Thiên Đường Là Nơi Anh Yêu Em
Chương 23
Từ bờ biển vàng trở về, đến tận khi xuống máy bay Hàn Hàn cứ quấn lấy Trác Kiếm muốn xem hình chụp: “Ba ơi ba ơi, con muốn xem hình, con muốn xem hình kìa! Cái tấm hình con với mẹ cho hải âu ăn đó, ba phóng to ra treo trong phòng khách được không ba?”
Trác Kiếm cả đoạn đường dỗ dành bé: “Được rồi, đợi ba chỉnh sửa hình xong rồi cho con xem liền, được không nào?”
“Ba chỉnh sửa lâu không ạ? Con và mẹ sửa cùng ba không được sao?”
“Có nhiều hình lắm, chắc phải sửa rất lâu đó, ba rành sửa hình mà, con không cần phải giúp đâu.”
“Ứ ừ, con muốn sửa hình, con muốn sửa hình cơ! Không phải ba nói con là họa sĩ nhỏ thiên tài sao? Ba xạo nha.”
…
Ầm ĩ cả đoạn đường dài như vậy, trước khi về tới nhà Hàn Hàn đã lăn ra ngủ, đúng là trẻ con. Xuống xe, Hàn Hiểu ôm bé, Trác Kiếm xách hành lí, một nhà ba người lên lầu mở cửa phát ra tiếng động không nhỏ, vậy mà bé vẫn ngủ ngon lành.
Hàn Hiểu đặt Hàn Hàn xuống giường, đắp chăn cho bé rồi đi tắm. Đi chơi cả tuần lễ, lại thêm đi máy bay, dù người lớn cũng phải mệt mỏi. Cô sấy khô tóc rồi chuẩn bị ngủ.
Ánh đèn ngủ ngoài phòng khách mờ ảo, cửa phòng Trác Kiếm đóng kín, có vẻ anh đi ra ngoài chứ không ở trong phòng.
Nhưng bên thư phòng lại có tiếng động nhỏ. Máy tính để trong thư phòng, nếu Trác Kiếm chỉnh sửa hình thì chắc chắn đang ở trong đó. Thật ra cô cũng hơi tò mò, chỉ là hình chụp thôi mà, sao anh cứ nhất quyết phải sửa xong mới cho con xem?
Nghĩ vậy, cô bước tới thư phòng, không gõ mà mở cửa bước vào luôn.
Trác Kiếm đang ngồi trước máy tính hoảng hốt giật mình, vội quơ tay lấy tấm nệm trên ghế che dưới bụng.
Hàn Hiểu như bị sét đánh, chợt hiểu ra anh đang làm gì, mà điều khiến cô xấu hổ hơn nữa là trên máy tính đang bật trình chiếu tự động, từng tấm hình của cô xuất hiện.
Đó là những tấm hình đến cô cũng không biết, trong hình cô mặc bộ bikini màu trắng, những tư thế khác nhau, thân hình mảnh mai trên nền biển trong xanh và tia nắng rực rỡ càng trở nên gợi cảm. Lúc đầu cô không chịu mặc bikini, nhưng ở đó ai cũng mặc bikini cả, mỗi cô mặc áo tắm kín đáo chắc bị xem là người ngoài hành tinh mất. Mà bộ bikini này là do Trác Kiếm và Hàn Hàn đi dạo mua về, cô vốn không muốn nhận, nhưng Trác Kiếm nói là Hàn Hàn đòi anh mua, cũng do Hàn Hàn chọn, Hàn Hàn cũng đứng về phe địch, gật đầu như trống bỏi. Đây là tấm lòng của con trai, cô không thể từ chối, đành phải mặc.
Nhưng cho dù mặc vào cô cũng không chịu đứng tạo dáng chụp hình. Trác Kiếm cầm máy chụp hình, cô không biết anh chụp những tấm hình “nóng bỏng” này khi nào nữa.
Hàn Hiểu vừa thẹn vừa giận, cũng thấy dở khóc dở cười: Rốt cuộc người kia muốn trình diễn trước mặt cô bao nhiêu lần mới vừa lòng đây? Cô cũng không thể giằng lấy những tấm ảnh đó được, vì đây là tự do cá nhân của mỗi người. Cô chẳng thể làm gì được, chỉ biết giận dữ quay ại, định ra ngoài…
Trác Kiếm đuổi theo ôm cổ cô. Tay anh vòng qua ngực cô, cũng không tiến thêm bước nào nữa, tựa đầu lên hõm vai cô, cổ họng đè nén tiếng rên rỉ.
Hàn Hiểu cảm nhận được động tác trên tay anh ngày càng nhanh, cúi đầu theo bản năng nhìn lại, trong khoánh khắc, áo ngủ của cô mới thay dính đầy dấu vết màu trắng.
Hàn Hiểu mặt tái mét đẩy anh ra, nghiêm mặt căm ghét: “Anh… đồ không biết xấu hổ!”
