Chương 45 Tâm có sở cầu Dịch: A Tút Nguồn: Banlonghoi Thiên Vũ mỉm cười gật đầu, lấy ra tám trăm ngân tệ đưa cho cô gái, cảm kích nói: "Cám ơn nhắc nhở, sau này có điều gì không biết, còn nhờ cô chỉ giáo thêm." Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Cô gái cười nói: "Ngươi người này nói chuyện rất khách khí, cảm giác như là một thư sinh vậy, cùng với những người khách mua đan dược khác khác biệt rất lớn." Thiên Vũ lấy đan dược đặt vào trong túi đựng đồ, một bên lưu ý tình hình phụ cận, một bên thuận miệng đáp: "Ta quả thật niệm qua hai năm thư tịch, đáng tiếc không có học tinh. Tốt lắm, thời gian không còn sớm, ta phải đi trở về, lần sau lại tới." Cô gái lại cười nói: "Đi thong thả, hoan nghênh lần sau quang lâm." Thiên Vũ rời khỏi Huyền Đan Các, theo tiềm thức ngẩng đầu nhìn lại Thanh Vân Hiên, phát hiện nơi đó một mảnh tối đen, trong lòng có vài phần thất ý. Bước nhanh rời đi, Thiên Vũ không dám đứng ở phụ cận, theo bóng đêm về tới phân đường Thiết Thạch, lặng lẽ quay về trong phòng mình. Đêm nay Thiên Vũ mua bốn dạng vật phẩm, mặc dù không coi là nhiều nhưng thu hoạch cũng không nhỏ, đối với cơ quan thuật Thần Cơ Môn, đã có một mức hiểu biết cơ bản. Ngoài ra, Đoạt Mạng Thần Châm kia chính là Thiên Vũ mua để phòng thân, hắn đã tính kế tốt lắm, sau này chỉ cần buổi tối xuất môn nhất định trước đó phải trang bị Đoạt Mạng Thần Châm trên cánh tay, để phòng ngừa vạn nhất. Về phần Tụ Khí Đan, Thiên Vũ tạm thời không có ý định dùng, hắn muốn ngày mai đi tìm Trịnh Vân hỏi thăm một chút, xem có thể học được Tam Dương Quyết hay không. Hôm nay, Thiên Vũ đã học thành Thiên Lang trảm pháp, không nói uy lực như thế nào, ít nhất đã có tư cách học tập Cự Linh chưởng pháp. Đợi học thành Cự Linh chưởng pháp rồi, Thiên Vũ có thể xin phép được học tập Tam Dương Quyết. Quá trình thuận lợi như vậy có quan hệ rất lớn đến Thiện Vũ Minh ưu tiên luyện ngoại công trước rồi mới luyện nội công, nếu đổi lại là Huyền Thiên Kỳ Môn, Thiên Vũ đã sớm học được nội công tâm quyết, đây là hoàn cảnh bất đồng mang đến mối quan hệ khác nhau. Buổi sáng, tổ 32 vừa mới tập hợp, Thiên Vũ lưu ý nhìn quanh từ ba ngày trước Nguyệt Hiểu Nhã hiện thân ngoài quảng trường, sau đó chưa từng thấy qua thân ảnh của nàng. Ngược lại Chu Anh Kiệt mỗi ngày đều đến, mặc dù không có luyện công, nhưng thường xuyên có thể nhìn thấy bóng dáng hắn. Phát biểu vài câu, Trịnh Vân giải tán mọi người, mang theo Thiên Vũ đi tới quảng trường, bắt đầu huấn luyện riêng hắn. Nhìn Thiên Vũ, Trịnh Vân nghiêm túc nói: "Học là để sử dụng, Thiên Lang trảm pháp trong giao chiến chân thật mới nhận thức được rõ ràng, rồi mới có thể tinh tiến, bởi vậy hôm nay ta sẽ khảo nghiệm ngươi một chút, nhìn ngươi rốt cuộc lĩnh hội được mấy phần." Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Thiên Vũ kinh nghi nói: "Trịnh sư phụ muốn so chiêu với ta?" Trịnh Vân vuốt cằm nói: "Bản thân nhận thức mới có thể lĩnh ngộ tinh túy chân chính, ngươi luyện vài ngày chiêu thức đã quen thuộc, còn lại phải đợi đến thời cơ chiến đấu sống chết mới nhận thức được sâu hơn, gia tăng thực lực. Đến đây đi, xuất ra dũng khí của ngươi, tìm cách đánh ngã ta." Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Thiên Vũ nghe vậy nhiệt huyết sôi trào, lớn tiếng nói: "Trịnh sư phụ cẩn thận, ta sẽ không hạ thủ lưu tình." Trịnh Vân cười ha ha, ném trường đao cho Thiên Vũ, chính mình chọn một cây mộc đao, không nói hai lời triển khai công kích. Thiên Vũ tiếp nhận trường đao, khí thế quanh thân ngưng tụ, hai tay nắm chặt đao gỗ, miệng quát nhẹ, quơ trường đao công tới Trịnh Vân. Lưu ý ánh mắt Thiên Vũ, trên mặt Trịnh Vân lộ ra ý cười, đoản đao trong tay vận chuyển như bay, tiếng xé gió gào thét kiến tạo ra không khí khẩn trương. Trịnh Vân đánh ra một chiêu một thức đều thuộc về Thiên Lang trảm pháp, mà trình tự chiêu thức cũng tuần hoàn nghiêm khắc, không có bất cứ lỗi lầm nào. Mục đích làm như vậy, chỉ là muốn để cho Thiên Vũ kịp thích ứng, trước phải