Thiên Đường Nơi Em
Chương 14 : Người yêu nhau cuối cùng cũng không thể gần nhau
Khi kể xong mọi chuyện thì đã là ba giờ sáng, đèn trong phòng vẫn còn sáng rực, Thư Nhã Vọng co người trên sofa, mệt mỏi ngã đầu, ánh mắt hoang man trống trải.
Cô bạn thân Trúc tử đã khóc sướt mướt, cô ấy ôm chặt Thư Nhã Vọng, không biết nên nói gì để an ủi bạn, hai người lại ngồi một lúc lâu dưới ánh đèn ấm áp, Trúc tử không ngăn được mình, cô hỏi: “Còn sau đó, sau đó thì như thế nào?”
“Sau đó?” Thư Nhã Vọng hơi cụp mi mắt, gượng cười: “Sau đó không phải là mình đã gặp cậu sao.”
Năm năm trước, cô mua một vé tàu hỏa chạy từ nam ra bắc, một mình lén lút rời khỏi nhà, khoảnh khắc khi bước lên tàu, cô cảm thấy bản thân mình không còn gì cả.
Trên tuyến xe hôm đó, cô gặp Trúc tử, khi Thư Nhã Vọng đang nhìn ra cửa sổ lặng lẽ khóc thì cô cảm thấy phía sau có người khẽ chạm vào vai cô.
Thư Nhã Vọng không để ý đến người đó nhưng người này lại cứ không ngừng đẩy vai cô hỏi: “Cô Hạ?”
“Tôi họ Thư!” Thư Nhã Vọng mở to đôi mắt đang ngấn lệ nhìn người nọ, cuối cùng cũng nhìn thấy người này, là cô giáo trẻ, chủ nhiệm lớp Hạ Mộc!
“À…” Cô giáo bị Thư Nhã Vọng trừng mắt thì thấy ngại ngùng, bắt đầu vặn vẹo ngón tay, mất một lúc sau cô ta mới cẫn thận nghiêng người tới hỏi: “À…tại sao cô lại khóc?”
“Không.” Thư Nhã Vọng lắc đầu phủ nhận.
“Hả.” Cô giáo vuốt vuốt tóc, gượng cười rồi hỏi: “À, cô Hạ…”
“Đã nói với cô, tôi họ Thư, họ Thư! Cô phiền quá!” Thư Nhã Vọng tức giận vỗ bàn, vốn dĩ trong lòng cô có tâm sự, lại phiền muộn, đau lòng đến cùng cực thế mà bị cô giáo ngớ ngẩn này quấy rầy, nên lớn tiếng la lên!
Cô giáo bối rồi rút ngón tay về, vẻ mặt hết sức kinh ngạc, cắn môi tủi thân, cô ta chỉ muốn hỏi xem cô gái này muốn đi đâu mà thôi…
Vừa nghĩ đến lần gặp mặt đó, Thư Nhã Vọng lại không nén nổi bật cười, nhìn qua Trúc tử nói: “Trước đây cậu đúng là ngốc muốn chết.”
Trúc tử cảm thấy hơi xấu hổ, cười cười: “Lúc đó cậu khóc rất thảm thiết, hù dọa mình.”
Lần đó, khi cô đến thành phố S làm giáo viên thực tập, sau khi thực tập xong, cô bắt xe lửa về nhà, trên đường thì gặp Thư Nhã Vọng, lúc đó trông cô ấy như một đứa bé bị lạc đường, đau khổ hoang man khiến người khác không thể mặc kệ, cho nên cô mới chủ động đi đến chào hỏi, sau khi biết cô ấy không không có chủ đích đến nơi nào cả thì mới mời cô ấy cùng mình đến thành phố W làm việc, Trúc tử mở miệng, khẽ cảm thán: “Thời gian qua nhanh quá, thoáng một cái đã sáu năm rồi.”
Thư Nhã Vọng cụp mắt, không nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô, chỉ nghe cô ấy từ từ cất giọng: “Đúng thế, sáu năm rồi…”
Cô ngẩng đầu, nhìn ra ranh giới tiếp giáp gữa bóng đêm và rạng đông bên ngoài cửa sổ, nhẹ nắm lấy dây chuyền cá hôn môi trên cổ, khép mắt nói nhỏ: “Hạ Mộc, phải ra rồi.”
Hạ Mộc, vừa nhắc đến cái tên này trái tim Thư Nhã Vọng lại trở nên đau đớn, mấy năm nay, cô thường hay nằm mơ, mơ thấy chàng trai hờ hững đó, đôi mắt trống rỗng, cuối cùng cô lại mơ thấy, cậu cầm súng đứng trong vũng máu, dùng đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng vô hồn, nói với cô: Nhã Vọng, ai cũng không được ức hiếp chị.
