“Hoàng thượng không phải đồng ý cho Thanh Dao một lời hứa sao? Nhận người tiền tài phải giúp người tiêu tai, đây vốn là chuyện Thanh Dao  nên làm.” Mộc Thanh Dao uống rượu, câu nói tiếp lời kia, làm cho Nam An vương cùng A Cửu lập tức tò mò nhìn hoàng thượng, hoàng thượng đồng ý với nàng cái gì, mới có thể làm nàng nguyện ý ra tay tương trợ, Mộ Dung Lưu Tôn khóe môi nở nụ cười tà mị, nữ nhân này cũng thật là, một chút cũng không che giấu. “Hoàng huynh.” Mộ Dung Lưu Chiêu kêu một tiếng, ngoắc A Cửu ý bảo rót rượu, nâng ly kính trọng mời hoàng huynh một chén: “Tạ ơn hoàng huynh quan tâm.” “Hoàng đệ cùng trẫm là người trên một chuyến tuyến, vì thế tuy hai mà một, chỉ có đoàn kết mới chân chính toàn thắng.” Mộ Dung Lưu Tôn lời nói trầm ổn vang lên, con ngươi lạnh lùng, quanh thân khí phách, Mộc Thanh Dao ở bên cạnh cũng tán thành lối nói của hắn, tay đang gắp đồ ăn ngừng lại một chút, đôi mắt sáng trong trẻo lạnh lùng bức người, nhã nhặn lịch sự nhìn Nam An vương. “Chúng ta là đồng minh đứng cùng một chuyến tuyến, sau này không có chuyện gì thì đừng tìm ta phiền toái, ta lại không có chọc giận ngươi, cũng không đắt tội ngươi, ngươi có nhiều tinh thần và sức lực, vì sao không đối phó với những người bên ngoài? Trong bóng tối còn biết bao nhiêu thế lực đang nhìn thẳng vào các ngươi đó?” Mộc Thanh Dao lời nói lạnh như nước len lỏi ở trên đại điện, Nam An vương trong lòng run lên, đau đớn một chút trong sâu thẳm, hắn chính là một đại nam nhân, mà ngay cả một nữ nhân cũng không bằng, lúc này hắn hẳn nên cùng hoàng huynh đồng tâm hiệp lực đối phó nội loạn bên trong và kẻ địch bên ngoài, trái lại đi đối phó với một nữ nhân, hoàng tẩu nói không sai, nàng là hoàng hậu, mặc kệ thế nào, nàng đương nhiên hi vọng hoàng thượng tốt, nếu hoàng thượng không tốt, nàng đâu có được lợi gì, chính mình thực sự là hồ đồ mà. “Hoàng tẩu dạy rất đúng, thần đệ ghi nhớ trong lòng.” Nam An vương lễ phép đáp lời, cũng làm cho Mộc Thanh Dao có chút không được tự nhiên, nàng cũng không phải muốn dạy dỗ Nam An vương, chỉ nói lên sự thật mà thôi, nhưng mà Nam An vương thái độ làm người cũng rất là trung trực, đúng chính là đúng, nếu sai lầm thì lập tức xin lỗi, ai nói hắn nhìn nữ tử như không khí, chỉ vì không có gặp được nữ nhân làm hắn nễ phục mà thôi, nhìn hắn đối với mình cung kính, Mộc Thanh Dao nở nụ cười. “Dao nhi, có nghĩ muốn ban thưởng cho cái gì không?” Hoàng thượng mở miệng, mặc kệ chính mình từng đồng ý nàng cái gì, nói chung nàng đã đem chuyện này làm rất tốt, hắn muốn thưởng thứ gì đó cho nàng mới xứng với công lao của nàng. “Ban thưởng cho ta?” Mộc Thanh Dao trên mặt thoáng nhảy ra vô số tia lửa, kêu lên một tiếng rất vui vẻ, xem ra hoàng thượng còn là một người có tình nghĩa, ban thưởng thì ai lại không muốn a, đồ cổ ngọc khí, thơ họa quý báu, cái gì cũng đều được sao, trong mắt tính toán rất nhanh, nhưng cuối cùng lại cảm thấy mấy thứ này rất bình thường, quên đi, chờ nghĩ ra được thứ gì cần rồi hãy nói. “Hoàng thượng, xem như nợ ta một lần đi, chờ ta nghĩ ra thứ mình muốn, được không?” Trong đại điện, ba người líu cả lưỡi, còn có thể nói như thế sao, bởi vì không nghĩ ra thứ mình muốn nên cho hoàng thượng nợ, phong cách hành sự của nàng thật đúng là số một a, tuy nhiên hoàng thượng tựa hồ chấp nhận bộ dạng ăn uống của nàng, đôi mắt tĩnh lặng như hàn đầm bắt đầu mang ý cười. “Tốt, hiện tại dùng bữa đi, đêm đã khuya.” Ba người yên tĩnh dùng bữa, Mộc Thanh Dao đối diện với nụ cười óng ánh như nước trên gương mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Lưu Tôn, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, tựa như những vì sao trên bầu trời đêm Huyền Nguyệt, ôn nhuận ấm áp, Mộ Dung Lưu Chiêu cùng A Cửu nhìn nhau, hoàng thượng khó có khi mang vẻ mặt ôn hoà như vậy, hơn nữa tâm tình vô cùng tốt, đôi mắt thâm trầm sủng nịch nhìn hoàng hậu nương nương, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng chưa từng phát giác động tác nho nhỏ này. Mộ Dung