Thiên Đường Nơi Em
Chương 2 : Thanh mai trúc mã Đường Tiểu Thiên
Ngày hôm sau, Thư Nhã Vọng đến muộn, cô vác hai vành mắt thâm đen đến nhà Hạ Mộc, sau đó cô phát hiện vành mắt thâm quầng thường ngày của cậu ta lại càng trũng sâu thêm, Hạ Mộc luôn có quầng thâm mắt, trước đây Thư Nhã Vọng không hiểu tại sao một đứa bé còn nhỏ như vậy mà lại có quầng thâm quanh mắt nghiêm trọng như thế, bây giờ thì cô nghĩ cô đã hơi hơi biết được rồi.
Thư Nhã Vọng nhìn đồng hồ, cậu ta ngồi trên sàn nhà trong phòng, lắp ráp một cái mô hình máy bay chiến đấu F-12, nghe thấy tiếng cô mở cửa, tay cậu ta chỉ dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục loay hoay với cái mô hình, Thư Nhã Vọng đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu ta, cô không biết nên nói cái gì mới có thể làm cho cậu ta phản ứng lại, đối diện với Hạ Mộc, Thư Nhã Vọng luôn luôn có một cảm giác bất lực.
Cô cứ lẳng lặng nhìn cậu ta lắp ráp mô hình, tay cậu ta rất đẹp nhưng cũng trắng xanh, rất khéo léo nhưng cũng rất gầy guộc.
Thư Nhã Vọng áp sát vào cậu ta, dùng đôi mắt đang chăm chú quan sát cậu ta, hỏi: “Hạ Mộc, chị nghe nói, em đã ở chung với một xác chết đến ba ngày?”
Động tác tay Hạ Mộc ngưng lại, con ngươi xinh đẹp như là đá vỏ chai chầm chậm chuyển động.
Cuối cùng cũng có phản ứng.
Thư Nhã Vọng hỏi tiếp: “Nghe nói, cái xác đó là mẹ em?”
Bàn tay Hạ Mộc nắm lại thật chặt, cánh tay vì dùng quá sức mà đã run lên nhè nhẹ.
“Em có thể kể cho chị nghe, ba ngày đó, em trải qua thế nào không?”
Con mắt Hạ Mộc trừng trừng dữ dằn, đột nhiên lại nhào về phía Thư Nhã Vọng, cô bị cậu ta đẩy ngã xuống đất, Thư Nhã Vọng lấy tay chặn cằm cậu ta: “Em lại muốn cắn chị?” Thư Nhã Vọng dùng sức lật người, đè cậu ta dưới người mình, đôi mắt phun ra lửa nhìn thẳng vào cậu ta nói: “Hạ Mộc, có phải mỗi đêm em đều mơ thấy lúc mẹ mất phải không? Mỗi ngày mỗi ngày, chúng cứ lặp lại giống như em đang ở trong địa ngục, không có ngày nào em có thể ngủ yên phải không?”
Hạ Mộc giãy dụa ở bên dưới người cô, dùng hết sức vùng vẫy.
Thư Nhã Vọng đè cậu ta lại, không cho cậu ta trốn tránh: “Hạ Mộc, thật ra em rất sợ? Mỗi buổi tối em đều rất sợ? Có đúng không?”
Bỗng nhiên Hạ Mộc không giãy dụa nữa, trong đôi mắt xinh đẹp của cậu nước mắt chầm chậm ắp đầy, sau đó giống như việc vỡ đê, chúng nhanh chóng trào ra khỏi hốc mắt, cậu khóc, cậu cắn môi, im lặng khóc, nhưng ánh mắt vẫn rất bướng bỉnh giống như không muốn nhận chuyện cậu đã khóc.
Thư Nhã Vọng buông bàn tay đang kiềm chặt cậu, chống người khẽ nói: “Ngốc, nên khóc lâu rồi mới phải.” Ba nói, sau khi Hạ Mộc được cứu ra thì trở nên như bây giờ, chưa từng nhìn thấy cậu khóc. Có lẽ, cô đã làm sai nhưng Thư Nhã Vọng vẫn nghĩ, để cho cậu khóc đi sẽ tốt hơn một chút, nhìn thì tưởng cậu như đã khỏe lại nhưng thật ra khi đụng đến vết thương đã thối nát từ lâu sẽ khiến chúng lại đầm đìa máu tươi, phải đau đớn thì mới có thể tốt lên được.
Trở mình ngồi sang một bên, nhìn thẳng về phía trước cô nói: “Hạ Mộc, ba chị nói, bảo chị nhường nhịn em, nhưng chị nghĩ suốt đêm mà vẫn cảm thấy không thể nhường em, không thể thương xót cho em, vì chị thật sự muốn làm bạn bè với em, ở bên cạnh em, cùng buồn cùng vui với em.”
“Ai cần chị ở bên tôi chứ!” Cậu gào lên từ chối.
