Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 155
Chẳng lẽ người trước mắt có quan hệ với Liễu Thiên Mộ, vậy Liễu Thiên Mộ rốt cuộc là thân phận gì?
“Hoàng thượng?” Mộc Thanh Dao đem mâu quang dời về phía hoàng đế ngồi trên cao, hoàng đế nở nụ cười ôn nhuận với nàng, để cho nàng biết mình không có đoán sai, nguyên lai người trước mắt chính là thân nhân của Liễu Thiên Mộ, hoặc là huynh trưởng vân vân?
Mộ Dung Lưu Tôn khiêu đôi mài hẹp dài, trầm ổn mở miệng: “Hoàng hậu, đây là Tương vương gia Thượng Quan Quân của Vạn Hạc quốc.”
Tương vương Thượng Quan Quân nhìn nữ tử trước mắt quanh thân lạnh lùng, đáy mắt dường như hiểu rõ, nàng chính là kỳ nhân trong miệng của thừa tướng, người đã vẽ ra bức tranh loại quân sự vũ khí kêu lựu đạn, trong chớp mắt có thể tiêu hủy cả một tòa đại điện, nghe ra rất dễ làm cho người ta sợ hãi, nhưng mà rốt cuộc có phải là thật hay không, cũng chưa từng có ai chứng kiến, thừa tướng suốt ngày đem nàng khen là thiên hạ đệ nhất kỳ nhân, bây giờ xem ra cũng không có gì ghê ghớm, chẳng qua là một nữ nhân xinh đẹp như thiên tiên, khí chất trong sáng, trên gương mặt hiện lên sự lợi hại, hoặc là có chút trí tuệ, nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất nhân.
“Thượng Quan Quân tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Mộc Thanh Dao thừa lúc Thượng Quan quân quan sát mình thì nàng cũng đồng thời đánh giá Thượng Quan Quân, tiện thể đem ánh mắt “không cho là đúng” của hắn để vào trong lòng, Tương vương gia chắc là đại khái nghe xong thừa tướng Vạn Hạc quốc về thêm mắm dặm muối kể lại, có chút không đồng ý với cái nhìn của lão nhân kia, mới phản ứng như thế..
“Tương vương gia khách khí, miễn lễ, người tới là khách, mời ngồi.”
Mộc Thanh Dao không uấn không giận mở miệng, ý bảo Thượng Quan Quân ngồi xuống, xoay người lại hướng chỗ ngồi trên cao đi đến, Thượng Quan Quân nhìn nàng quanh thân khí phái, cũng thừa nhận, cô gái này không giống bình thường, sợ là có chút trí tuệ, bất quá một người nữ tử thì có cái gì đáng e ngại, bởi vậy trong đáy lòng phần bất an kia rút lui đi không ít, bất quá Huyền đế vì sao lại phái người mời hắn đến Huyền Nguyệt mật đàm chuyện quan trọng, không biết là chuyện quan trọng gì?
“Huyền đế đặc biệt phái người mời bản vương đến Huyền Nguyệt, nói có chuyện quan trọng thương lượng, không biết là chuyện quan trọng gì?”
Mộ Dung Lưu Tôn nhìn Mộc Thanh Dao ngồi xuống bên cạnh hắn, bèn vươn tay kéo tay Mộc Thanh Dao qua, hai người tựa hồ rất ân ái, trên thực tế Mộ Dung Lưu Tôn thật có chút nhớ nàng, đã nhiều ngày hắn một mực xử lý chính vụ, còn có thủ tục đại hôn của công chúa và Bắc Tân vương, mặt khác còn phải phái người mời Tương vương gia qua đây, bởi vậy cũng đã quên nhìn nàng, vốn có một số việc không vội, chậm một chút cũng không có gì, nhưng lúc này vừa nhìn thấy nàng, phần mong nhớ từ trong đáy lòng kia đã nổi dậy, nhanh chóng tràn đầy trong lồng ngực.
