Edit: Tiếu Tử Kỳ Beta: Tuyết Lâm Khoái cảm mãnh liệt khiến cho Niếp Kỳ sau khi đạt đến cao trào thì hoàn toàn xụi lơ rồi nằm yên trên giường, mà Âm Tường cũng mệt mỏi ngã sấp trên tấm lưng trơn bóng của cậu, nhưng vẫn không quên vuốt ve làn da non mềm trắng mịn. Niếp Kỳ cũng rất hưởng ứng phát ra tiếng rên rỉ nỉ non nho nhỏ giống như một chú cún con, thoải mái mà kêu khẽ mấy tiếng. Âm Tương yêu thường nhìn xuống phía dưới thân của Niếp Kỳ, chậm rãi đi tới phía dưới hạ phúc của cậu, dùng hai tay ôm lấy cậu, để cho cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập của bản thân mình. Ẩn ẩn cảm thấy được bàn tay to lớn của Âm Tường đang chạy loạn trên người mình, chậm rãi mát xa gốc rẽ ở bắp đùi, khiến cho nơi đó vốn hơi đau nay đã không còn chút khó chịu nào. “….Thật thoải mái…Tường…xoa em…..uhm….” Những lời thì thào từ trong miệng thốt ra đều lọt hết vào tai của Âm Tường, nhìn nơi hồng nộn vừa rồi vì dục vọng của mình ma sát liên hồi mà trở nên đỏ ửng, anh thương tiếc cúi người xuống, nhẹ nhàng liếm hút bộ vị kia, ý đồ dùng dùng nước bọt để trị liệu chỗ bị tổn thương đó. “Ân…Tường…nhột quá….dừng lại đi….” Niếp Kỳ bắt đầu vặn vẹo thắt lưng nhằm thoát khỏ chỗ ngứa ngáy ở trên bắp đùi truyền đến. “Tiểu Kỳ, ngoan,….cho anh hảo hảo xem em cái nào, nghe lời anh…..” Âm thanh trầm thấp dịu dàng làm cho Niếp Kỳ đang vặn vẹo cũng phải ngừng lại, tuy rằng không biết còn thanh tỉnh hay không, nhưng mà thanh âm của người yêu giống như là một loại thuốc thượng hạng đang xoa lên tâm hồn của cậu vậy. Nhìn thấy Niếp Kỳ nghe lời mà lập tức nằm im, Âm Tường tiếp tục dùng nước bọt không ngừng vẽ loạn, kế đó anh vươn tay bắt được một chút thảo dược dùng để giải nhiệt bỏ vào trong miệng nhai nhai. Mùi thảo dược tự nhiên thoảng thoảng bay xung quanh hai người, Âm Tường ôm lấy người Niếp Kỳ, tự mình nằm dưới thân cậu, để cho người yêu có thể thoải mái mà ngủ một giấc ngon lành. Không lâu sau Âm Tường bị một màn tiếng vang càu nhàu đánh thức, ngẩng đầu nhìn thấy Niếp Kỳ đang hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên, đáng thương tự vỗ lên trên cái bụng mình “Tường…em đói rồi….chúng ta đi kiếm đồ gì đó để ăn đi.” Bộ dạng khả ái của Niếp Kỳ khiến cho Âm Tường cảm thấy thương tiếc, chỉ tại mình quá tham lam cầu hoan mà đã quên mất là cả ngày hôm qua người yêu cũng chưa có ăn cái gì. “Kỳ, thực xin lỗi…anh quên mất là em vừa mới sinh bệnh, bây giờ chúng ta đi kiếm cái gì ăn nha.” “Tường, anh đối với em thật tốt, cảm ơn anh!” Niếp Kỳ cao hứng kéo cánh tay của Âm Tường cọ cọ lên trên mặt mình. Nhìn người yêu chỉ vì một việc cỏn con như vậy mà cũng có thể vô cùng cao hứng khiến cho Âm Tường cảm thấy đau lòng không thôi, vội vàng đem người yêu ôm chặt vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve yêu thương như trân bảo. “Kỳ, cùng ta trở về đi….trở lại nền văn minh xã hội đi…..trở lại gia đình của chúng ta..có được không?” Kinh ngạc nghe xong lời nói Âm Tường, Niếp Kỳ không hề mở miệng, chỉ là trượt xuống khỏi người anh, ngồi xuống bên giường, cúi đầu lẳng lặng nhìn lá cây rụng ở xung quanh.