Thư Nhã Vọng không để ý tới cậu, tự nói tự nghe: “Tuy là chị cũng có thể giả vờ như không biết gì, sau đó sẽ dịu dàng để làm cảm động em, nhưng mà chị cảm thấy em là một cậu bé có lòng tự trọng rất lớn, nhất định sẽ không muốn có tình bạn kiểu thương hại như thế này…Cho nên vì thế, chị quyết định hay là trước tiên cứ nên thẳng thắn, chị ấy mà, đã biết mọi thứ về em, chị biết phần đau khổ trong em…”
“Im miệng!” Cậu ta giơ tay đánh Nhã Vọng.
Thư Nhã Vọng bắt lấy cánh tay cậu ấy, ôm chặt: “Cãi nhau, kêu la, khóc lóc, tức giận, đánh nhau, cuối cùng cũng không còn giống hình nộm nữa rồi!”
Ngày hôm sau, rốt cục Thư Nhã Vọng cũng tìm được cách chung sống với cậu ta, đó chính là không ngừng chọc tức cậu ta, làm cho cậu ta nổi điên lên, làm cho cậu ta cắn cô, dĩ nhiên sau một lần cô bị cắn đó thì không bao giờ còn ngốc nghếch đến mức để bị cắn lần thứ hai, cho nên gần như là bọn cô cứ cách hai ba ngày thì lại đánh nhau một lần, cậu ta còn nhỏ tuổi, sức lực không mạnh bằng cô, nên luôn bị cô túm lấy hai tay, kẹp lại không cho động đậy.
Thư Nhã Vọng không cần nhường cậu ta, cô đã nói là không nhường cậu ta.
Mỗi lầm thấy bộ dạng cậu ta chằm chằm lườm mình, không hiểu vì sao Thư Nhã Vọng sẽ cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Cho nên, khi đó ai hỏi Hạ Mộc bất kỳ chuyện gì cậu ta cũng sẽ không có phản ứng lại,
Nhưng nếu như hỏi: Hạ Mộc, cậu ghét ai nhất?
Nhất định cậu ta sẽ không do dự mà nói: Thư Nhã Vọng.
Người nhà Hạ gia vì muốn nói một câu với Hạ Mộc mà hỏi mãi không chán: “Hạ Mộc à, con ghét ai nhất?”
Lúc nghe được Hạ Mộc dùng giọng nói đặc trưng của một thiếu niên nói ra tên của cô, mọi người luôn luôn gật đầu một cách rất hài lòng rất vui vẻ.
Sau đó thì trịnh trọng vỗ vỗ lên vai Thư Nhã Vọng.
Ngay cả Hạ tư lệnh cũng không ngoại lệ.
Mỗi lần Hạ tư lệnh vỗ lên vai Thư Nhã Vọng, thì cô lại cảm thấy giống như tất cả sự phồn vinh thịnh vượng của nền dân chủ đều tập trung hết lên người mình.
Thư Nhã Vọng vô cùng tự hào. Dù sao thì có thể chơi cùng một đứa trẻ nhỏ đáng ghét như thế cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, Thư Nhã Vọng mở cửa sổ nghiêng cả nửa người ra ngoài, nhìn ra khung cảnh quen thuộc phía trước, trời tan tản sáng mưa vừa tạnh, trên mặt đường ẩm ướt lấp loáng ánh bạc, không khí mang theo một cảm giác mát lành khoan khoái.
Thư Nhã Vọng ăn đại một chút điểm tâm, rồi lại chuẩn bị đi đến nhà Hạ Mộc, mẹ cô ở phía sau bảo cô mang theo nhiều bài tập hè mà làm, cô miễn cưỡng gật đầu trả lời, cầm bừa một quyển sách bài tập rồi đi ra ngoài.
Khi cô đi ngang qua bãi tập của sân chung thì thấy Đường Tiểu Thiên đang hít đất, dưới người cậu ấy lót giấy báo, mồ hôi của cậu ấy rơi trên mặt báo, chỉ thấy cậu ấy nghiến răng chống đẩy từng cái một, ba cậu ấy đang nghiêm mặt hung dữ, đứng bên cạnh khoanh hai tay lại giám sát.
Nhìn thấy cảnh này, Thư Nhã Vọng biết chắc là Đường Tiểu Thiên lại làm sai chuyện gì nữa rồi, cô vừa định lặng lẽ quay người đi thì bị chú Đường nhìn thấy, chú dùng giọng vang to gọi: “Nhã Vọng.”
Thư Nhã Vọng hất môi nở cụ cười, đi lại chào hỏi: “Chú Đường vẫn khỏe.”
Vẻ mặt hầm hè của chú Đường mềm mỏng trở lại, nhìn cô thân thiết cười: “Con tới đúng lúc, lên đây.”