Thì ra chẳng biết từ lúc nào, bóng dáng xinh đẹp lạnh lùng của nàng, đã ở trong lòng hắn cắm rễ, chỉ mong cuối cùng Dao nhi sẽ thích hắn, ở lại bên cạnh hắn.
“Nghe nói hoàng thượng Vạn Hạc quốc tuổi tác đã lớn, ngài chỉ có hai người con trai là Tương vương cùng Ngô vương, vì sao lại không lập thái tử?”
Huyền đế lời nói ngầm chứa huyền cơ vang lên trên đại điện, Tương vương Thượng Quan Quân, kỳ quái nhướng mài một chút, hắn cho rằng Huyền đế tìm hắn tới là nói chuyện liên minh, không nghĩ tới Huyền đế lại quan tâm đến việc nhà của hắn, sắc mặt không khỏi có chút tối lại, lạnh lùng lên tiếng: “Huyền đế đặc biệt mời bản vương qua đây, chẳng lẽ là vì quan tâm gia sự của bản vương?”
Trên gương mặt trắng nõn mịn màng của Mộ Dung Lưu Tôn, ý cười càng sâu, nhưng Mộc Thanh Dao ngồi ở bên cạnh hắn vẫn cảm nhận được, mặc dù hắn đang cười, vẫn đang có vẻ lãnh khốc vô tình làm cho không người nào dám xem nhẹ.
“Không, trẫm là vì cho ngươi gặp một người!”
Mộ Dung Lưu Tôn nói xong câu đó, ngón tay như có như không nhúc nhích, Mộc Thanh Dao lập tức biết ý tứ của hắn, lạnh lùng trừng hắn liếc mắt một cái, rồi chậm rãi nhìn về phía Thượng Quan Quân đang nhíu mài nghi hoặc.
“Tương vương gia, ngươi cũng biết Vạn Hạc quốc còn có một vị hoàng tử khác, người kia hình như mới là người mà hoàng thượng chọn kế vị.”
Tương vương Thượng Quan Quân hoàn toàn không hiểu bọn họ nói gì, trên mặt vẻ cười nhạt chợt lóe lên rồi biến mất, xoay mình đứng dậy, âm ngao trầm giọng: “Nếu như hai vị là muốn gây xích mích mối quan hệ của Thượng Quan gia chúng ta, cũng không cần ra sức lớn như vậy.”
Mộc Thanh Dao nhìn hành động của hắn, cười lạnh một tiếng, thừa cơ rút tay mình ra khỏi bàn tay to của Mộ Dung Lưu Tôn, trừng hướng Thượng Quan Quân khinh thường.
“Tương vương gia thực sự là buồn cười, chẳng lẽ Huyền Nguyệt quốc chúng ta chỉ đáng làm ra cái loại hành vi tiểu nhân này sao? Nói cho ngươi gặp một người, chẳng lẽ còn lừa ngươi hay sao, chỉ sợ hắn chính là đệ đệ mất tích nhiều năm của ngươi, cũng là người mà phụ vương ngươi lưu ý chọn làm thái tử, bằng không vì sao ngươi cùng Thượng Quan Kiệt đều được phong làm vương gia, mà không phải là thái tử, nếu như Vạn Hạc quốc không có thái tử, đến lúc đó thì người nào kế vị?”
Mộc Thanh Dao nói chuyện với khẩu khí gây sự, không để cho Thượng Quan Quân suy nghĩ, nhưng lời nói của nàng làm hắn kinh hãi, đây là chỗ ngồi mà hắn cùng Ngô vương tranh đấu gay gắt, bây giờ lại có người nói cho hắn biết, người phụ vương chọn không phải là hai người bọn họ, mà là một người khác, kỳ thực hoàng hậu Huyền Nguyệt nói không có sai, Vạn Hạc quốc nếu quả thật chỉ có hai vị hoàng tử, vì sao chỉ được phong vương gia, mà không có một thái tử, bọn họ thật ra cũng có một đệ đệ, nhưng trong một lần săn bắn đã bị mãnh hổ ăn mất, chẳng lẽ đây chỉ là một màn tung hỏa mù, để phụ hoàng cho hắn ẩn dấu đi, nếu quả thật là như vậy, hắn mới là thái tử mà phụ vương lựa chọn.
