Thiên định nhân duyên
Chương 6 : Hẹn tái kiến
Đợi cho Nhạc Tuyết dìu Nhạc Sơn đứng về một bên, Hoắc Phong Tinh nhẹ nhàng nâng chiếc quạt giấy trong tay hướng về phía nam nhân trước mặt, khóe môi nhẹ nhàng kéo lên mang theo mười phần khiêu khích:
- Đường đường một thân nam tử cao bảy thước, lại đi ra tay với một nữ tử tay không tấc sắt, ngươi không cảm thấy mình quá hèn sao?
- Nữ tử tay không tấc sắc? - Nam nhân nhàn nhạt hỏi lại. - Hạ hoàng, ngươi đừng quên, nữ tử mà ngươi nói là tay không tấc sắt này, là một trong Thập nhị sát thủ đứng đầu giang hồ.
- Vậy thì sao? Nó vẫn là nữ tử không phải sao? - Hoắc Phong Tinh cố gắng cãi lí, mà không biết, Nhạc Tuyết ở một bên giúp Nhạc Sơn điều khí sắc mặt so với than còn muốn đen hơn. Trong lòng một trận bão tuyết, âm thầm đem mười tám đời tổ tông Hoắc gia rủa thầm một lượt.
- Hừ, phí lời. - Nam nhân trước mắt bất mãn nói, trường tiên trong tay một lần nữa vung lên, lần này là nhằm vào Hoắc Phong Tinh mà hướng tới.
Mà Hoắc Phong Tinh ở bên kia mắt không khỏi lạnh xuống, xem ra người trước mắt là muốn dồn cả ba người họ vào đường chết. Nực cười, hắn đường đường là một là vua một nước, sao có thể để một sát thủ trước mặt mình làm càn. Chiếc quạt giấy ban nãy giống như một mảnh kim loại, chặn lại trường tiên, cuốn lấy nó kéo ngược về phía mình.
Sợi trường tiên trong tay kẻ kia chợt buông lỏng, y tung mình lên không, từ tay áo xuất ra một thanh đao, đâm về phía trước. Hoắc Phong Tinh cười lạnh, muốn đầu trực diện, được, hắn sẽ chiều tới cùng.
============================================================================
Ở một nơi cách đó khá xa:
Cảnh Nhật Phong vô cùng mất hình tượng ngồi xổm trên một cành cây, bên cạnh là Cảnh Nhật Linh bĩu môi không ngừng than thở:
- Ca, bây giờ chúng ta phải đi đâu đây a?
- Muội hỏi ta, ta hỏi ai bây giờ? - Nhật Phong thở dài đáp. Mà nguyên nhân của cuộc đối thoại trên trước phải kể đến ba ngày trước:
Sau khi Nam Cung Nhạc Tuyết nổi bão rồi vận khinh công bay đi, tuy nói cô được xem là cao thủ trong số các cao thủ, thế nhưng, Cảnh Nhật Phong cũng không phải là bao cát. Thiên Phi hiệp nổi danh nhờ khinh công đệ nhất giang hồ, lướt gió cưỡi mây(Tựa Phong Vân bộ) tuyệt nhiên không phải hư danh. Túm lấy muội muội còn ngơ ngác, hắn vài ba bước đã có thể đuổi kịp người trước mắt. Có điều, giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim ngăn cản họ. Mà cái Trình Giảo Kim này lại chính là hai ám vệ của Nhạc Tuyết - Vô Ảnh và Ma Ảnh( gọi tắt là Song Ảnh), hiển nhiên là vị tiểu thư nào đó không chịu được ồn ào liền phái người chặn hai kẻ phiền phức kia.
Võ công của Vô Ảnh và Ma Ảnh kì thực cũng không phải là quá tốt, chỉ là kĩ thuật dùng độc và ám khí hơn hẳn huynh đệ Cảnh gia. Do đó, đợi đến khi Nhật Phong Nhật Linh thoát khỏi vuốt của hai ám vệ thì người sớm đã không thấy tung tích.
Cảnh Nhật Phong tức đến giậm chân, nhất quyết không từ bỏ, lại nhớ tới việc Nhạc Tuyết sẽ tới Hạ quốc đưa thư, hắn liền canh giữ ở hoàng cung, nửa bước cũng không rời. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, Nam Cung Nhạc Tuyết căn bản không hề vào hoàng cung mà ở tại Mộc phủ. Hắn đợi suốt hai ngày hai đêm, rốt cuộc từ bỏ mà rời đi.
- Ca ca, hay chúng ta đến Nam Cung sơn trang trước đi. Ở đó đợi Nhạc Tuyết tỷ có khi hợp lí hơn nhiều! - Nhật Linh nghiêng đầu hỏi, mấy hôm nay nàng cũng đi theo đại ca, cảm thấy thực sự công cốc. Thật là chán quá đi mất!
- Cũng được, dù sao trước sau gì Nhạc Tuyết cũng phải về nhà. Chúng ta đến Nam Cung sơn trang vậy. - Nhật Phong thở dài nói.
