“Nương nương?” Xuân Hàn ngẩng đầu lên muốn nói gì đó rồi lại thôi, Mộc Thanh Dao biết hắn định nói ra suy nghĩ của mình, lập tức mệnh lệnh cho mọi  người lui xuống: “Ngoại trừ Xuân Hàn cùng Mạc Sầu, tất cả mọi người lui xuống đi.” “Dạ, nương nương, ” bên trong tẩm cung những người khác đều đi xuống, chỉ có Xuân Hàn cùng Mạc Sầu vẫn đứng đợi, Mộc Thanh Dao đưa tay vén lên màn lụa, Mạc Sầu lập tức chạy qua để vén màn lụa lên, rồi đứng ở bên cạnh giường. Mộc Thanh Dao một thân mặc bộ quần áo ngủ trắng, tóc đen rối tung trên vai, tuy rằng mang dáng vẻ lười biếng túy ý, nhưng vẫn khó giấu nét tao nhã, cho dù quần áo giản đơn, nhưng vẫn là mỹ nhân tươi đẹp, Xuân Hàn đang quỳ bên dưới ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, cẩn thận mở miệng. “Nương nương, ở Quảng Dương cung, bên cạnh thái hậu nương nương kỳ thực cất giấu một cao thủ, cao thủ kia tên Tần Hạo, vẫn thay thái hậu nương nương làm việc.” “Tần Hạo ” Mộc Thanh Dao sắc mặt giận dữ khó coi, hàn khí lợi hại mạnh mẽ hiện lên, nam nhân kêu Tần Hạo này nhất định là người ô nhục tỷ tỷ, đáng hận, nếu như bắt được người này, nàng nhất định phải đích thân giết hắn, sao có thể tùy tiện hủy hoại sự thuần khiết nữ nhân chứ? “Người nam nhân này từ đâu tới đây? bên người Thái hậu ngoại trừ người nam nhân này, có còn người hoặc cái gì khác nữa hay không?” Mộc Thanh Dao kìm nén lại lạnh lùng hỏi, Xuân Hàn trên mặt bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, bất quá vẫn cố chống đỡ, dùng sức suy nghĩ một chút, liền lắc đầu: “Thái hậu nương nương rất cẩn thận, tiểu nhân chỉ biết là có một người tên Tần Hạo, những chuyện khác cái gì cũng không biết.” “Nếu như bản cung cho ngươi đi chỉ chứng thái hậu đã bắt ngươi, còn đánh qua ngươi, ngươi dám không?” Mộc Thanh Dao ánh mắt âm lãnh, bình tĩnh nhìn Xuân Hàn, chỉ cần Xuân Hàn chỉ chứng thái hậu, nàng nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn cái lão bà kia, những chuyện liên quan của Thanh Châu và Thanh Hương cùng tính một lần. Xuân Hàn nghe xong hoàng hậu nương nương nói, giật mình, ánh mắt lóe ra bất định, cuối cùng thân thể ngã xuống, chịu đựng không được liền ngất đi. Mạc Sầu vội vàng kêu thái giám ở ngoài cửa điện tiến vào, đem hắn dìu xuống đi nghỉ ngơi, bên trong tẩm cung, Mộc Thanh Dao sắc mặt đông lại, ngồi ngay ngắn ở trên giường, cũng không nhúc nhích. Mai Tâm cùng Mạc Sầu đứng ở trước giường, quan tâm hỏi: “Nương nương, làm sao vậy? Có chỗ nào kỳ lạ sao?” Mộc Thanh Dao không nói gì, lắc đầu, hiện tại cảm giác này nói không ra lời, đến cuối cùng nàng vẫn thấy ánh mắt Xuân Hàn có chút kỳ hoặc, người bình thường nghe được lời của nàng, nhất định sẽ rất vui vẻ vì có người thay bản thân mình ra mặt, nhưng vừa rồi nàng nhìn thấy Xuân Hàn khó xử, Mộc Thanh Dao thực sự nghỉ không ra, hắn có cái gì phải khó xử, trừ phi? Trong đầu linh quang hiện lên, Mộc Thanh Dao rất khó mà chấp nhận sự thật của chuyện này, nếu như những gì mình suy nghĩ là thật, như vậy thực sự là uổng phí một phen tâm ý của bản thân, hơn nữa lại lãng phí đi một nữa huyết nhân sâm, vậy cuối cùng có phải là thực hay không, hay là mình đã đa tâm rồi, gần nhất trong cung xảy ra quá nhiều chuyện, đã nhanh chóng làm cho đầu óc mình lộn xộn, bởi vậy có một số việc, nàng còn cần phải tỉ mỉ cân nhắc. “Không có gì, ta lại nằm một chút nữa, các ngươi không được làm ồn ta.” “Dạ, nương nương, ” Mạc Sầu cùng Mai Tâm nghe chủ tử nói còn muốn ngủ, liền buông màn lụa xuống, chỉnh lý cho tốt, rồi thối lui đến bên ngoài cửa điện. Trong tẩm cung, Mộc Thanh Dao còn muốn từ từ suy nghĩ một chút, nhưng bởi vì nghĩ mãi không ra manh mối, lại thiếp ngủ… Buổi chiều, Tinh Trúc công chúa qua đây thăm nàng, vài người đang ở trong điện nói chuyện phiếm, thì hoàng thượng tới, mọi người đứng dậy, hành lễ với hoàng thượng xong, lần lượt ngồi xuống. Mộ Dung Lưu Tôn quét mắt nhìn tất cả mọi người trong đại điện một cái, mỗi người tựa hồ đang rất vui vẻ, gương mặt anh tuấn bắt đầu bao phủ sự dịu dàng nhè nhẹ, trầm ổn mở miệng. “Có chuyện gì vui vẻ như vậy?” Tinh Trúc rất nhanh thong thả đến bên cạnh hoàng huynh, cười tủm tỉm mở miệng: “Hoàng huynh, chúng ta đang ở đây nghe hoàng tẩu kể chuyện cười, thật rất buồn cười a.” Tiểu nha đầu Tinh Trúc sắc mặt ửng đỏ, tựa như đóa hoa tươi cười nổi trên mặt nước, mềm mại vô cùng, mà trong đại điện cung nữ của nàng, gương mặt cũng hồng lên. Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng thượng tự nhiên chuyển cái nhìn qua nhân vật chính vừa kể chuyện cười, chỉ thấy nàng cử chỉ ưu nhã đang cầm chén trà, vẻ mặt thản nhiên nhìn nha đầu bên cạnh, tựa hồ chuyện vừa rồi hoàn toàn không liên quan đến nàng. Mộ Dung Lưu Tôn hiếu kỳ, đuôi lông mài lay động, thanh âm ngọt ngào vang lên: “Dao nhi kể chuyện cười gì vậy? Nói cho trẫm nghe một chút.” “Không có gì, là nha đầu này hiếm thấy chuyện kỳ quái mà thôi?” Mộc Thanh Dao vẻ mặt lạnh nhạt cự tuyệt, nàng không cảm thấy chuyện kia có bao nhiêu buồn cười, hàng ngày mấy người nha đầu này nghe xong, không ngừng cười giống như người điên. Bên cạnh Tinh Trúc nghe nói hoàng huynh muốn nghe, lập tức quơ quơ cánh tay hắn, đem chuyện cười vừa mới nghe được trái phải kể lại một lần. “Có một người gọi là Kỷ Hiểu Lam (*), một ngày nọ đang cùng bằng hữu đi trên đường phố, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một cửa hàng, bà chủ trong tiệm đang rất bận rộn, Kỷ Hiểu Lam cùng bằng hữu đánh cược “Ta có thể một câu nói làm cho bà chủ đó cười, một câu làm cho bà chủ đó chửi” mọi người ai cũng không tin, quyết định lấy một bàn tiệc rượu ra cược, Kỷ Hiểu Lam đi tới trước cửa tiệm, đối diện với người trông tiệm chấp tay một cái, kêu ‘Cha’, bà chủ vừa nghe thế phốc một tiếng nở nụ cười. Kỷ Hiểu Lam đột nhiên xoay người lại hướng về phía bà chủ kêu to ‘Mẹ’ bà chủ nhất thời giận dữ, mắng chửi Kỷ Hiểu Lam, thế là Kỷ Hiểu Lam thắng được một bàn tiệc rượu.” (*) Trong convert hán việt là Kỷ Hiểu Cương, nhưng ở phía dưới theo suy nghĩ của Giao tỷ về Kỷ Hiểu Cương thông minh từ nhỏ không ai sánh được, nên ta mới đoán là Kỷ Hiểu Lam, ai có xem phim TQ thì biết ông này rồi nhé. ^_^ Tinh Trúc cười lớn, cung nữ trong đại điện lần thứ hai nở nụ cười, nhưng ngại có hoàng thượng ở chỗ này, vì thế cực lực nhịn xuống, gương mặt ai cũng  đỏ bừng. Nhìn hoàng thượng ở bên cạnh, dung nhan tuấn mỹ, khó có được lúc mất đi lạnh lùng cứng rắn, nhuộm ý cười: “Người tên Kỷ Hiểu Lam này thật thông minh.” Mộc Thanh Dao trở mình xem thường một chút, đó là đương nhiên, Kỷ Hiểu Lam kia thông minh từ nhỏ, không phải người bình thường có thể so sánh được, nhưng mà hoàng thượng đến Phượng Loan cung, không phải chỉ muốn nghe các nàng kể chuyện cười chứ, nhất định là có việc mới qua đây. “Hoàng thượng có chuyện gì sao?” Mộ Dung Lưu Tôn thu lại ý cười, thay vào đó là đôi mắt tính toán sâu không lường được, trên ngũ quan tuấn mỹ bao phủ một tầng suy nghĩ. “Ba ngày sau trẫm muốn cử hành thưởng hoa yến, đến lúc đó sẽ có nhiều vị thiên kim công tử của đại quan trong triều có thể đến tham gia thưởng hoa yến này, trong cung còn có hai vị vương gia, hai vị công chúa chưa thành thân, nếu lúc đó có đối tượng hôn nhân thích hợp, trẫm sẽ vì bọn họ mà ban hôn.” Hoàng thượng tiếng nói vừa dứt, Mộ Dung Tinh Trúc đứng ở bên cạnh hắn lập tức phản đối. “Hoàng huynh, ta không lấy chồng, người ta không muốn gả.” “Gái lớn gả chồng, tại sao có thể tùy hứng như vậy?” Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt càng u ám, lông mài hẹp dài vén lên, trong đôi mắt đen nhánh như một hồ nước sâu không lường được. Mộc Thanh Dao bình tĩnh nhìn Huyền đế bên cạnh, nam nhân này lại muốn làm cái gì? Chẳng lẻ muốn động đến Bắc Tân vương, ánh sáng lóe lên, ung dung thản nhiên nở nụ cười. “Tốt, Thanh Dao sẽ cố gắng vì Bắc Tân vương và Nam An vương lựa chọn phi tử, hoàng thượng yên tâm đi.” _________________