Tương vương gia đặt mông ngã ngồi ở ghế trên, nhẹ lẩm bẩm vài câu: “Điều này sao có thể? Điều này sao có thể?”
“Tại sao lại không thể? Đợi một lúc người đó đến, ngươi nhìn xem kỹ một chút đi, hẳn là sẽ nhận ra được hắn.”
Mộc Thanh Dao tuyệt đối không đồng tình với hắn, nghĩ đến Tương vương Thượng Quan Quân cũng là người chấp mê ngôi vị hoàng đế, nếu như hắn không mê luyến ngôi vị hoàng đế kia, lúc này khi nghe thấy có một đệ đệ, hẳn là vui mừng, chứ không phải khiếp sợ, đáy mắt còn lộ vẻ hung tàn.
Hoàng hậu lời vừa mới dứt, thì ngoài cửa điện liền vang lên thanh âm thái giám: “Bẩm hoàng thượng, Liễu công tử tới.”
Mộc Thanh Dao tà tà liếc mắt một cái Thượng Quan Quân, nhàn nhạt lên tiếng: “Đệ đệ của ngươi tới, nhìn xem Huyền Nguyệt chúng ta có lừa ngươi hay không.”
Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt đen u ám phân phó A Cửu: “Tuyên.”
Giọng nói kia lạnh lùng băng hàn, thật giống như không quen biết Liễu Thiên Mộ, nếu tên kia lừa hắn, tình cảm huynh đệ của hắn đã sớm hóa thành hư ảo…
A Cửu lập tức đi ra ngoài đem Liễu công tử mời vào, Liễu Thiên Mộ mặc quần áo bạch y, vẻ ngoài ôn văn nho nhã, kết hợp với cử chỉ khéo léo, rất dễ dàng có được hảo cảm của người khác, nhưng lúc này trên đại điện tất cả ánh mắt đều theo dõi hắn, có thể làm cho da đầu hắn tê dại, cung kính hành lễ.
“Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”
“Bình thân, sư huynh tham kiến Tương vương gia đi.” Huyền đế trầm ổn mở miệng, tương vương Thượng Quan quân vẫn ngồi ở bên dưới, từ lúc Liễu Thiên Mộ đi vào đại điện, hai tròng mắt không nháy không chớp theo dõi Liễu Thiên Mộ, lúc này nhìn thấy hắn đã đứng lên, đáy mắt tối lại như đêm cuối tháng, thì ra Thượng Quan Hạo thật không có chết, đây hết thảy đều là do kế đổi trắng thay đen của phụ hoàng, buồn cười hắn và Ngô vương còn không biết ý nghĩa trong đó, vẫn vì ngôi vị hoàng đế tranh đến ngươi chết ta sống, lại không biết, nếu phụ hoàng đã phong cho bọn họ làm Tương vương cùng Ngô vương, thì ngôi vị hoàng đế kia đã vô duyên cùng bọn họ rồi.
Nguyên lai là bởi vì Thượng Quan Hạo, ngôi vị hoàng đế là cho hắn ngồi, Tương vương nở nụ cười, hắn đã làm gì, dựa vào cái gì mà ngồi lên ngôi vị hoàng đế của Vạn Hạc quốc.
“Thượng Quan Hạo, không nghĩ tới ngươi lại không có chết.”
Tuy rằng hơn mười năm không gặp, nhưng mặt mài vẫn như trước, không nghĩ cảnh tượng mà huynh đệ gặp mặt lại như vậy, Tương vương gia nở nụ cười, u ám lạnh lùng trừng mắt Liễu Thiên Mộ, không, thân phận thật sự của hắn là hoàng tử Thượng Quan Hạo của Vạn Hạc quốc.
Thượng Quan Hạo trầm mặc không nói gì, mâu quang đen lại khi lướt qua Thượng Quan Quân, sau đó nhìn về phía hoàng đế, sư đệ của hắn Mộ Dung Lưu Tôn.