“Ba!” Đường Tiểu Thiên chống đẩy một cáí, nhìn chú Đường bày ra vẻ mặt xin tha thứ: “Ba biết bây giờ Nhã Vọng rất nặng không?”
Chú Đường đá cho cậu ấy một cái, giận dữ mắng: “Nặng thì con cũng phải làm! Không phải con rất khỏe hả? Không phải rất thích đánh nhau hả? Hôm nay con không làm ướt hết tờ báo này thì con đừng hòng đứng lên! Nhã Vọng, lên đây!”
“Haha, chú, con còn có chuyện nữa.”
“Hửm?” Chú Đường híp mắt nghiêm nghị nhìn cô.
Thư Nhã Vọng vuốt vuốt mũi, bước lên phía trước, ngồi lên trên lưng Đường Tiểu Thiên, cô vừa mới ngồi lên thì cậu ta hét lên một tiếng đau đớn nằm úp sấp xuống luôn, chú Đường lại đạp cậu ta một đạp: “Nâng lên.”
Đường Tiểu Thiên cõng cô, run lẩy bẩy chống người lên, dừng lại một chút lại nằm úp sấp xuống đất, Thư Nhã Vọng chống hai chân xuống đất cố hết sức giảm bớt sức nặng cho cậu ta, cậu ta lại chống người lên, mồ hôi lăn tròn trên khuôn mặt đẹp trai trẻ trung, theo quai hàm mượt mà của cậu ta đọng lại thành giọt rơi trên mặt báo.
“Nhã Vọng, nhấc chân khỏi mặt đất.” Chú Đường liếc mắt cái là nhìn ra âm mưu của cô, lấy chân móc hai chân của cô lên, lần này thì trọng lượng cả người cô đều đặt hết trên lưng Đường Tiểu Thiên, Đường Tiểu Thiên cố sức hít vào một hơi, hét lên một tiếng đau đớn, tiếp tục trầy trật chống rồi đẩy.
“Ba coi hôm nay con còn sức ra ngoài đánh nhau hay không.” Chú Đường gật đầu hài lòng, quay sang nhìn Thư Nhã Vọng: “Nhã Vọng, trông giúp chú, phải đợi cho tới khi mồ hôi của nó thấm ướt hết tờ báo mới được cho nó đứng lên.”
Thư Nhã Vọng chống hai tay lên lưng Đường Tiểu Thiên, ngẩng đầu nhín chú Đường gật gật: “Dạ, con biết.”
Chú Đường xoa đầu cô cười cười: “Nhã Vọng rất ngoan, chú đi làm đây.”
Thư Nhã Vọng vẫy tay hẹn gặp lại chú, chú Đường và ba là chiến hữu, tình cảm của hai người cực kỳ tốt, lúc còn nhỏ cô và Đường Tiểu Thiên mỗi ngày đều chơi cùng nhau, cả hai đứa đều nghịch ngợm, sáp lại gần nhau thì quả thực đúng là một tổ hợp phá phách nhất trong đại viện quân khu, mỗi lần hai đứa gây rắc rối thì chú Đường sẽ phạt Đường Tiểu Thiên tập chống đẩy, chú không nỡ phạt Thư Nhã Vọng mà bắt cô ngồi trên lưng Đường Tiểu Thiên, để cho cậu ta cõng cô.
Đường Tiểu Thiên lúc nhỏ thì đâu có cõng nổi cô, mỗi lần hai đứa đều bị ngã chồng chất lên nhau, đau nghiến răng nghiến lợi, có điều số lần bị phạt càng nhiều thì Đường Tiểu Thiên đã có thể rất thoải mái cõng cô chống đẩy được hơn hai mươi cái.
“Ba tôi đi chưa?” Đường Tiểu Thiên phía dưới Thư Nhã Vọng khó khăn hỏi.
Thư Nhã Vọng liếc mắt nhìn chú Đường leo lên chiếc xe quân đoàn gật đầu nói: “Đi rồi.”
Đường Tiểu Thiên thoáng cái đổ rạp trên mặt đất, Thư Nhã Vọng ngã từ trên người cậu ta xuống ngồi bệt dưới đất, cậu ta nằm sắp bên cạnh thở hổn hển cả buổi trời, sau đó lật người lại, nhìn cô bất mãn, nói: “Nè, cậu thấy tôi bị ba tôi phạt, sao không đi xa ra một chút hả?”
“Tôi chưa chạy kịp nữa mà.” Thư Nhã Vọng cười cười, nhặt tờ báo dưới đất lên coi thử, nó bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn, cô quay đầu tò mò hỏi cậu ta: “Ban nãy đã làm bao nhiêu cái rồi?”
Đường Tiểu Thiên lau mồ hôi trên trán, hít thở sâu nói: “Không nhớ nữa, chắc hơn hai trăm cái.” Cậu ta ngồi dậy, co dũi cánh tay hỏi cô: “Dạo này cậu làm gì? Sao không thấy cậu ra ngoài chơi?”