Tay nắm sợi dây chuyền có chú cá hôn môi, bất giác lại siết chặt hơn chút nữa.
“Vậy, Đường Tiểu Thiên đâu?” Trúc tử e dè hỏi: “sáu năm qua, cậu có gặp Đường Tiểu Thiên không?”
Thư Nhã Vọng hơi ngẩn ra, cô cúi đầu, trầm mặc thật lâu.
Trúc tử thấy cô im lặng, cũng khẽ thở dài, không hỏi nữa.
Sắc trời ngoài cửa sổ ngày càng sáng, chuông điện thoại của Thư Nhã Vọng bỗng reo lên, cô lấy lại tinh thần, ấn nút chuông báo, đứng dậy nói: “Trễ rồi, mình đi làm đây.”
“Đi đi, đi đường cẩn thận. Nhớ phải ăn sáng đấy.”
“Ừ.”
Thư Nhã Vọng cúi đầu, thong thả đi đến bến xe buýt, lúc ra ngoài thời gian vẫn còn sớm, bến xe chỉ có lác đác vài người, chưa đợi được bao lâu thì xe số 23 đến trạm, cô lên xe, quẹt thẻ rồi chọn một chỗ gần phía sau ngồi xuống, xe chầm chậm chạy, cô ngồi ngẩn người trên xe, hơn nửa tiếng sau xe ngừng tại trạm cách công ty không xa lắm.
Thư Nhã Vọng xuống bến, đi vào một tiếm ăn sáng gần đó, gọi một phần sủi cảo, cô ngồi chờ ở một vị trí tốt, cửa kính nhìn ra phía trước cửa hàng, có thể nhìn thấy rõ người ở phía bên kia đường, cô nhìn ra xa, có hơi thất thần, bốn năm trước, tại nơi đối diện, cô từng gặp Đường Tiểu Thiên, lúc đó, cô rời khỏi nhà mới hai năm, cô không nói với ai mình đi đâu, có một lần đi trên đường, vì quá nhớ mẹ, nên cô gọi điện thoại cho bà, trong điện thoại mẹ khóc, bà dặn cô tự chăm sóc cho mình, nghĩ thông rồi lại trở về.
Bên này điện thoại Thư Nhã Vọng chỉ biết gật lấy gật để, mẹ nói với cô: “Sau khi con đi, mỗi ngày Tiểu Thiên vẫn đều đặn viết thư cho con, không ngơi nghỉ, mỗi ngày đều đến nhà ta. Thằng bé nói, con không chê nó, nó chờ con quay lại.”
Thư Nhã Vọng nắm chặt điện thoại, cắn môi, cô nói nhỏ: “Nói anh ấy đừng chờ con, đừng chờ.”
“Nhã Vọng à, Tiểu Thiên viết rất nhiều thư cho con, mẹ gửi cho con được không?”
“Đừng, mẹ, đừng gửi cho con.” Thư Nhã Vọng vội vàng từ chối, cô sợ nhìn thấy thư của Đường Tiểu Thiên, cô sợ bản thân không khống chế được, sẽ nhớ anh, sợ mình không thể kiên trì, sợ mình phản bội lại Hạ Mộc đang còn trong trại giam.
Nhưng cho dù cô có từ chối, mẹ cô vẫn gửi một hộp đầy những chồng thư dày đến cho cô, cô không dám mở ra, một lá cũng không dám mở! Cô bọc chúng nó lại từng lớp từng lớp, giấu thật sâu vào dưới gầm giường.
Rốt cuộc có bao nhiêu lần, cô muốn mở chúng ra đây?
Cô nhớ không rõ nữa…thật lòng không nhớ rõ nữa.
Sau đó, vào một sáng sớm, cô đi làm giống như mọi ngày, nhưng tại đây, cô nhìn thấy người không thể gặp lại, cô nhìn thấy anh bất chấp xe cộ trên đường, cứ thế băng ngang chạy về phía cô, cô vội vàng quay người bỏ trốn.
Cô thấy anh đứng trên đường nhìn khắp xung quanh, dõi mắt tìm kiếm, giữa biển người mênh mông dõi ánh mắt tìm kiếm cô, cô thấy anh đi về phía mình, cô vội co người lại, cho rằng anh đã phát hiện ra mình, nhưng không, anh chỉ đang mệt mỏi tìm kiếm, anh chỉ dựa vào bên kia bức tường, cô ngồi sụp xuống, trốn ở phía này, lấy tay che miệng âm thầm khóc, anh dựa vào tường, nghiến chặt răng, đôi mắt ửng đỏ, ánh mắt đau đáu buồn thương nhìn biển người.