“Nguyên lai sư đệ đã biết, Huyền đế trong mắt thế nhân quả nhiên khôn khéo.”
Thượng Quan Hạo nở nụ cười, nụ cười kia chẳng qua đã không còn ôn nhã như lúc trước, nhìn thế nào cũng thấy vô sỉ, Mộc Thanh Dao ánh mắt nhanh chóng phun lửa, hiện tại nàng có thể trăm phần trăm khẳng định nam nhân này chính là người đêm hôm đó muốn hủy đi sự thuần khiết của nàng, Thượng Quan Hạo, ngươi này là kẻ tiểu nhân âm hiểm gian trá, người chứ chờ đó cho ta, một ngày nào đó, ta sẽ đem ngươi đánh đến phải quỳ dưới chân cầu xin tha thứ.
“Thượng Quan Hạo, ngươi thật là sư huynh của trẫm sao? Nếu như ngươi quang minh chính đại cùng trẫm đấu, trẫm sẽ kính nể ngươi, thế nhưng ngươi lại làm những việc đê tiện vô sỉ tiểu nhân, trẫm coi thường ngươi.”
Mộ Dung Lưu Tôn lạnh lùng mở miệng, đôi mắt phượng hẹp dài nhướng lên, đầy sự khinh khi, vẻ khinh thường xuất hiện trên gương mặt của hắn như vậy, Thượng Quan Hạo rốt cuộc cũng bị đả kích, bọn họ vẫn là sư huynh đệ tương thân tương ái, đến cuối cùng rốt cuộc cũng tan rã tình huynh đệ, hắn vẫn rất sợ hãi ngày này sẽ đến, nhưng là thân phận của bọn họ, đã quyết định bọn họ không có khả năng trở thành sư huynh đệ chân chính, hơn nữa sư phụ…
“Biết sư phụ nói như thế nào không? Hắn nói ngươi mới là người hùng tài vĩ lược trong thiên hạ này, hiện tại càng gần đến thời cơ, cuối cùng đem trở xem thành châu báu là người bất phàm, như vậy ta thì sao? Trước khi ngươi chưa đi đến Thiên Sơn, sư phụ vẫn khen ta thiên phú tốt, thế nhưng từ ngươi lên núi, trong mắt của hắn không còn có ta, hắn nghĩ rằng ngươi định sẽ thắng ta, ta không tin, ta không tin ngươi có thể siêu việt hơn ta.”
Thượng Quan Hạo nổi giận nói xong lời cuối cùng, gầm nhẹ như hùng sư, đôi mắt tàn nhẫn hung tàn, khóe môi hiện lên thị máu sát khí.
“Ta sẽ không thua cho ngươi, ngươi cứ chờ xem.”
Thượng Quan Hạo vung tay một cái, nhìn cũng không thèm nhìn những người trên đại điện, xoay người bước ra ngoài, Huyền đế trầm mặt lạnh lùng, đột nhiên quát lớn một tiếng: “Người đến, đem Thượng Quan Hạo bắt lại!”
Thị vệ thống lĩnh Hoa Ly Ca dẫn nhất bang thị vệ vọt vào, chặn lối đi của Thượng Quan Hạo, trường đao rút khỏi vỏ, lãnh chìm mở miệng: “Đứng lại.”
Trước cửa đại điện Thượng Quan Hạo cuồng vọng nở nụ cười, quay đầu nhìn phía Huyền đế ở trên cao, khóe môi câu ra vẻ khinh thường: “Sư đệ, chỉ bằng mấy người này đã nghĩ bắt ta sao, đừng quên ta là hoàng tử Vạn Hạc quốc, nếu như ngươi làm vậy, tức không phải muốn chính thức hướng Vạn Hạc quốc tuyên chiến sao?”
Hiện tại tuyệt đối không phải thời cơ tốt để khai chiến, Mộ Dung Lưu Tôn biết, Thượng Quan Hạo cũng biết, mỗi một người trên đại điện ai cũng biết, nếu như hai người bọn họ gia khai chiến, chính là tiện nghi cho quốc gia khác, thế nhưng Mộ Dung Lưu Tôn cũng không thực sự muốn bắt Thượng Quan Hạo, mà là có một chút sổ sách cần phải tính toán với hắn.