Cô gấp tờ báo lại, đem ném vào thùng rác: “Tôi đi làm gia sư cho một đứa bé đấy.”
Cậu ta cười cợt, đánh giá cô, không tin hỏi: “Cậu?”
“Là tôi.”
“Đừng có dạy bé con nhà người ta hư hỏng ra đấy.”
Thư Nhã Vọng trừng mắt lườm cậu, giơ tay lên đánh cậu ta: “Đánh cậu bây giờ.”
Cậu ta cười tươi vui vẻ, cũng không tránh né để mặc cho Thư Nhã Vọng đánh một cái lên vai.
Cô và cậu vai kề vai ngồi một lát, hơi thở của cậu rất nặng nhọc, lồng ngực nhấp nhô, mồ hôi trên trán theo hai bên má lăn xuống, cậu cúi đầu dùng vai áo chùi mồ hôi trên mặt đi.
“Nè, giống như chó con vậy.” Thư Nhã Vọng cười, lấy từ trong túi ra một bọc khăn giấy, rút ra một tờ giơ lên mặt cậu, rất tự nhiên chạm vào khuôn mặt cậu, giúp cậu lau mồ hôi, có lẽ vì mồ hôi nhiều lắm, nên mảnh khăn giấy bị mồ hôi thấm ướt dính lại những vụn giấy xoắn xít trắng trắng trên mặt cậu, có miếng dính vào trên thái dương cậu, có miếng lại dính vào tóc mai.
Thư Nhã Vọng chớp chớp mắt, vò mảnh khăn giấy trong lòng bàn tay, cô vươn ngón tay ra, nhe nhàng phẩy đi từng vụn giấy trăng trắng trên gương mặt cậu.
Khi nhìn gương mặt khôi ngô của cậu lại trở nên sạch sẽ gọn gàng, cô nở nụ cười hài lòng với cậu.
Cậu nhìn cô bất động, đôi mắt sáng trong lấp lánh, nở một nụ cười đẹp đẽ, kề sát vào cô khẽ nói: “Nhã Vọng, cậu thật tốt.”
Thư Nhã Vọng dẩu môi nhìn cậu, nói một câu rất rất bỉ ổi: “Tôi chỉ tốt với mình cậu.”
------------------------------------------------------------------
Chương 2b: Gặp lưu manh ở quán Internet
Đường Tiểu Thiên nghe xong lời cô nói thì nhìn cô cười cười ấp a ấp úng, sau khi vận động hai gò má cậu ta đỏ lựng lên, nhìn có vẻ như đang vô cùng ngượng ngùng.
Thư Nhã Vọng bị cậu ta nhìn cũng cảm thấy mắc cỡ nên quay đầu mắng cậu ta một câu: “Đồ ngốc.”
Đừng thấy cậu ta cao to, dáng người tận thước tám, trông vô cùng khí khái, bình thường lúc gây rối đánh nhau thì chẳng sợ hãi vậy thôi chứ vẫn ngây ngô làm người ta không chịu nổi. Chỉ cần có nữ sinh nào tỏ ra thân mật một chút hay là nói mấy lời mờ ám với cậu thì cậu chàng có thể đỏ mặt ngay tắp lự, đứng cách cậu ta ba bước mà cũng có thể nghe được tiếng tim đập ” thình thịch thình thịch” của cậu ta.
Cũng bởi vì như thế này, trong trường lại thường hay có bạn học nữ tìm cậu ta thổ lộ, mỗi lần thấy cậu ta mặt đỏ tía tai xua hai tay từ chối thì cô đã thấy muốn đạp cậu ta.
Được rồi, thực tế thì cô cũng có đi tới đạp cậu ta, năm ấy vừa mới lên cao trung thì cô đã đạp cậu ta tới hơn hai mươi lần, vẫn còn chưa tính tới những lần cô không thấy.
Sau này, cô nghe bạn của Đường Tiểu Thiên, Trương Tịnh Vũ nói ngoài lần đầu tiên được con gái tỏ tình làm Đường Tiểu Thiên đỏ mặt ra thì những lần khác đều là vì sợ cô, sợ Thư Nhã Vọng sẽ bỗng nhiên xuất hiện cho cậu ta một phát vô ảnh cước. Nhưng mỗi lần cho dù cậu ta có đề phòng cẩn thận, hồi hộp cỡ nào thì cô vẫn có thể đột phá, một đạp đá ngay vào cẳng chân cậu ta, mỗi lần cậu ta càng đề phòng thì càng căng thẳng, càng căng thẳng thì mặt lại càng đỏ, mà mặt càng đỏ thì cô lại càng tức giận, càng tức giận cô lại càng đạp cậu ta mạnh hơn…Cứ lặp đi lặp lại như vậy, thật sự là rất khủng khiếp.
Vừa nhớ tới chuyện này Thư Nhã Vọng lại bật cười khúc khích.
