Vương quốc Clow, kinh thành Tomoeda Đứa trẻ đứng dựa lưng vào tường một con hẻm nhỏ, đôi mắt lục bảo lặng lẽ nhìn ra xa. Ánh mắt vô hồn, không chút sinh khí ấy dường như không phải đôi mắt của một cô bé 10 tuổi. Mái tóc nâu ngắn ôm lấy gương mặt khả ái, càng làm cô bé trở nên xinh xắn. Nhưng khuôn mặt ấy xa xăm và mơ hồ. Khuôn mặt của một thiên thần nhỏ đã vấy bẩn bởi máu. Chiếc váy dường như đã từng mang một màu trắng tinh khiết, giờ chuyển màu đỏ. Màu của máu. Cô bé ngước nhìn xung quanh. Hoang vắng quá! Lặng lẽ quá! Tại sao lại trống trải như thế? Trong đầu bé, bây giờ chỉ có một bức màn trắng xóa. Có lẽ bé đã quên một điều gì đó, một điều gì rất quan trọng, nhưng bé không thể nhớ ra. Bé cũng chẳng biết mình đang đau khổ một điều gì, hận một cái gì, cái gì rất mơ hồ nhưng cũng rất dữ dội. “Sakura...” Một người phụ nữ chạy đến đứng trước mặt cô bé, cất tiếng gọi. Mái tóc bạch kim bết lại vì mồ hôi. Khuôn mặt quý phái hơi dãn ra khi bắt gặp đôi mắt xanh mênh mông của đứa trẻ ấy. Hơi thở của bà gấp gáp như vừa phải chạy nhanh một quãng đường dài. Sakura ngước nhìn bà, rồi bất giác lùi lại. “Sakura...” Bà ôm lấy Sakura, và khóc. Khóc, khóc mãi. Nước mắt người phụ nữ rơi xuống, ướt đẫm vai áo Sakura. Máu từ áo Sakura cũng nhuộm đỏ chiếc áo trắng sang trọng của bà. Sakura không lùi lại, không phản kháng mà đứng im, buông xuôi. Không một giọt nước mắt rơi từ đôi mắt xanh lục. Nhưng dường như, từ một nơi sâu thẳm nào đấy, cô bé cảm thấy mình đang khóc. Ánh mắt cô bé nhìn quanh rồi dừng lại ở một cô bé có mái tóc màu tím tuyệt đẹp buông dài đến thắt lưng. Đôi mắt cùng màu với tóc, có ánh nhìn ấm áp nhưng đượm buồn. Khi chạm vào ánh mắt ấy, Sakura cảm nhận được sự thân quen kì lạ. Một cảm xúc chợt bừng lên, rồi cũng bất ngờ tan biến như chính khi nó xuất hiện. Cảm giác ấy có phải là thứ cô bé đang tìm kiếm không? Sakura không biết. Cô bé nhắm mắt lại. Cô bé sợ. Sợ sự trống trải đang vây kín bản thân mình. Người phụ nữ bỏ Sakura ra, lau nước mắt và rút khăn lau mặt cho Sakura. Bà mỉm cười nhìn Sakura, dịu dàng nói: “Sakura, có lẽ con không nhớ dì. Nhưng không sao, bây giờ chúng ta sẽ làm quen với nhau. Dì là Sonomi Daidouji. Từ nay dì sẽ là mẹ của con, dì sẽ chăm sóc con...” Sakura cúi xuống nhìn người phụ nữ, vẫn bằng con mắt không có chút xúc cảm. Bà quay lại gọi: “Lại đây nào, Tomoyo....” Cô bé có mái tóc tím chạy lại, mỉm cười với Sakura. “Đây là Tomoyo, con gái dì. Tomoyo bằng tuổi con đấy, 10 tuổi. Từ nay hai con sẽ làm bạn với nhau, được không?” “Chào cậu, mình là Tomoyo. Chúng ta đã biết nhau từ lâu nhưng bây giờ có lẽ cậu không nhớ mình nữa. Từ nay chúng ta lại làm bạn nhé!” Tomoyo nói, tươi cười nhìn Sakura. Nụ cười ấy như có một ma lực mãnh liệt khiến người ta chợt cảm thấy an lòng. Bất giác, Sakura mỉm cười đáp lại, dù đôi mắt cô bé vẫn mang một nỗi u uất