Vẻ mặt Trác Kiếm mệt mỏi, dựa vào cô: “Em còn mắng anh? Đây là lỗi của ai hả? Anh còn chưa bắt em phụ trách đấy…”
Hàn Hiểu không đợi anh nói xong lại đẩy anh ra, che tai chạy ra cửa, về phòng Hàn Hàn khóa trái cửa lại.
Khóa cửa xong, cô thấy toàn thân như mất hết sức lực, cô tựa người trên cánh cửa, đứng im nửa ngày.
Vì Tết Trác Kiếm không đưa Hàn Hàn về, ông Trác (ba Trác Kiếm) không được ôm cháu nội nên nhớ cháu vô cùng. Khi bọn họ còn ở bờ biển vàng ông đã gọi cho Trác Kiếm, nói sang năm ông tới thành phố bọn họ công tác vài ngày, lúc về sẽ dẫn Hàn Hàn về quê chơi một tháng.
Đề nghị này cũng khá đúng lúc, vì qua năm mới Hàn Hiểu bắt đầu đi làm ở công ty Trác Kiếm, mới vào làm chắc sẽ bận rộn nhiều việc, nếu Hàn Hàn không có ở nhà sẽ đỡ hơn.
Vậy nên Trác Kiếm để Hàn Hiểu nghỉ ở nhà vài ngày, đến khi ông Trác đón Hàn Hàn đi thì cô mới chính thức đi làm.
Lại nói, hai tháng rồi Hàn Hiểu không đi làm, hôm nay lại bắt đầu công việc mới khiến cô hồi hộp như đi đánh trận. Mới sáng tinh mơ đã dậy, ăn sáng xong đi thay một bộ quần tây áo sơ mi mới tinh.
Không ngờ Trác Kiếm vừa liếc thấy cô đã nhíu mày: “Rốt cuộc là em thiếu tiền hay không có mắt thẩm mỹ hả?”
Bị anh châm chọc như vậy, Hàn Hiểu tự ái trong lòng, còn chưa kịp phản bác lại anh đã quay vào phòng ngủ, lát sau cầm một bộ áo sơ mi và váy ngắn đưa cho cô: “Thay bộ này đi, đừng dọa nhân viên trong công ty.”
Hàn Hiểu đỏ mặt muốn từ chối, nhưng nghe câu “Đừng dọa nhân viên trong công ty” quá nghiêm trọng, cô đành phải cầm lấy, về phòng thay.
Cô ở trong phòng cả nửa ngày, Trác Kiếm sốt ruột gọi mấy lần cô mới xấu hổ đi ra, váy đã thay nhưng vẫn mặc cái áo sơ mi cũ.
Trác Kiếm có vẻ tức giận: “Sao vậy? Áo như thế này cũng đòi phối với váy của anh hả? Mặc cái quần cũ của em còn hơn.”
Hàn Hiểu cắn môi dưới, ngang ngạnh: “Vậy thì em mặc quần của em.”
Trác Kiếm túm tay cô: “Có ý gì? Thay đồ ngay cho anh!”
Hàn Hiểu nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Nhưng không đợi cô nói Trác Kiếm đã giục: “Nhanh đi!”
Hàn Hiểu không còn cách nào khác, nghĩ nghĩ, đành cắn răng trở về phòng.
Đến khi bước ra, cô mặc bộ đồ Trác Kiếm mua.
Trác Kiếm nhìn cô, vừa lòng nói: “Ừm, được đấy. Đi thôi nếu không trễ giờ mất, sáng nay anh còn phải họp.”
Hàn Hiểu lại quay người muốn về phòng: “Em đi lấy áo khoác.”
Trác Kiếm nhanh tay giữ cô lại: “Áo khoác trên giá treo ngoài cửa, em đi lấy đâu vậy?”
Từ “vậy” cuối cùng giống như không phát ra tiếng, yếu ớt nghẹn trong cổ họng khô nóng.
Chỉ thấy tay Hàn Hiểu bị anh giữ lấy, cúc áo trước ngực căng cứng bị bung ra, để lộ bầu ngực tròn trịa trắng nõn.
Hàn Hiểu xấu hổ vô cùng, vội giữ chặt vạt áo, quay lưng đi. Đây là nguyên nhân vừa rồi cô không chịu mặc áo này, vòng ngực quá nhỏ, mà cúc áo lại hình cầu, chỉ cần hoạt động một chút đã bị bung ra rồi. Cô định lấy cớ mặc áo khoác để lén thay, không ngờ vẫn bị anh phát hiện.
Trác Kiếm giữ vai Hàn Hiểu để đầu cô tựa vào ngực mình, nhẹ giật một cái, một hàng cúc rơi xuống, thân thể trắng nõn lõa lồ trước mắt.
Hàn Hiểu giận dữ hét lên: “Dừng lại! Anh… anh không định đi họp à?”
“Không dừng, trời có sập xuống cũng không dừng!”