Đường Tiểu Thiên nhìn cô cười vui vẻ mới hỏi: “Cười cái gì thế?”
Thư Nhã Vọng đứng lên phủi phủi đất cát dính trên quần áo nói: “Không cười gì hết.”
Đường Tiểu Thiên cũng không hỏi nữa, đứng lên theo cô: “Lát nữa cậu đi đâu?”
“Đi dạy gia sư chứ đâu.”
“Đừng đi nữa, hôm nay trong thành phố mới mở một quán net, miễn phí ba ngày, Trương Tịnh Vũ giữ máy tốt cho tụi mình, cùng đi chơi đi.”
Cô thấy hơi lưỡng lự, lúc đó bọn cô đều rất thích lên mạng chơi một game võ hiệp gọi là “Truyền Kỳ”, nhưng mà chơi Truyền Kỳ thì phải nạp cạc, lên mạng lại tốn tiền, tiền tiêu vặt của Thư Nhã Vọng vốn đã chẳng đủ, bình thường ba cô ngoài phát cho cô tiền ăn sáng ra thì những thứ tiền khác, nghĩ cũng đừng nghĩ đến. Bây giờ được online miễn phí, mấy ngón tay cô đều ngứa ran cả lên.
“Nhưng mà tôi phải dạy thêm.” Thư Nhã Vọng đấu tranh với cái trách nhiệm một cách yếu ớt.
“Cậu không đến thì phải nhường máy lại cho người khác đó.”
“Ôi không, đừng mà.” Cô kéo cậu ta cười cười: “Cậu đi trước đi, lát nữa tôi sẽ tới.”
“Được, tôi tới quán net chờ cậu.” Đường Tiểu Thiên nói xong thì chạy đi, dạo gần đây cậu ta rất ghiền internet, có cơ hội là lại chui vào quán net.
Lúc Thư Nhã Vọng đến nhà Hạ Mộc, cậu bé đang ngồi trên sàn nhà bằng gỗ lau chùi khẩu súng mô hình của cậu, cô nhếch môi cười nói: “Hạ Mộc, mình đi ra ngoài chơi đi, ngày nào cũng ở trong phòng không chán sao?”
Như dự đoán, không có tiếng trả lời.
Cô nhướng mày hơi nở nụ cười, nhấc chân bước về phía cậu ta, Hạ Mộc giống như biết cô muốn làm gì, nên dùng một tốc độ cực nhanh ráp lại khẩu 92 rồi nhét vào sau lưng quần, cảnh giác nhìn Thư Nhã Vọng.
“Đừng căng thẳng mà, chị đâu có lấy súng của em.” Tới trước mặt cậu ta, cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu ta: “Hạ Mộc, có vẻ em rất thích vũ khí quân giới nhỉ?”
Hạ Mộc nhìn cô nghi ngờ.
“Chị đưa em ra ngoài lên mạng chơi được không?”
“Trên mạng có rất nhiều bài viết về vũ khí mới nhất đó, em không muốn xem sao?” Cô tiếp tục dụ dỗ cậu ta.
Con ngươi của cậu đảo vòng một cái, giống như là đang cân nhắc lời đề nghị của cô, một lúc sau mới ngập ngừng gật đầu.
Thư Nhã Vọng nhìn cậu nở một nụ cười tươi, ôm lấy cánh tay cậu kéo đi ra ngoài, tay cậu hơi lạnh, rất gầy, nắm trong tay có cảm giác hơi mong manh.
Có mấy lần cậu muốm rụt tay khỏi tay Thư Nhã Vọng, nhưng cô đâu để cho cậu được như ý, tên hóc con này thật khó tính, nếu như cô nói ra câu này, dám chừng cậu ta không chịu đi nữa.
Thư Nhã Vọng kéo cậu chạy một mạch đến dưới lầu nhà cô, dắt một cái xe đạp ra, chỉ vào yên sau bảo cậu ngồi lên.
Cậu đứng một bên nhìn vào cái sườn ngang phía trước xe đạp, lặng im như nghĩ đến điều gì đó.
“Sao vậy?” Thư Nhã Vọng dựa sát gần cậu thấy lạ hỏi: “Không lẽ em muốn ngồi đằng trước?”
Cậu lắc đầu, lặng im ngồi vào yên sau, cô giữ lấy ghi đông xe, đạp tới trước, gió mùa hè bao giờ cũng mang theo cảm giác hanh nóng, ánh mặt trời thiêu đốt rọi xuống khắp mặt đường sáng lóa, cô chọn chạy dưới những chỗ có bóng cây, ánh nắng xuyên qua lá cây vẩy trên người họ những vết loang lổ, Hạ Mộc yên lặng ngồi phía sau Thư Nhã Vọng, lúc thắng xe lại, cô cảm giác được cả người cậu ấy vì quán tính mà dựa sát trên lưng cô.
