Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 157
Mạc Sầu cùng Mai Tâm cũng thật vui mừng, gần nhất ở trong cung buồn đến phát bệnh, vừa nghĩ tới được xuất cung, sớm đã tinh thần sảng khoái, trong lòng cứ nhảy nhót mãi, hận không thể lập tức bay ra ngoài.
Nhất là Mai Tâm, từ nhỏ lớn lên ở trong phủ thừa tướng, lúc này hận không thể mọc một đôi cánh, để trở về thăm một đám tỷ muội, gần đây ở trong cung bị biết bao nhiêu ủy khuất a, cuối cùng cũng có thể cùng những tiểu nha đầu các nàng tố khổ.
Mộc Thanh Dao lẳng lặng ngồi ở trên đại điện nhìn mấy tiểu nha đầu, nàng cũng thật cao hứng, thế nhưng cố đè nén lại nhiều lắm.
Không biết thừa tướng phụ thân thế nào? Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương thế nào? Nhất là Mộc Thanh Hương, đã nghĩ thông suốt hay không, chỉ mong nàng nghĩ thông suốt mới tốt…
Mộc Thanh Dao trong đầu cứ suy nghĩ đi lại nhiều lần, hận không thể lập tức trở về Mộc phủ, trong đại điện, đồ đạc đã bị thái giám nâng đến trên xe ngựa ngoài cửa điện, Mai Tâm cao hứng mở miệng: “Nương nương, chúng ta có thể đi.”
“Được” Mộc Thanh Dao ngẩng đầu, nhìn hai nha đầu mặt mày rạng rỡ, chính mình làm sao mà mất hứng được, gần nhất ở trong cung bị vây trong mớ lộn xộn, vừa lúc xuất cung có thể hóa giải áp lực: “Đi thôi.”
Trên đất trống trước cửa Phượng Loan cung, ngoại trừ dừng một chiếc liễn xa hoa lệ, còn có một chiếc xe ngựa khác trang hoàng tinh xảo, trên xe bày rất nhiều đồ đạc được ban thường, mà ở phía sau xe có thị vệ thống lĩnh Hoa Ly Ca đi theo, ngoài ra còn có hơn mười người thị vệ, lúc này toàn bộ đứng ở bên cạnh xe ngựa đợi lệnh, mọi người vừa thấy hoàng hậu nương nương đi ra, tất cả đều cung kính hành lễ.
“Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi, Hoa thống lĩnh, các ngươi làm cái gì vậy?”
Mộc Thanh Dao nhàn nhạt hỏi, Hoa Ly Ca lướt qua mọi người, tiến lên một bước, trầm ổn mở miệng: “Bẩm nương nương, thuộc hạ phụng khẩu dụ của hoàng thượng, bảo hộ nương nương trở về Mộc phủ thăm viếng.”
Mộc Thanh Dao đuôi lông mài nhảy lên, không nói thêm cái gì nữa, hoàng thượng thật là có lòng, nhưng chẳng lẽ thật sự có người dám ban ngày ban mặt mà ám sát sao? Ánh mắt nàng hiện lên sự nghi ngờ, cũng không nói cái gì, bước lên liễn xa, Mạc Sầu cùng Mai Tâm cũng theo nàng lên, phía sau có một thái giám khác cũng lên xe ngựa, Hoa Ly Ca vung tay mệnh lệnh: “Lên ngựa, xuất phát.”
Đoàn người tấp nập hướng cửa cung bước ra ngoài.
Hoàng cung bên trong Thượng thư phòng.
Hoàng thượng khắp người là ánh sáng vàng bao phủ đang lười biếng tựa vào trên nhuyễn tháp, trên khuôn mặt tuấn mỹ, đường cong nhu hòa, không còn vẻ thị máu lãnh khốc, môi tùy ý câu ra nụ cười, khuôn mặt như có điều suy nghĩ, không biết Dao nhi hiện tại xuất cung rồi chưa?
Nàng lành lạnh cao quý, lịch sự tao nhã động lòng người, rõ ràng là một người cơ trí, nhưng có đôi khi hết lần này tới lần khác sẽ vì người khác mà đau lòng…
Ngoài cửa đi tới một đạo bóng dáng gầy yếu, A Cửu ngắm hoàng thượng một cái, hoàng thượng tựa hồ tâm tình tốt.
