng.
“Nhị tỷ đừng suy nghĩ nhiều, chuyện quá khứ đều đã qua, tương lai sau này sẽ tốt hơn.”
Mộc Thanh Hương thấy trọng tâm câu chuyện đã chuyển tới trên người của nàng, bỗng dưng nở nụ cười, tuy trong ánh mắt vẫn còn sương mù lất phất nhưng đã sáng tỏ nhiều lắm: “Quên đi, ta cũng đã nghĩ thông suốt, đây đều là số phận, về phần Tần Hạo, ta cũng đã tha thứ cho hắn, hắn cũng là thân bất do kỹ, nương nương yên tâm đi, sau này ta sẽ không làm bất kỳ chuyện tình không vui gì nữa, gần đây ta đã làm cho phụ thân và nương cùng đại tỷ lo lắng.”
Mộc Thanh Hương lời vừa nói ra, Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Dao thở dài một hơi, Mộc Thanh Dao vươn tay, bắt tay hai tỷ tỷ để ở phía trên, ba người nắm tay, hình như có một loại cảm giác huyết nhục tương hòa, chỉ có các nàng tương thân tương ái, thì Mộc phủ mới không có việc gì, thừa tướng phụ thân mới có thể bình an, mà đây là tâm nguyện chung của các nàng.
Ngoài cửa phòng khách, tiếng nói của Mạc Sầu vang lên.
“Nương nương, lão gia phân phó người qua đây, buổi cơm trưa đã bắt đầu rồi.”
“Được, chúng ta cùng nhau đi đi, đỡ phải để bọn họ chờ đến nóng ruột, có lời gì vừa ăn vừa nói.” Mộc Thanh Dao đứng lên, hai tỷ tỷ cũng gật đầu tán thành, chưa từng bao giờ lại họ lại hòa thuận như lúc này, tình nghĩa tỷ muội thật là trân quý, ba người đi ra ngoài, mấy tiểu nha đầu bên ngoài hành lang, cung kính hành lễ.
“Hoàng hậu nương nương.”
“Ừ.” Đoàn người đi lên chính sảnh, lần này trở về phủ thăm viếng, tuy rằng gặp phải thích khách, nhưng nhìn thấy Mộc Thanh Hương đã cởi ra khúc mắc, Mộc Thanh Dao vẫn rất vui vẻ.
Một bữa cơm ăn rất ấm áp không gì sánh được, đây là lần đầu tiên từ sau khi Thanh Dao đi tới cổ đại, mới cùng người nhà tương thân tương ái ngồi vào bàn cùng nhau ăn cơm như vậy, bởi vậy có sự ngoại lệ đáng quý này mà từ đầu tới cuối khuôn mặt nàng đều mang dáng vẻ tươi cười, nhìn người nhà trước mặt, cứ thay phiên nhau gắp thức ăn cho nàng, tuy rằng nàng là hoàng hậu nương nương, nhưng họ đã không còn câu nệ như lúc ban đầu, đó là sự quan tâm giữa những người thân với nhau, nhất là thừa tướng phụ thân, bữa cơm hôm nay hắn căn bản không có ăn cái gì cả, chỉ quan tâm nàng muốn ăn gì, một hồi lại hỏi nàng muốn ăn cái kia không?
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
70 chương
78 chương
100 chương
2 chương
94 chương
28 chương