Sau nửa tiếng, lúc tới quán cà phê internet thì trong quán đã hết chỗ ngồi, có một chỗ còn ngồi tận hai người, hầu hết đều là học sinh cấp ba, cô nhìn thấy Đường Tiểu Thiên và Trương Tịnh Vũ đang ngồi ở góc trong cùng, cô kéo theo Hạ Mộc đi qua vỗ lên vai hai người, Đường Tiểu Thiên đang tập trung tinh thần chơi Bắn Heo Rừng (Wild Boar Hunter), cô vỗ một cái cậu cũng không phản ứng.
Ngược lại, Trương Tịnh Vũ lại có một chút phản ứng, vẻ mặt như kiểu được giải thoát nhìn Thư Nhã Vọng: “Cuối cùng cậu cũng tới, chờ chết tôi luôn.” Cậu ta đứng dậy, kéo Thư Nhã Vọng ngồi vào chỗ, nói: “Giao lại cho cậu, 7 giờ tối tôi tới thay ca.”
Thư Nhã Vọng nhìn đồng hồ, đã hơn mười 12 giờ rưỡi trưa rồi, cô gật đầu nói: “Ừ, cậu về đi ngủ đi.”
Vì giữ hai cái máy tính này không cho ai giành mất mà Trương Tịnh Vũ và bạn của cậu ta từ hôm đầu tiên quán khai trương đã tới chiếm chỗ rồi, bốn người thay phiên nhau, buổi tối họ cũng ở đây chơi suốt cả đêm, ban ngày là Đường Tiểu Thiên đến thay, tới tối họ lại đến, cứ liên tục như vậy cho đến hết thời gian miễn phí, hoàn toàn tận dụng triệt để món hời này.
Trương Tịnh Vũ híp mắt nói với cô: “Cậu lấy nick của tôi mà chơi. Giúp tôi thăng cấp luôn.”
Thư Nhã Vọng lắc đầu nói: “Tôi không chơi nổi cấp pháp sư đâu, không chừng mất hết trang bị đấy.”
“Ngốc chết được! Tiểu Thiên, tôi đi đây.” Trương Tịnh Vũ ngáp một hơi, vỗ vào mồm bồm bộp, Thư Nhã Vọng nhìn thấy cậu ta có ít nhất đến bốn cái răng sâu.
Lúc này Đường Tiểu Thiên mới để ý thấy: “Cậu tới rồi, thằng nhóc này là ai vậy?”
Thư Nhã Vọng nhìn lại Hạ Mộc còn đứng bên cạnh thì vội vàng đứng lên, kéo cậu bé ngồi lại trên ghế, cô vừa đứng bên cạnh vừa nói: “Là cậu bé mà tôi làm gia sư cho đấy.”
Đường Tiểu Thiên nở nụ cười chào cậu: “Xin chào, anh là Đường Tiểu Thiên.”
Hạ Mộc cứ nhìn chằm chặp vào cái màn hình vi tính, không trả lời cậu ta.
Đường Tiểu Thiên quệt quệt mũi, thấy hơi ngại khẽ nói: “Hình như thằng bé không thích tôi.”
“Nó là vậy đó, không thích nói chuyện.”
Thư Nhã Vọng quay người tìm một cái ghế nhỏ trong quán net, đặt xuống ngồi vào giữa Đường Tiểu Thiên và Hạ Mộc, nghiêng người lại gần hỏi Hạ Mộc: “Biết lên mạng không?”
Hạ Mộc lắc đầu, cô cười: “Chị dạy cho em ha, dù sao thì chị cũng là cô giáo mà.”
Sau đó Thư Nhã Vọng rê con chuột, nghiêng người qua, bắt đầu dạy cậu làm quen, lúc đầu cô rất cẩn thận dạy cậu đánh chữ thế nào, lên mạng ra sao, sau đó cô đăng ký luôn cho cậu một tài khoản chơi Truyền Kỳ rồi dạy cậu cách chơi.
Hạ Mộc rất thông minh, mới học được một lát võ sĩ cấp 40 của Đường Tiểu Thiên đã dẫn theo pháp sư của cậu ta đi luyện cấp, chưa được hai tiếng đã thăng liền bảy cấp.
Bảy cấp tiếp theo thì phải đủ điểm mới chơi được, cô thấy Hạ Mộc chơi cũng được nên mở lại con pháp sư cấp 42 của Trương Tịnh Vũ cho cậu chơi tiếp.
Đường Tiểu Thiên chơi một lúc nữa thì đứng lên nhường chỗ cho cô chơi, chơi con võ sĩ rất đơn giản, cứ xông thẳng lên phía trước chém quái là được, nhưng lúc nào cô cũng quên tăng máu, làm hại Đường Tiểu Thiên đứng kế bên căng thẳng đến nỗi la oai oái: “Thêm máu, thêm máu kìa.” Đợi cho tới khi cô luống cà luống cuồng tăng máu xong cậu ta mới thở phào.