“Hoàng thượng, nương nương đã xuất cung.”
“Ừ, ngươi có phân phó Băng Tiêu âm thầm bảo vệ tốt nàng hay không?”
Mộ Dung Lưu Tôn thần sắc ở trong nháy mắt lạnh xuống, quanh thân hàn ý giá buốt, đôi mắt sâu không lường được, lạnh lùng nhìn A Cửu, A Cửu cung kính đáp lời: “Băng Tiêu vẫn ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó bảo hộ nàng, hoàng thượng yên tâm đi.”
“Ừ.” Hoàng thượng đáp nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng yên lòng, nếu như hắn đoán không sai, hôm nay khẳng định có người sẽ đối với nàng bất lợi, vì thế hắn không dám khinh thường.
Liễn xa rất nhanh ra khỏi hai đạo cửa cung, chạy ở trên đường phố phồn hoa nhất, bên tai truyền đến thanh âm ồn ào náo nhiệt.
Mai Tâm kiềm chế không được vén rèm xe lên nhìn bên ngoài, vẻ mặt hưởng thụ hít một cái thật sâu, rồi quay đầu nhìn phía Mộc Thanh Dao đang nhắm mắt dưỡng thần ở trong liễn xa.
“Chủ tử, vẫn là thế giới bên ngoài tốt.”
Mộc Thanh Dao thân hình không có cử động, mắt cũng không mở, trên đời này đều tốt nhất chính là tự do, hoàng cung kia cho dù tốt, chẳng qua là một tòa nhà giam hoa lệ, chỉ là không biết vì sao có người nhiều tự nguyện bay vào kia nhà giam đó như vậy, cho dù trân quý hơn nữa, hay quang vinh ân sủng hơn nữa, cũng chỉ là một nơi không có thiên lý mà thôi.
Mạc Sầu luôn luôn sâu sắc, làm việc cũng trầm ổn hơn, nàng thấy chủ tử từ đầu tới cuối không lên tiếng, không khỏi quan tâm hỏi: “Nương nương, làm sao vậy?”
Mộc Thanh Dao đột nhiên mở mắt ra, mâu quang lóe lên ánh sáng lạnh: “Mạc Sầu, chúng ta phải cẩn thận một chút, chỉ sợ hôm nay sẽ có thích khách.”
“Cái gì? Nương nương, làm sao người biết sẽ có thích khách?” Mai Tâm kinh hãi thân thể rụt lại, buông tấm rèm của liễn xa, mở to mắt không tin, chủ tử làm sao biết sẽ có thích khách.
“Trực giác, sát khí này càng ngày càng mãnh liệt, hẳn là có người ẩn núp trong bóng tối.” Mộc Thanh Dao lạnh lùng mở miệng, quanh thân chìm xuống, không nhúc nhích.
Bên cạnh Mạc Sầu nghe xong lời của nàng, nhíu mài lại, cảm ứng hơi thở quanh mình, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống: “Nương nương, chỉ sợ người đến không ít, chúng ta cẩn thận một chút.”
Ở phía sau mã xa Hoa Ly Ca tựa hồ cũng cảm nhận được hơi thở này, cẩn thận quét mắt nhìn xung quanh, toàn bộ số người đang di chuyển trên đường cái, hương xa bảo mã qua lại như nước chảy, chỉ sợ có người ẩn nấp trong đó, cẩn thận vẫn tốt hơn, hắn lập tức phát ra một mệnh lệnh cảnh giác, mọi người ứng tiếng trả lời, cách xa nhau để bảo vệ liễn xa, chậm rãi hướng phủ thừa tướng mà đi.
Sát khí càng ngày càng mãnh liệt…
Ùn ùn cuốn tới, như cánh hoa bay ngập trời, cuồn cuộn theo gió thổi tới.
Bên trong liễn xe, Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu toàn thân cảnh giác, Mai Tâm sợ đến mức lui qua một bên, thở cũng không dám thở mạnh, nhưng lại không nhịn được theo khe hở của rèm kiệu nhìn ra bên ngoài, trên đường cái người đến người đi, nhìn không ra có chút gì đầu mối, mà nàng đã bị chủ tử dọa đến mất hồn.
Liễn xa đi qua đoạn đường náo nhiệt phồn hoa nhất, đến một đường phố tương đối bình ổn, người cũng ít đi rất nhiều.