khó hiểu. Nhìn Sakura cười, Sonomi cũng mỉm cười. Bà từng nghĩ sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy nụ cười trên gương mặt xinh đẹp ấy sau tất cả những gì xảy ra cho cô bé. Sonomi ôm lấy cả đứa trẻ vào lòng, mắt nhoà lệ: “Tuyệt lắm, Sakura. Từ nay chúng ta sẽ là một gia đình. Chúng ta sẽ sống với nhau thật vui vẻ...” Nước mắt… Vui mừng, và cả xót xa… Hạnh phúc và bất hạnh…. Số phận vẫn chưa bắt đầu. ****************** ************ ****** “Cô Sakura, mời cô xuống dùng điểm tâm.” “Vâng cháu xuống ngay, bác Wei.” Cô gái vội vã chạy xuống. Đôi mắt lục bảo sáng bừng lên trên khuôn mặt xinh xắn. Mái tóc nâu dài tung bay theo từng nhịp bước chân. Khi bước vào phòng bếp, cô nhận ra một người phụ nữ đang ngồi trước bàn ăn. “Chúc dì một buổi sáng tốt lành, dì Sonomi!” “Con cũng vậy, Sakura!" Người phụ nữ mỉm cười đáp lại. Sonomi vẫn rất xinh đẹp và trẻ trung ở độ tuổi của bà. Mái tóc bạch kim ngắn dường như không bao giờ đổi màu. Ánh nhìn của bà cương nghị, mang một chút lạnh lùng, nhưng vẫn tràn đầy sự quan tâm. Suốt 5 năm qua, kể từ ngày người phụ nữ ấy đưa một cô bé không chút kí ức về nhà, bà đã coi cô bé như con gái, chăm sóc và yêu thương. Để bây giờ, bà vui mừng nhận thấy, cô bé năm nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Người thiếu nữ ấy đã sống một cuộc sống bình dị, dù đôi mắt màu lục bảo đôi khi chợt nhìn xa xăm và thoáng chút mơ hồ - sự mơ hồ của một người không có quá khứ. Sakura ngồi xuống bàn ăn và nhìn quanh phòng. Căn phòng được bài trí một cách trang nhã và quý phái. Các bức tranh của những người đã khuất trong gia đình được treo ở vị trí trang trọng nhất. Những vật trang trí đều mang hoa văn của nước ngoài. Khung cửa sổ rộng, để mặc ánh nắng ngập tràn. Mỗi buổi chiều, hoàng hôn đỏ rực soi bóng trên ô cửa. Và khi mặt trời lên, ánh bình minh dịu dàng xua tan làn sương lạnh. Ngôi nhà khiến người ta cảm thấy yên bình. Tuy gia đình Daidouji không phải là quý tộc nhưng nếp sống trong gia đình lại mang đậm nét của quý tộc. Dì Sonomi, dù bận rộn, vẫn luôn dành thời gian dạy các cô con gái của mình cách dự tiệc, khiêu vũ, và cách ứng xử như một công nương thuộc tầng lớp quý tộc. Nhưng bất chấp tất cả, Sakura vẫn muốn có thể sống theo ý thích của mình. Cô không muốn bị gò ép vào những quy định của những người gọi là quý tộc. Cô không thích những bộ váy quý phái với những sợi ruybăng dài trang nhã. Cô không muốn buộc mình vào lối cư xử nhẹ nhàng nhưng giả tạo. Sakura muốn được sống tự do, chạy nhảy với cây cỏ và hoa lá, chơi đùa cùng động vật, tranh luận với ai đó về tất cả những vấn đề cô quan tâm. Đôi khi, việc đó khiến dì Sonomi không hài lòng. Nhưng chưa bao giờ dì cấm Sakura làm bất kì điều gì. “Chào buổi sáng!” Sakura quay lại và mỉm cười: “Chào buổi sáng, Tomoyo.” Trái ngược với Sakura, Tomoyo là một tiểu thư quý tộc