Lúc Hạ Mộc nhường lại cho Thư Nhã Vọng chơi thì cô càng lúng túng hơn, thao tác khi chơi cấp pháp sư còn khó hơn, phải dùng các phím từ F1 đến F8, còn cô thì chẳng thể nhớ nổi chúng, lúc sắp phóng điện hay những lúc nguy hiểm Hạ Mộc lại lạnh lùng duỗi bàn tay bé xíu giúp cô tăng máu, thêm phép, chắn lá chắn ma thuật.
Rồi thì Thư Nhã Vọng sẽ le lưỡi nói: “Ôi, chị lại quên nữa rồi.”
Còn Hạ Mộc sẽ chỉ phớt lờ cô bằng một cái lườm, sau đó lại quay ra chăm chú nhìn cái màn hình.
Thời gian lên mạng lúc nào cũng trôi qua rất nhanh, chơi được một lúc thì trời đã tối rồi, cô ngồi ở giữa nhìn Hạ Mộc và Đường Tiểu Thiên lập thành một nhóm Zuma đi đánh quái, đương lúc Đường Tiểu Thiên đang chơi đã ghiền thì có một cánh tay từ phía sau chụp mạnh một phát lên vai cậu ta: “Đường Tiểu Thiên!”
Thư Nhã Vọng và Đường Tiểu Thiên cùng quay đầu nhìn lại, người đập lên vai cậu ta mặt mũi bầm dập nhìn không rõ là ai, cô nhìn một lát thì mới nhận ra người tới là Trình Duy học sinh cấp ba, ba của anh ta là một nhà thầu, ở trường học ai dám gây sự với anh ta, anh ta sẽ chỉ vào mũi người đó nói: “Có tin là tao kêu bọn công nhân giết chết mày không!”
Còn bây giờ đứng sau anh ta là bảy, tám người đàn ông cao lớn, nước da ngăm đen.
Trình Duy đảo mắt, nhìn cô hâm dọa: “Chà, người yêu cũng ở đây à?”
Đường Tiểu Thiên bật dậy, kéo Thư Nhã Vọng về phía sau: “Trình Duy, anh dẫn nhiều người lớn thế này tới đây tính làm gì.”
“Hừ, sợ rồi à, hôm qua lúc ra tay đánh tao sao không biết sợ?” Trình Duy duỗi tay chỉ vào Đường Tiểu Thiên và Thư Nhã Vọng nói: “Lôi hai đứa chúng nó ra, đánh.”
Mấy tên đàn ông giơ tay ra muốn kéo Thư Nhã Vọng và Đường Tiểu Thiên ra phía ngoài, Thư Nhã Vọng sợ quá lùi về sau một bước cũng kéo theo Hạ Mộc ra phía sau cô, hi vọng là những tên đó không phát hiện ra cậu bé.
Đường Tiểu Thiên đẩy mấy tên đang chìa tay về phía cô ra, trừng mắt tức giận nói với bọn họ: “Trình Duy, mày muốn trả thù thì kiếm tao, lôi con gái vào làm gì?”
“Lôi nó vào thì không phải là trả thù mày rồi à.” Trình Duy tà tà nhìn những người xung quanh trong tiệm net: “Ai dám đi báo cảnh sát , tao cho tất cả chúng mày khỏi bước ra cửa này luôn.”
Họ nhìn mấy tên đàn ông lôi bọn cô ra ngoài, cô vừa giãy dụa vừa len lén nháy mắt với Hạ Mộc, ý bảo cậu chạy cho nhanh.
Mấy tên đó rất khỏe, không mất bao lâu cô và Đường Tiểu Thiên đã bị bọn chúng lôi vào một con hẻm nhỏ ở phía sau quán net. Cô chống vách tường, trốn phía sau Đường Tiểu Thiên mà muốn đứng không nổi, Đường Tiểu Thiên che cho cô, trừng mắt với Trình Duy: “Trình Duy, tối nay tao sẽ cho mày đánh thoải mái, đảm bảo sẽ không đánh trả, mày không được chạm vào Nhã Vọng.”
“Tao chạm vào nó đấy, ta cứ muốn chạm vào nó đấy, Đường Tiểu Thiên, hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học để mày biết điều một chút, nếu không sau này tao cũng không còn mặt mũi gì ở trường nữa!”
Đường Tiểu Thiên đưa tay ra phía sau siết chặt tay Thư Nhã Vọng, tay cô hơi run run, cậu lại siết tay cô chặt hơn chút nữa, cô hiểu ý của cậu, cậu nói cô tìm cơ hội chạy trước đi. Cô lại trở tay nắm chặt tay cậu, rồi cậu buông tay ra, đột nhiên xông lên phía trước, một quyền đấm Trình Duy văng ra, mấy tên du côn lật đật tiến lên bảo vệ, cảnh tượng trở nên lộn xộn, Thư Nhã Vọng nép sát vào tường chầm chậm trốn ra phía ngoài, Trình Duy lồm cồm đứng dậy, lau vệt máu toét ra bên khóe miệng, ánh mắt độc ác gào lên với Đường Tiểu Thiên: “Đánh cho nó chết.”