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu đen kịt, sát khí như nước thủy triều dâng lên.
Thị máu, tàn nhẫn…
Chỉ nghe được thanh âm rét lạnh của Hoa Ly Ca vang lên: “Bảo vệ tốt nương nương.”
“Dạ!” Tiếng hô hữu lực vang trong bầu trời, dòng người trên đường phố thoáng một cái phân tán chung quanh, người người ôm đầu chạy trốn, chớp mắt liền vắng vẻ không tiếng động.
Hoa Ly Ca dẫn hơn mười người thị vệ chia ra vây quanh liễn xa của nương nương, tiếng vó ngựa rầm rậm có lực, trên đường phố bụi bặm bay cao.
Sát thủ đều một thân hắc y, trên mặt đều che khăn đen, chỉ lộ ra đôi mắt, những ánh mắt này đều lóe ra khí lạnh giết chóc, ánh sáng xanh lóng lánh, rõ ràng họ đã hóa thân thành dã thú thị máu, thân hình tản ra, chung quanh lay động, trên mái hiên, trên màu xanh của cây to, không chỗ nào là không có, tựa như một con chim săn mồi to lớn.
Những người này là tử sĩ.
Không thấy máu mà quay về, chỉ có một con đường chết, vì thế sức chiến đấu hơn người bình thường mấy lần.
“Giết!” Một người hạ lệnh, những người khác thân hình như điện, nhanh chóng hạ xuống, thẳng đánh về phía liễn xa hoa lệ kia.
Hoa Ly Ca trầm mặt đen lại, vung tay: “Lên!” Vượt lên đầu nghênh chiến.
Trong lúc nhất thời trên đường phố tiếng kêu một đoàn, phù quang lượt ảnh ở trong đó, đã có người bị thương, mùi máu tươi tràn ngập ra ngoài, sát khí này kích thích Mộc Thanh Dao, nàng không còn có thể cố gắng giữ bình tĩnh được nữa, trầm giọng mở miệng: “Mạc Sầu.”
Mộc Thanh Dao hô một tiếng, hai đạo bóng dáng mạnh mẽ bay lên cao lướt ra ngoài, chỉ thấy ở giữa đường phố, những người áo đen kia hình như mang theo hơi thở tử vong, hoàn toàn không muốn sống, hơn nữa người người thân thủ bất phàm, nhắm ngay tử huyệt của người khác mà đánh, mà thị vệ rõ ràng đang bị vây vào tình thế không thuận lợi, trong chớp mắt liền đã có mấy người bị thương, những tử sĩ kia vừa nhìn thấy bóng dáng Mộc Thanh Dao, có một số bộ phận vây đánh bọn Hoa Ly Ca, có mấy người tử sĩ khác lao thẳng về hướng Mộc Thanh Dao.
Mạc Sầu thân hình khẽ động, nhuyễn kiếm nơi tay, sắc bén bắn qua, chỉ thấy hắc y nhân trước mặt, thân hình chợt lóe, liền để mở vòng dây, mà mặt khác hai ba hắc y nhân nhưng bọc lại đánh qua đây, Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu lưng tựa lưng mà đứng, hai người lạnh lùng bình tĩnh, ba hắc y nhân kia cùng nhau xông lên, Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu lấy toàn lực ra ứng phó, trong khoảng thời gian ngắn, những người đó cũng không làm gì được các nàng.
Bất quá các nàng cũng không có biện pháp thoát khỏi vây khốn.
Đúng lúc này, bỗng nhiên tiếng vó ngựa vang, chớp mắt liền có hơn mười mấy bóng người chạy tới trước mắt, chỉ thấy người cầm đầu chính là Băng Tiêu một thân quyến rũ xinh đẹp, nhìn thấy ba hắc y vây đánh hoàng hậu nương nương, lập tức khẽ kêu một tiếng, bình tĩnh mệnh lệnh: “Lên!”
Vừa hô xong người đã bay lên trời, dẫn hai ba thủ hạ đã lao thẳng tới bên người Mộc Thanh Dao, trường lăng vũ động, cuồn cuộn nổi lên quấn lấy một người áo đen gần Mộc Thanh Dao nhất, ném vào giữa không trung, đợi đến khi người kia rơi xuống, bóng dáng của nàng đã đến trước mặt, hàn quang chợt lóe, một tiếng bụp vang lên, đoản kiếm lợi hại đã đâm thủng trái tim của người nọ, chỉ thấy hắn không kịp kêu rên tiếng nào thì đã chết, máu đỏ theo lồng ngực phun bắn ra, tung tóe khắp nơi.