bắt đầu từ trụ cột, sau đó từ từ gia tăng độ mạnh yếu và biến hóa, phát ra hiệu quả rèn luyện thực tế. Đối mặt Trịnh Vân công kích Thiên Vũ hết sức cẩn thận, bộ sách võ thuật Thiên Lang trảm pháp hắn hiểu rõ vô cùng, vận dụng trường đao tận tậm suy nghĩ phương pháp phá giải, hóa giải từng chiêu từng thức một. Thầy trò so chiêu ngay từ đầu có cảm giác như diễn trò, thế nhưng ba mươi chiêu qua đi, Trịnh Vân dần dần gia tăng lực đạo, tốc độ ra tay tăng lên, chiêu thức đồng dạng lại làm cho người ta có một loại cảm giác bất đồng. Thiên Vũ tâm thần căng thẳng, miệng quát một tiếng, trường đao biến chiêu theo đó, dĩ nhiên sử đao thi triển ra đao ý, tình huống như vậy làm cho Trịnh Vân cảm thấy kinh ngạc, tán thưởng không ngớt. Xoay người lui về phía sau, Trịnh Vân né tránh đao phong của Thiên Vũ, đưa Thiên Lang trảm pháp và thân pháp thu về một thể, tốc độ đánh ra lại nhanh hơn gấp đôi, đoản đao tung bay như lệ quỷ kinh hồn, bóng đao xuất quỷ nhập thần làm cho không người nào có khả năng phòng ngự. Hai mắt Thiên Vũ híp lại, chân trái giơ lên, thân thể lấy chân phải làm điểm tựa, tại chỗ thuận thế vừa chuyển, tay trái nắm chặt trường đao, một thức hoành tảo thiên quân đại sát tứ phương. Đồng thời, Thiên Vũ lấy mộc đao tùy thân ra, tay phải chuyển động nhanh, đao phong gào thét che kín bản thân không một kẽ hở, hình thành một đạo phòng ngự. "Tốt, xem ta phá đạo phòng ngự của ngươi như thế nào nhé!" Trong tiếng hét vang, Trịnh Vân bắn lên cao, người như chim ưng chụp mồi từ trên trời lao xuống, đoản đao trong tay huy vũ rất nhanh, ánh đao dày đặc cuồn cuộn tuôn rơi, liên tục chém lên trên đoản đao và trường đao Thiên Vũ, truyền đến trận trận thanh âm kim thiết. Một khắc kia, thân thể Thiên Vũ khẽ run, hai chân chạm đất, tay trái cầm trường đao bị đẩy lùi mấy trượng, mộc đao ở tay phải hạ xuống không ngừng, sau khi tiếp nhận Trịnh Vân liên tiếp công kích mãnh liệt, cả người lui gấp về phía sau hai trượng, cả người run lên nhè nhẹ, hai cánh tay cũng tê dại vô cùng. Lạnh nhạt cười, Trịnh Vân khen: "Không tệ, biến hóa quả thật nắm bắt rất khá, chỉ là lực đạo hơi kém một chút. Mặt khác, dài ngắn luân phiên xuất kỳ bất ý, đáng tiếc thực lực ngươi trước mắt quá yếu, sử dụng chiêu số như vậy ngược lại sẽ làm suy yếu lực phòng ngự bản thân." Thiên Vũ hít một hơi thật sâu, đè xuống khí huyết quay cuồng trong lòng, nhẹ giọng nói: "Đa tạ Trịnh sư phụ dạy bảo, giao thủ đợt này làm cho ta suy ra được rất nhiều thứ. Hiện tại, ta có một yêu cầu quá đáng, không biết Trịnh sư phụ có thể đáp ứng không?" Trịnh Vân hiếu kỳ nói: "Chuyện gì, ngươi nói nghe một chút." Thiên Vũ quay qua nhìn phụ cận, thấy bốn phía không người nào, cố ý hạ giọng nói: "Ta gần đây cảm giác mầm móng Tâm Hỏa có dấu vết muốn tăng trưởng, bởi vậy ta muốn hỏi một câu, có thể sớm truyền thụ cho ta Tam Dương Quyết không?" Trịnh Vân nghe xong sắc mặt kỳ dị, dùng ánh mắt cổ quái đánh giá Thiên Vũ một phen, trầm ngâm nói: "Ngươi muốn tu luyện nội công, ngưng tụ chân khí?" Thiên Vũ gật đầu nói: "Đúng vậy, xin Trịnh sư phụ thành toàn." Trịnh Vân trầm tư chỉ chốc lát, hỏi: "Ngươi không có ý định học Cự Linh chưởng pháp trước sao?" Thiên Vũ chần chờ một chút, nhẹ giọng nói: "Ta nghĩ trước nên học Tam Dương Quyết, rồi mới luyện Cự Linh chưởng pháp." Trịnh Vân sóng mắt lưu động, chậm rãi gật đầu nói: "Như thế cũng tốt, ta sẽ truyền thụ cho ngươi Tam Dương Quyết, sau lại dạy Cự Linh chưởng pháp. Thế nhưng, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi phải trả lời thành thật." Thiên Vũ nhìn Trịnh Vân, thản nhiên nói: "Trịnh sư phụ xin cứ hỏi." Trịnh Vân tập trung vào hai mắt Thiên Vũ, trầm giọng nói: "Thiên phú của ngươi không tính là quá tốt, nhưng cũng không kém, thế nhưng thể chất của ngươi lại làm cho ta kinh ngạc, thời gian ngắn ngủn hơn hai mươi ngày, thành quả rèn luyện nhanh hơn các đệ tử khác mấy lần, trong đó có nguyên nhân gì?" Thiên Vũ nghe vậy sửng sốt, trong lòng lại tự hỏi nên trả lời thế nào đây?