Thư Nhã Vọng cho rằng lần đó chỉ là ngẫu nhiên, anh sẽ sớm rời khỏi thành phố W, nhưng không ngờ, mỗi ngày sau đó, cô đều nhìn thấy anh ở nơi này, nhìn bốn phía xung quanh, tìm kiến rồi chờ đợi.
Tròn ba tháng, mỗi buổi sáng anh đều đến đây chờ cô, ngay cả chú Đường có tới cũng vô dụng, cô nhìn thấy chú lại đánh anh, cô vẫn đau lòng như trước, nhưng lần này, Đường Tiểu Thiên không nghe lời ba mình nói, anh vẫn cố chấp đứng nơi đó đợi cô.
Cô nhìn thấy chú Đường thở dài rời khỏi, cô cũng không nhịn nổi nữa bèn bước ra ngoài.
Cô đứng ở xa xa nhìn anh, còn anh, giống như cảm giác được cô, vừa quay đầu thì đã nhìn thấy cô trong biển người.
Cô bước từng bước đến trước mặt anh, dường như anh vẫn chưa thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào cô, cô đang đứng trước mặt anh, còn anh giang hai tay tiến lên ôm chằm lấy cô.
Thư Nhã Vọng không nhúc nhích, cô giống như trước kia, ngoan ngoãn để mặc anh ôm mình, cô không kiềm nổi bật khóc, cô nhớ vòng ôm của anh, nhớ rất rõ.
Đường Tiểu Thiên cũng khóc, qua rất lâu nhưng họ không nói một câu, bởi vì họ đều biết, họ đều không còn là Đường Tiểu Thiên và Thư Nhã Vọng của ban đầu, bởi vì họ đều rõ, họ không thể ở bên nhau nữa, bởi vì họ đều biết, duyên phận của họ đã chấm dứt tại đây.
Thư Nhã Vọng khẽ nói: “Tiểu Thiên, trở về đi.”
“Nhã Vọng, Nhã Vọng, Nhã Vọng.” Đường Tiểu Thiên khóc gọi tên cô, người đàn ông kiên cường này, nước mắt của anh thấm đẫm vai cô, Thư Nhã Vọng nhìn sâu vào anh, mím môi nói: “Quay về đi, anh quay về đi, em xin anh.”
“Nhã Vọng, theo anh về đi, anh sẽ ở bên em, như chưa có chuyện gì, anh sẽ ở bên em, không để em đợi anh nữa, anh sẽ ở bên em, không bao giờ để cho kẻ nào ức hiếp em nữa, cho anh ở bên em…”
Thư Nhã Vọng lắc đầu, khóc to lên, cô nói: “Muộn rồi, quá muộn rồi, Tiểu Thiên, thật sự muộn rồi, em không thể ở bên anh, em đợi, em đã đợi, đợi anh đã rất lâu, cuối cùng cũng đợi được anh trở về.”
“Bây giờ anh về rồi, nhưng, người em đợi đã không phải là anh.”
“Không, không.” Đường Tiểu Thiên ôm chặt lấy cô, không muốn buông tay!
“Tiểu Thiên, trước đây anh từng nói, anh luôn sợ em đến một nơi thật xa, gặp được một người đàn ông tốt, em bây giờ, đã đi xa rồi, đi rất xa, em không về được nữa, cũng không thể quay lại bên cạnh anh.”
Cô quay người, vừa khóc vừa bước đi…
Anh nhìn theo bóng cô, chầm chậm ngồi xuống, đau đớn che mặt…
Sáng sớm, trong quán náo nhiệt vô cùng, thỉnh thoảng có người cao giọng gọi bữa sáng, khóe mắt Nhã Vọng ươn ướt, có bóng một người mập mạp đến gần cô.
Người ấy mang một bát canh đặt xuống trước mặt cô: “Thưa cô, món của cô.”
Thư Nhã Vọng sực tỉnh từ trong hồi ức, cô hít một hơi, cười lịch sự: “Cám ơn.”
Cô cúi đầu, húp từng ngụm, không ngờ giọt nước mắt nơi khóe mi lại rơi vào bát, làm sóng gợn từng vòng…
Người yêu thuở ban đầu, đến cuối cùng không thể bên nhau…
Người yêu thuở ban đầu, đến cuối cùng đôi người đôi ngã…
Người yêu thuở ban đầu…
Lần sau gặp gỡ,
Chẳng thể lại ôm chặt lấy người,
Lần sau gặp gỡ,
Chẳng thể lại hôn môi người.
Người yêu thuở ban đầu…
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
99 chương
12 chương