Trác Kiếm khiêng Hàn Hiểu đang vừa đánh vừa giãy vào phòng ngủ, ngã xuống giường: “Đừng bướng bỉnh! Nghe lời, ngoan một chút đi, hôm nay chỉ bù cho tối hôm đó thôi, hôm đó không phải em đã đồng ý rồi sao?”
Hàn Hiểu đang tức giận đến khó thở cũng phải bật cười: “Em đồng ý anh khi nào chứ? Hôm đó vì không muốn đánh thức Hàn Hàn thôi.”
“Lúc sợ đánh thức Hàn Hàn có thể làm, thì khi không sợ đánh thức Hàn Hàn cũng có thể.”
“Anh… không phải anh nói đây là việc đã làm anh hối hận nhất sao?”
Trác Kiếm sửng sốt, láng máng nhớ ra mình đã từng nói câu này. Anh mơn trớn gò má cô, ánh mắt sâu thẳm, đắc ý nhếch miệng: “Hóa ra em còn dỗi vì câu đó ư?”
“Anh…” Hàn Hiểu vừa thẹn vừa giận, không còn gì để nói.
Trác Kiếm chậm rãi hôn lên xương quai xanh của cô: “Làm cũng đã làm rồi, đến con cũng đã sinh cho anh… một lần hay ngàn lần thì cũng có gì khác đâu…”
Hàn Hiểu bất lực nhìn anh kéo cả áo ngoài lẫn áo trong của mình ném xuống giường, chợt tỉnh ngộ: “Quần áo này… anh cố ý phải không?”
Trác Kiếm cười một tiếng, hôn xuống dưới: “Thông suốt rồi đấy!” Hai đùi anh giữ chặt cô, bàn tay ngang nhiên lướt trên cơ thể cô, “Vì anh trúng độc của em, đã nhiều năm như vậy rồi… Em phải chịu trách nhiệm giải!”
Nụ hôn như mưa lướt trên gò má cô, đuôi lông mày, chóp mũi, đôi môi, Hàn Hiểu vừa né tránh vừa thở: “Đừng, đừng như vậy.”
Giọng Trác Kiếm khàn khàn: “Vậy phải làm thế nào?”
Hàn Hiểu nghẹn lời.
Trác Kiếm cười khẽ một tiếng, tiếp tục khiêu khích: “Sao? Phải làm thế nào? Nói đi, nói ra có lẽ anh sẽ nghe theo em đấy.”
Điều kiện thật hấp dẫn, nhưng Hàn Hiểu biết nói sao đây? Cô trơ mắt nhìn anh giăng bẫy, còn mình ngoài chuyện rơi vào đó thì chẳng còn lựa chọn nào khác, cuối cùng còn bị anh nói: “Anh biết mà, em cũng muốn.”
Hàn Hiểu tức giận trừng anh, khóe mắt thẹn thùng liếc thấy bàn tay anh lưu luyến trước ngực mình, bàn tay kia từng nắm chắc quả bóng rổ, nhưng nay lại không thể giữ trọn ngực cô.
Cô chợt nhận ra: chắc chắn là anh cố ý! Dù trước kia không biết kích cỡ của cô như thế nào nhưng hai đêm ở bờ biển vàng không phải anh đã sờ qua sao… Thật ra lúc trước anh đã nhìn lén chán chê rồi đúng không? Đến bikini còn mua vừa vặn được thì sao lúc mua áo sơ mi lại không nghĩ đến chứ?
Song, những lời này cô không có cách nào nói ra được. Trong khoảnh khắc chần chừ ấy, Trác Kiếm dường như cũng nhìn thấu suy nghĩ cô. Anh cúi đầu nhìn chăm chú, lẩm bẩm: “Sao lại lớn như vậy?”
Hàn Hiểu trợn mắt, nói: “Vớ vẩn, em đã sinh con rồi còn gì!”
Trác Kiếm liếc nhìn cô, thân thể cuồng dã luật động trái ngược với khuôn mặt dịu dàng thâm tình: “Hiểu Hiểu, đừng xa rời anh nữa được không? Nhiều năm như vậy vẫn chưa đủ sao? Em yêu anh, anh biết là em cũng yêu anh mà! Em đã sinh Hàn Hàn, chứng tỏ em không thực sự trách anh!”
Hàn Hiểu muốn kịch liệt phản bác nhưng lời đến miệng lại chẳng thể nói ra.
Bao năm qua cô vẫn luôn chuẩn bị, rằng nếu có một ngày gặp anh, nếu anh dùng Hàn Hàn để truy vấn chuyện tình cảm của cô thì cô sẽ lạnh lùng nói: anh lầm rồi, tôi bất đắc dĩ mới sinh Hàn Hàn, vì cơ thể tôi không được phá thai, tôi không muốn vì một lần lầm lỡ mà mất cơ hội làm mẹ cả đời!
Nhưng sự thật là khi cô học đại học một tháng thì phát hiện mình mang thai, phản ứng đầu tiên không phải là lén lút đi phá thai, mà dọn ra ngoài sống.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
80 chương
333 chương
13 chương
100 chương
65 chương
36 chương