Cái gọi là tuyệt thế cao thủ, cảnh giới của người bình thường căn bản là không thể theo kịp. Cảnh Nhật Phong lập tức vận khinh công li khai, nhoáng một cái đã trở nên vô tung vô ảnh. Còn Cảnh Nhật Linh chỉ đơn giản bĩu môi một cái sau đó cũng như bay mà đuổi theo đại ca mình. Ngay cả lá trên cây rơi xuống, còn chưa kịp chạm đất đã không thấy chân ảnh của cả hai.
=============================================================================
Tạm gác lại sự hiện diện của hai huynh muội Cảnh gia kia, quay trở lại với cuộc chiến một mất một còn của Hạ Hoàng - Hoắc Phong Tinh và nam tử đeo mặt nạ kia.
Đã trải qua gần một canh giờ, Nhạc Tuyết cũng đã xong việc của mình, hiện tại chỉ Nhạc Sơn tự mình điều tức nữa là xong. Lúc này, Nhạc Tuyết không khỏi thở dài nhìn hai thân ảnh hắc sắc di chuyển với tốc độ không thuộc cảnh giới của con người. Thật ra, võ công của Hoắc Phong Tinh cũng ngang ngang tầm với Nhạc Sơn. Vậy mà, nam nhân kia còn có thể đánh ngang tay với hắn lâu đến vậy, võ công tuyệt đối không phải tầm thường. Thế nhưng, Nhạc Tuyết cảm nhận được rằng, nội lực của người này vốn cao hơn cô ít nhất cũng bốn, năm thành. Nhưng mà, nhìn bộ dạng y lúc này lại giống như không thể kiểm soát nội lực của bản thân, lẽ nào phần nội lực đó vốn không phải của y?
Đang quyết đấu ác liệt trên cao, hai người ắt hẳn không biết được nội tâm Nhạc Tuyết đang suy nghĩ cái gì. Tuy nhiên, Hoắc Phong Tinh cũng mơ hồ cảm nhận được, nội lực của người trước mắt cao hơn hắn, ban đầu thì còn có chút lo ngại, nhưng hiện tại, xem ra không cần quá lưu tâm. Không phải hắn tự tin quá mức, mà là người kia căn bản không thể khống chế nội lực của chính mình.
- Cẩn thận. - Đang tại lúc suy nghĩ nhập tâm, Hoắc Phong Tinh liền nghe thấy tiếng kêu gấp gáp của Nhạc Tuyết. Còn chưa kịp định thần, thân ảnh màu trắng đã vượt lên trước mắt hắn, phóng ra ba mảnh ám khí.
"Keeng" tiếng kim loại va vào nhau vang lên, ba người như ba sợi lông vũ nhẹ nhàng đáp xuống đất. Nhạc Tuyết cau mày nhìn người trước mắt, tay trong vô thức không khỏi che chắn, bảo hộ người đằng sau. Hoắc Phong Tinh nhìn thấy khẽ mỉm cười, tâm nghĩ, nha đầu này vẫn là ngoài cứng trong mềm:
- Ta cứ nghĩ ngươi là một hảo quân tử, thực không ngờ lại là một kẻ tiểu nhân. Đê tiện!
Nhấn mạnh hai chữ cuối, hắn cảm nhận rõ ràng nam nhân chợt cứng người. Y nhìn những ám khí bị đánh rơi xuống đất, im lặng. Một lúc sau mới lạnh lùng cất tiếng:
- Không phải ta.
- ... - "không phải ngươi chẳng lẽ là ta sao?" Hoắc Phong Tinh âm thầm bĩu môi, mặc dù hắn không nghĩ người kia làm, nhưng mà ở đây chỉ có mà ở đây chỉ có mấy người họ, không phải y chẳng lẽ có quỷ sao.
- Nếu đã không phải ngươi, trận đấu này, hẹn lại khi khác đi. - Nhạc Tuyết nhìn nhìn người kia một hồi rồi cất tiếng.
- Vì sao?
- Ngươi nên biết, ám khí lúc nãy không chỉ nhằm vào một mình Phong Tinh. Hẹn một ngày khác tái đấu, bọn ta chờ ngươi ở Nam Cung sơn trang. - Cô nhàn nhạt đáp lời, hy vọng là người kia hiểu được, nói nhiều quá thực sự rất mệt a.
Dứt lời, Nhạc Sơn sớm đã đến bên cạnh, cả ba người khẽ trao đổi ánh mắt, động tác cực kì ăn ý leo lên ngựa rời đi. Mà trước khi đi, Nhạc Tuyết tay ném ra một phong thư màu đỏ lại cho người kia:
- Hẹn tái kiến!
Vật ném ra là thiếp mời dự Đại hội võ lâm tổ chức ở Nam Cung sơn trang, nam nhân không khỏi cau mày. Y đưa tay kéo xuống mặt nạ, để lộ một khuôn mặt anh tuấn nhưng tại đuôi mày trái lại có một vết sẹo dài vô cùng đáng sợ. Bất tri bất giác đứng yên một chỗ gần một khắc, y là đang suy nghĩ về lời nói của Nhạc Tuyết, lại cười lạnh một tiếng, khẽ lẩm bẩm:
- Minh chủ? Thực thú vị!
Truyện khác cùng thể loại
3594 chương
57 chương
10 chương
338 chương
24 chương
43 chương
8 chương
1204 chương