xinh đẹp với đôi mắt tím và mái tóc tím buông dài. Khuôn mặt và nụ cười dịu dàng như thiên thần của cô khiến những người ở xung quanh cảm thấy ấm lòng và tin tưởng tuyệt đối. Ở Tomoyo có cái gì đó làm người ta không thể rời mắt. Có lẽ đó là sự thuần khiết trong trắng, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, và một tâm hồn thánh thiện vô cùng. Suốt 5 năm qua, đối với Sakura, Tomoyo vừa là chị em, vừa là bạn bè. Đôi mắt tím sâu sắc ấy dường như chỉ cần nhìn là hiểu. Không nói nhiều, chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười khiến nỗi buồn tan biến. Sakura đưa mắt nhìn quanh một lần nữa. Những bức chân dung trên tường như cũng đảo mắt nhìn cô. Một trong những bức vẽ là ông Daidouji, ba của Tomoyo, đã qua đời từ khi Tomoyo chưa ra đời. Ánh mắt Sakura dừng lại ở một bức tranh của một người phụ nữ có mái tóc dài, màu tím như của Tomoyo. Bức tranh này dường như đã được treo ở đây từ lâu lắm rồi, có lẽ từ trước khi Sakura đến sống tại nhà Daidouji. Đã nhiều lần Sakura nhìn thấy dì Sonomi đứng lặng trước bức tranh. Khi ấy, khuôn mặt dì có nét buồn mênh mông. Dường như là một nỗi buồn rất mơ hồ, rất khó hiểu, nhưng không dễ phai. Không muốn chạm đến nỗi buồn của dì nên Sakura chưa lần nào thử hỏi người trong tranh là ai. Nhưng nụ cười đượm màu nắng của người trong tranh, khiến trái tim Sakura chợt thấy bình yên. “Sakura, con cũng đi à?” Tiếng hỏi của dì Sonomi cắt ngang luồng suy nghĩ của Sakura. Mải suy nghĩ, Sakura không để ý đến câu chuyện của dì Sonomi và Tomoyo. Cô ấp úng, đưa mắt nhìn Tomoyo cầu cứu: “A, ưm..” “Vâng, cả hai bọn con cùng đi. Đã lâu không có ngày rỗi rãi mà. Bọn con sẽ dạo phố một chút.” “Vậy các con về sớm nhé” - Dì Sonomi nói – “Hôm nay mẹ phải đi xa, có lẽ phải hai tháng nữa mới trở về.” Sonomi là một nhà kinh doanh đường dài, vì vậy bà thường xuyên vắng nhà. Có những khi, Sonomi đi từ khi hoa mùa xuân hé nở, đến lúc tuyết bắt đầu rơi mới trở về. Tomoyo và Sakura đều đã quen với sự vắng nhà của bà. Tomoyo đứng dậy: “Bọn con ăn xong rồi! Bọn con cần chuẩn bị vài thứ.” Tomoyo và Sakura chạy đi, chỉ còn lại một mình Sonomi. Bà đứng dậy, bước đến bức tranh của người phụ nữ tóc tím. Nét mặt bà thoáng thay đổi. Bà khẽ cười: “Vậy là Sakura đã trở thành một thiếu nữ 15 tuổi rồi đó, Nadeshiko. Em có vui không? Sakura rất giống em, rất xinh xắn, và dịu dàng. Sakura có khuôn mặt của bố. Tuyệt quá phải không? Dòng họ Kinomoto và Daidouji vẫn còn tồn tại, chưa bị tiêu diệt. Chúng ta vẫn sống và chúng ta nhất định phải sống. Ta sẽ tìm mọi cách bảo vệ con cháu của Kinomoto và Daidouji, để....” Bà bỏ dở câu nói, vẻ mặt trở nên buồn bã: “Thời gian…. Tàn khốc quá phải không?” Sonomi thở dài, nhìn bức tranh một lần nữa rồi bỏ ra ngoài. Bức tranh, Nadeshiko, dường như cũng đang mỉm cười nhìn theo Sonomi bằng ánh mắt buồn đến nao lòng.