Băng Tiêu các nàng gia nhập trận đấu, khí thế rõ ràng chuyển biến, Băng Tiêu lách nhanh đến gần bên người Mộc Thanh Dao, cung kính mở miệng: “Nương nương không có sao chứ?”
Mộc Thanh Dao lắc đầu, ánh mắt sâu u bị máu nhiễm đỏ, đáy lòng sát khí bị phóng đại vô hạn, quanh thân bao phủ mũi nhọn lạnh giá, trầm giọng mệnh lệnh: “Giết, một cũng không tha.”
Trong không khí vang lên thanh âm lạnh lẻo, xông thẳng lên chín tầng mây.
Băng Tiêu cùng Hoa Ly Ca trầm ổn lĩnh mệnh: “Dạ, nương nương.”
Hai đám người hòa vào nhau, những người áo đen kia khí thế rất nhanh không địch lại, chỉ có chịu đòn, nhưng những người đó là tử sĩ, đã mang theo quyết tâm liều chết, vì thế hai bên trong một lúc khó phân thắng bại, hai bên quần nhau thành một khối.
Mộc Thanh Dao khuôn mặt lạnh bây giờ giống như hàn băng mùa đông, đôi mắt bao phủ những tia máu màu hồng, cứ như vậy đứng thẳng ở dưới liễn xa, phảng phất tựa như một ngọn núi sừng sững giữa trời đất, xa phu và thái giám đã sớm run run thành một đoàn.
Sát thủ áo đen một người rồi lại một người ngã xuống, Mạc Sầu thở phào nhẹ nhõm, xem ra nương nương sẽ không có việc gì.
Đúng lúc này, mấy người thái giám vẫn lui ở phía sau, xoay mình nhảy lên một người, giơ kiếm đâm thẳng về phía Mộc Thanh Dao, kiếm kia mang theo cuồng phong lạnh lẻo mạnh mẽ, tốc độ nhanh không gì sánh được, như thiểm điện như kinh hồng, Mạc Sầu hoảng hốt, nhuyễn kiếm run lên nghênh đở, không nghĩ tới thái giám kia nội lực hùng hậu, trên người cương khí càng lợi hại không gì sánh được, cương khí kia bắn bay kiếm của Mạc Sầu, đem nàng hất thẳng ra phía bên ngoài, rơi xuống đất cách xa hơn mấy mét.
Đương lúc chỉ mành treo chuông, kiếm của thái giám kia lần thứ hai đâm qua đây.
Mộc Thanh Dao thân hình di động, dời qua một điểm, nhưng không nghĩ đến trường kiếm kia không chuyển động, nhưng kiếm phong thì vẽ ra một vòng, rồi bắn ngược trở về, lần thứ hai lại hướng trên người nàng đâm tới.
Giữa lúc điện quang hỏa thạch, tiểu thái giám khi nãy vẫn còn run run bỗng nhiên vọt ra, ôm lấy người ám sát Mộc Thanh Dao, lớn tiếng kêu lên: “Nương nương, đi mau.”
Mộc Thanh Dao vừa nghe thanh âm này, đúng là Xuân Hàn, lúc đầu bị nàng đánh năm mươi đại bản, đuổi ra Phượng Loan cung rồi, tại sao hắn lại ở đây?
Xuân Hàn ôm lấy thích khách, thích khách kia làm sao lại để hắn cản trở, giơ kiếm đâm thẳng xuống, một kiếm xuyên tim, máu phun ra, Mộc Thanh Dao trong ánh mắt chỉ còn lại có dòng máu đỏ tươi đó, mà không có gì nữa cả, nàng chẳng những không lùi mà còn tiến tới, Xuân Hàn dùng dằng mở miệng: “Nương nương, đi mau, đi mau.”
Lúc này, Băng Tiêu đã thoát thân ra ngoài, bay qua đây chặn lại thân hình của Xuân Hàn bị một cước của thích khách đá văng ra ngoài, bay đến chổ nàng.
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
70 chương
78 chương
100 chương
2 chương
94 chương
28 chương