“Sư huynh gấp cái gì, đến lúc nên cho ngươi đi, trẫm tự nhiên sẽ để ngươi đi, bất quá trẫm có một số sổ sách muốn cùng sư huynh tính toán rõ ràng.”
“Tính sổ?” Thượng Quan Hạo nhíu mày, mâu quang trong trẻo lạnh lùng bắn về phía Mộc Thanh Dao, chẳng lẽ là nữ nhân này cáo trạng, nhưng mà không giống, là nữ nhân ai cũng sẽ không đem chuyện như vậy nói ra, Mộc Thanh Dao tuyệt đối không phải đồ ngốc, loại chuyện này nàng sẽ đi chung quanh tuyên dương sao? Huống chi đêm đó nàng cái gì cũng chưa từng bị, hắn còn trúng phải một ngân châm của nàng, tuy rằng không đến mức lấy mạng của hắn, thế nhưng cũng khiến cho hắn chịu khổ…
“Tuy rằng bọn họ không có khả năng bắt ngươi, nhưng là trẫm có thể hạ được ngươi.”
Huyền đế chậm rãi đứng dậy, màu vàng của long bào phát ra ánh sáng rực rỡ, quanh thân khí phách, ùn ùn kéo đến đang được kiềm chế lại, lời của hắn, Thượng Quan Hạo tin, bởi vì thực lực của sư đệ rốt cuộc sâu cạn như thế nào hắn biết rất rõ, đánh chín mươi chín lần, hắn ngoại trừ thắng mấu trận ban đầu, sau này liền không có cơ hội thắng qua hắn, đây cũng là chuyện mà hắn không cam lòng.
“Được, nói đi, muốn cùng ta tính toán cái gì?”
Thượng Quan Hạo thấy rõ tình thế, xoay người lại đi vào trong điện, thong thả ung dung nhìn sư đệ đang ngồi trên cao.
Nếu như hắn là Liễu Thiên Mộ, có lẽ sẽ bị sư đệ giết chết, nhưng hiện tại thân phận của hắn là Thượng Quan Hạo, hoàng tử Vạn Hạc quốc, rất nhanh sẽ là Vạn Hạc quốc thái tử.
Mộ Dung Lưu Tôn không nói gì thêm, mà là quay đầu hơi nghiêng người nhìn phía Mộc Thanh Dao, thân hình cao to cúi xuống dán vào lỗ tai của nàng nhỏ giọng nói mấy câu, chỉ thấy hoàng hậu trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng, lập tức âm ngao đi rất nhiều, quay đầu cùng Mạc Sầu bên người nhỏ giọng nói vài câu, Mạc Sầu lĩnh mệnh đi ra.
Trên đại điện.
Thượng Quan Hạo cùng Thượng Quan Quân hai người hai mặt nhìn nhau, mâu quang đấu trước một phen, cuối cùng Tương vương gia khóe môi câu ra nụ cười, vươn tay ra ôm lấy huynh đệ của mình.
“Hạo, nguyên lai ngươi vẫn không chết, ở nơi nào trốn nhiều năm như vậy, một điểm tin tức cũng không có, nếu như không phải Huyền đế phái người mời ta qua đây, ta cũng không biết đệ đệ của mình vẫn còn sống!”
Thượng Quan Hạo ngoài cười nhưng trong không cười ôm lại một chút huynh trưởng Tương vương của mình, đối với hận ý trong mắt Tương vương, hắn không phải là không phát hiện, nhưng hắn sẽ không nhỏ nhặt, có lẽ đối phó với sư đệ Mộ Dung Lưu Tôn thì hắn thua chút ít, nhưng không có nghĩa là sẽ thất bại bởi huynh trưởng Tương vương của mình.
“Vương huynh là vui vẻ, hay vẫn là khổ sở đây?”
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
70 chương
78 chương
100 chương
2 chương
94 chương
28 chương