Cô cắn môi nhích từng bước ra phía ngoài, vừa quay đầu liếc mắt một cái thì Thư Nhã Vọng nhìn thấy Đường Tiểu Thiên bị một tên ở phía sau ngán chân gạt ngã, cậu bị bọn chúng đè trên mặt đất, cô nắm chặt hai tay, quay người, chạy thật nhanh ra ngoài, thật độc ác, cô phải chạy thật nhanh! Tiểu Thiên bị đánh chết mất.
“Bắt cô ta lại!” Trình Duy vừa la lên vừa nhào về phía Thư Nhã Vọng, cô lẩn sang bên trái đá một đá vào mạng sườn của hắn ta, hắn ta lại xông lên hai bước, cô vội vàng xoay người chạy đi, chưa chạy được hai bước thì cô bị hắn ôm lại, tay phải của hắn đẩy mặt cô ngước lên, cô cố cúi đầu lấy hai tay che mặt lại, tiếng chửi bới của Đường Tiểu Thiên vang lên bên tai: “Khốn kiếp! Trình Duy mày thử đánh cô ấy xem, tao giết mày!”
“L** mẹ mày! B* mày đánh cho mày coi!” Nói vừa xong thì cái tát của hắn giáng xuống trúng cánh tay của cô, cảm giác đau đớn nóng rát dội lên.
“Mày còn dám cản không?” Trình Duy xấu xa bắt lấy cánh tay của Thư Nhã Vọng, giơ tay lên muốn đánh cô nữa, cô nhắm chặt hai mắt lại, trong lòng nghĩ, m* nó, mày chết chắc rồi chết chắc rồi, về nhà rồi nhất định mình sẽ cho ba coi vết thương của mình, mình sẽ nói ba dẫn cả trung đoàn lại giết cả nhà hắn ta!
“Dừng tay.” Một giọng nói rất trong trẻo nhưng lạnh lùng từ bên phải truyền vào lỗ tai.
Cảm thấy tiếng ầm ĩ nháo nhào bên cạnh trong nháy mắt đã yên lặng lại, cô nheo nheo mở một con mắt ra nhìn về phía tay phải, cô chỉ thấy một mình Hạ Mộc, trên tay cậu cầm khẩu súng lục 92 đang chĩa vào Trình Duy, vẻ mặt cậu vẫn không có biểu cảm gì, ánh mắt tuyệt đẹp nhưng ảm đạm lại có đôi chút trống trải.
Cậu ghìm giọng nói: “Buông chị ấy ra.”
Trình Duy cười cợt nói: “Thằng quỷ sứ! Mày cầm một khẩu súng mô hình ra để hù ai hả! Ha ha ha ha!”
“Là thật.” Ngữ điệu của Hạ Mộc vẫn rất dửng dưng.
“Thật à, mày nghĩ tao tin mày chắc, ha ha ha ha! Mày tưởng tao ngu hả?” Trình Duy ngồi chồm hổm xuống đến gần cậu, hắn vỗ vỗ lên đầu Hạ Mộc: “Em trai, đừng có làm liều, mẹ em gọi em về nhà ăn cơm kìa.”
“Ha ha ha.” Một đám lưu manh cười ha hả giống như chúng vừa được nghe câu chuyện tức cười nhất cả thế kỷ nay vậy, chúng cười ngả nghiêng ngả ngửa.
Thư Nhã Vọng nhìn Hạ Mộc một cách tuyệt vọng, cái thằng nhóc ngốc nghếch này, lúc nãy kêu nó trốn đi, giờ còn chạy tới làm gì? Nó tưởng lấy khẩu súng đồ chơi đó ra thì có thể lừa được bọn chúng sao?
Nhưng tay Hạ Mộc vẫn giơ khẩu súng lên, cậu không buông tay, đôi mắt cậu hơi chớp một cái, ánh mắt càng trở nên u ám, nghiêng đầu, cậu bình tĩnh kéo chốt bảo hiểm, khẽ đặt khẩu súng kề vào đầu Trình Duy nói: “Súng ngắn 92, 5.8 li, do Trung Hoa Dân Quốc chế tạo, đường kính 5.8 mm, sử dụng đạn thường loại DAP 5.8mm, súng dài 188mm, băng chứa đạn có thế bắn được 20 phát, đạn súng ngắn, lực sát thương có thể nói là đứng nhất thế giới.”
Hạ Mộc nói xong, nghiêng đầu, khẽ hỏi: “Thật hay giả, có muốn xem thử không?”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
67 chương
43 chương