Lưu Chiêu cùng A Cửu đồng thời nở nụ cười, chỉ là vì sao trong tim của hắn có một chút cay đắng nhỉ? Mộ Dung Lưu Chiêu ánh mắt u ám hẳn đi. Dùng xong thiện, A Cửu mệnh lệnh cung nữ đem đồ ăn trên bàn thu dọn xuống, Mộc Thanh Dao liền đứng dậy cáo lui, hoàng thượng cũng không ngăn trở, chỉ phân phó A Cửu đem nàng tiễn ra ngoài. Trong Thiên điện to lớn, ánh sáng ôn nhuận trên gương mặt của Mộ Dung Lưu Tôn đã thối lui, trước sau vẫn mang vẻ bình tĩnh như cũ, trên ngũ quan anh khí bức người, bao phủ ánh sáng bí hiểm, có thể làm Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu nhất thời không thích ứng được, từ từ mới lấy lại tinh thần, hoàng huynh trước sau thay đổi thật sự quá nhanh, thế nhưng hắn thật lòng đối đãi với hoàng hậu sao? Theo sự hiểu biết của hắn đối với hoàng huynh, nếu như không có để ý, hoàng huynh tuyệt đối sẽ không cần diễn kịch. “Hoàng huynh, ngươi đối hoàng hậu là thật lòng sao?” Chẳng biết tại sao, Mộ Dung Lưu Chiêu lại không hy vọng hoàng huynh xúc phạm tới nàng, một nữ nhân thông minh đến như vậy, nếu thương tổn nàng, tất nhiên cuối cùng sẽ làm hại tới bản thân, bởi vì hoàng huynh đã bị nàng hấp dẫn rất sâu sắc, mà bản thân lại không tự biết. Mộ dung Lưu Tôn khóe môi mím lại, ánh mắt liền ôn hòa đi rất nhiều, những động tác này đều là trong lúc vô ý, thích một người, chỉ cần nghĩ đến, sẽ biểu lộ ra những điều mà chính mình cũng không biết, động tác vô ý thức, người khác dễ dàng nhìn ra, chỉ có người trong cuộc vẫn giả vờ không biết mà thôi. “Lưu Chiêu khi nào thì quan tâm những thứ này?” Mộ Dung Lưu Tôn không đáp mà hỏi lại, cũng làm cho Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu mất tự nhiên, đúng vậy, hắn luôn luôn không quan tâm những việc này, xem ra tối hôm nay, hắn có chút rối loạn, chẳng lẽ là do uống rượu nhiều quá, nhưng mà hắn chỉ uống hai chén a! “Hoàng huynh.” “Ngươi phải biết hoàng huynh trên người lưng đeo nhiều trọng trách, mẫu hậu từng tự dưng uổng mạng, những chuyện mà phụ hoàng phó thác trước khi lâm chung, bây giờ căn bản không phải là lúc nói đến tình cảm, tuy rằng trong lòng trẫm đều mong mỏi và hy vọng, người đứng bên cạnh trẫm cuối cùng sẽ là nàng, nhưng thế sự không có gì là tuyệt đối không phải sao?” Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt sâu u, khóe môi nhếch lên đầy cường thế, khi đó, giang sơn sẽ cùng ai chia sẽ? chỉ hy vọng bên cạnh có được nàng làm bạn, thì lòng hắn đã thỏa mãn vô biên… Mộ Dung Lưu Chiêu thanh tỉnh đi rất nhiều, xem ra đêm nay hắn thực sự say, bây giờ là lúc nào, nội loạn chưa trừ, hoạ ngoại xâm còn đó, sao có thể nói chuyện nhi nữ tình trường đây? “Thần đệ đã biết.” “Lần này sự kiện sứ thần ngươi có phát hiện gì không?” trên nét mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Lưu Tôn phủ một tầng bí hiểm, cả người lâm vào chìm đắm, làm cho người ta nhìn không ra tâm ý của hắn chút nào. Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu biết ý tứ trong lời nói của hắn, nên nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Thần đệ có thể khẳng định không có, không có một chút dị thường nào, hắn chỉ là lấy lễ đãi khách, trong lúc đó vẫn cùng lục quốc duy trì khoảng cách, mặc kệ khi nào ở đâu, đều có tỳ nữ bên người.” Không biết là thật tình hay vẫn cố ý, nhưng Mộ Dung Lưu Chiêu vẫn cảm thấy là hắn cố ý, vì sao mỗi lần đều có người ở bên cạnh chứ, nếu là trong lòng không có mờ ám, không cần tận lực đề phòng như thế? “Hoàng huynh, ngươi xem?” Mộ Dung Lưu Tôn khóe môi nhất câu, đó là nụ cười lạnh lẽo: “Hắn vô cùng cẩn thận, hơn nữa hành sự cẩn thận như vậy, ngay cả một kẽ hở cũng không có, chỉ có thể nói rõ một việc, thủ đoạn của hắn so với ta và ngươi không kém bao nhiêu.” “Ừ, thần đệ sẽ càng thêm cẩn thận.” “Từ giờ trở đi, ngươi chú ý hết thảy tất cả hành động của hắn, ngay cả con ruồi cũng đều phải kiểm tra một lần, tuyệt không thể xảy ra bất luận sai lầm gì, nếu như hắn thực sự vẫn an phận thủ thừa, trẫm sẽ không tùy ý đoạn tình thủ túc.”