Chương 35 Thiên Lang Trảm Dịch: Datlucky_way (A Ky) Nguồn: Banlonghoi Thiên Vũ trầm ngâm nói: - Cùng là Thiên Lang Trảm Pháp, nhưng nếu dùng trường đao và đoản đao thì cái nào lợi hại hơn? Trịnh Vân chần chờ nói; - Nếu một đối một thì đoản đao hung hiểm hơn, còn ở trên chiến trường thì trường đao không gì cản nổi. Thiên Vũ hỏi: - Vậy người có ý định truyền cho đệ tử cách dùng đoản đao hay là một lần truyền thụ hết? Trịnh Vân nói: - Ta sẽ truyền thụ cho ngươi cách dùng đoản đao trước, chờ sau khi ngươi học thành xong thì việc luyện trường đao cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bây giờ thì ngươi làm quen với mộc đao trước đã. Ta sẽ truyền cho ngươi vài kỹ xảo vận dụng cơ bản, sau khi ngươi đã nắm vững các đặc tính của đao rồi thì chúng ta sẽ bàn tới việc luyện Thiên Lang Trảm Pháp. Thiên Vũ có chút trầm ngâm. Rồi sau đó dưới sự hướng dẫn của Trịnh Vân, gã cũng đã thi triển được một vài chiêu thức đơn giản, qua đó nắm giữ được một số kỹ xảo dùng đao. Một hồi lâu, sau khi Trịnh Vân thấy Thiên Vũ đã nắm giữ được các đặc tính cơ bản của đao thì bắt đầu chính thức truyền thụ cho hắn Thiên Lang Trảm Pháp. Trịnh Vân vừa thi triển vừa giảng giải những kỹ xảo bao hàm trong đó, việc này giúp cho Thiên Vũ có thể trực tiếp nắm giữ được một cách rõ ràng các biến hóa của chiêu thức. Giờ khắc này thì Thiên Vũ lại nhớ tới môn chủ Vân Báo. Nhớ tới những tri thức ban đầu mà Vân Báo đã truyền thụ cho gã, gã lại phát hiện ra rằng những điều đó đều có thể vận dụng ở võ học, cũng có tác dụng nâng cao nhận thức của bản thân với võ học. Người tập võ mặc dù không đặt nặng vấn đề văn hóa lắm, nhưng đối với việc đề cao sự lĩnh ngộ vũ kỹ thì tri thức lại phá lệ nắm vai trò trọng yếu vô cùng. Trịnh Vân dạy một lần đến sáu chiêu đầu tiên, Thiên Vũ cũng học được hết thảy. Điều này làm cho Trịnh Vân rất vui mừng, tán thưởng nói. - Năng lực lĩnh ngộ của ngươi rất mạnh. Điều này nói rõ thiên phú mà ông trời cho ngươi không tồi chút nào, hơn nữa ngươi lại rất chăm chỉ, tương lai tất sẽ làm nên thành tựu. Thiên Vũ hớn hở nói: - Cảm ơn sự khích lệ của sư phụ. Biến hóa của Thiên Lang Trảm Pháp ảo diệu vô cùng, không biết nó đã thuộc về cấp bậc vũ kỹ nào rồi? Trịnh Vân trầm ngâm nói. - Ở đại lục Huyền Thiên này, võ thuật được chia làm bốn cấp bậc: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Khai Sơn quyền mà lúc trước ta truyền thụ cho ngươi thuộc về Hoàng cấp, mà Hồi Toàn thân pháp cũng là Hoàng cấp. Thiên Lang Trảm Pháp thuộc trung giai Hoàng cấp. Cự Linh Chưởng thuộc thượng giai Hoàng cấp, còn Tam Dương Quyết lại là hạ giai hoàng cấp. Thiên Vũ kinh ngạc hỏi. - Có phải cái phân loại này cũng giống như phân loại đan dược? Trịnh Vân cười nói. - Đây chính là cách phân loại thống nhất với nhau, làm cho người ta dễ hiểu cũng dễ giải thích. Nếu như người ta làm cho nó phức tạp lên thì chẳng phải là cũng phải suy nghĩ nhiều hơn? Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Thiên Vũ nói. - Nói cũng đúng lắm. Sư phụ, chúng ta tiếp tục chứ. Trịnh Vân lắc đầu nói: - Tham nhiều không tốt. Sáng nay đã truyền cho ngươi sáu chiêu rồi, để cho ngươi luyện lại một lúc đã. Đến chiều thì ta sẽ truyền cho ngươi sáu chiêu kế tiếp. Thiên Vũ nghe vậy cũng không miễn cưỡng nữa. Rồi bắt đầu ngay ở trên sàn tập mà diễn luyện lại sáu chiêu đầu của Thiên Lang Trảm Pháp. Mặc dù không phát ra uy lực gì nhưng từng chiêu từng thức nối với nhau càng lúc càng thành thạo. Đến xế chiều thì Trịnh Vân lại truyền thụ cho Thiên Vũ sáu chiêu ở phía sau. Đợi cho Thiên Vũ nhớ được rồi thì lưu lại cho gã một mình luyện tập, còn lão thì đi lên luyện võ trường, chỉ điểm đệ tử khác. Trịnh Vân trời sinh đã có tính nghiêm minh chính trực, nên yêu cầu đối với việc truyền dạy cũng cực kỳ nghiêm khắc. Tổ ba mươi hai mà do lão truyền dạy, ngoài thực lực của tổng thể luôn xếp hạng đầu, thì ở trong Thiết Thạch Phân Đường cũng có địa vị hết sức quan trọng. Đương nhiên, Tổ ba mươi hai cường thế cũng không phải hoàn toàn nhờ Trịnh Vân, mà việc sở hữu nhiều đệ tử ưu tú cũng là một nguyên nhân chủ yếu. Có thể lấy Tiêu Nguyên Quân mà ví dụ. Mặc dù hắn cao ngạo, nhưng thực lực cũng rất kinh người, dù là nhiều ngoại môn đệ tử, nhưng cũng không phải là đối thủ hắn, nếu không sao hắn dám cuồng vọng như vậy? Sự chênh lệch của Thiên Vũ cùng với hắn là bằng chứng rõ ràng nhất cho việc này. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Sau khi dùng cơm tối xong, Thiên Vũ từ trong miệng của một vài đệ tử đã biết được việc Trịnh Vân trừng phạt Tiêu Nguyên Quân như thế nào! Gã đã biết là trong thời gian một tháng tới thì mình tạm thời không có việc gì, nhưng một tháng sau khi Tiêu Nguyên Quân đi ra, thì gã và hắn sẽ lại tiếp tục ở thế “thủy hỏa bất dung.” Tình huống khi đó không thể so với bây giờ được. Thiên Vũ phải nhanh chóng tăng thực lực mình lên, nếu không thì sẽ cực kỳ nguy hiểm. Trong vòng một tháng, Thiên Vũ dự tính mình có thể học xong Thiên Lang Trảm Pháp, nhưng việc gã không hiểu tâm pháp nội công thì khó có thể tăng trưởng Tâm Hỏa được, cho nên đành phải nghĩ đến biện pháp khác. Sau khi ăn xong, Thiên Vũ trở lại trong phòng, gã muốn nắm chắc từng giây phút tập luyện, không muốn lãng phí chút nào. Đây là phương thức duy nhất hiện giờ gã biết để nâng cao thực lực, mặc dù tiến triển rất có hạn, nhưng so với việc lãng phí thời gian thì còn tốt hơn nhiều. Đảo mắt một cái thì đã trôi qua ba ngày. Thiên Vũ dựa vào sự cố gắng không ngừng rốt cuộc miễn cưỡng nhớ kỹ ba mươi sáu chiêu Thiên Lang Trảm Pháp, gã lại bắt đầu gia tăng cường độ luyện tập. Đối với năng lực lĩnh ngộ của Thiên Vũ, Trịnh Vân cũng có chút bất ngờ. Mặc dù qua biểu hiện của Thiên Vũ thì gã cũng không được tính là kỳ tài ngút trời gì, nhưng so với phần lớn đệ tử thì vẫn mạnh hơn không ít. Đêm hôm đó, Thiên Vũ đợi phần lớn đệ tử đi ra ngoài, mới lặng lẽ một mình rời khỏi Thiết Thạch Phân Đường, đi tới Thiết Thạch Trấn. Dưới ánh đèn chập chờn trên đường, Thiên Vũ đang ẩn núp trong một góc tối âm u, thỉnh thoảng lưu ý tới động tĩnh bốn phía, cẩn thận vô cùng. Sau khi đi được một đoạn thì Thiên Vũ đã đi tới phía ngoài của Thiết Khí Phô, thấy ở trong không có khách hàng, hắn liền đi vào. Cửa hàng Thiết Khí Phô này cũng không lớn lắm, bên trong có đầy đủ các loại vũ khí cùng nguyên liệu luyện khí. Thiên Vũ nhìn một hồi rồi phát hiện thấy một thanh chủy thủ, cảm thấy khá yêu thích nó. Chủ quầy chú ý đến ánh mắt của Thiên Vũ, cười nói: - Thanh chủy thủ này không chỉ có hình dáng bắt mắt mà còn hết sức sắc bén, là một thanh binh khí tốt khó có đó. Thiên Vũ cầm thanh chủy thủ, ngắm nghía một hồi rồi nói. - Cái này bán thế nào? Chủ quầy cười nói: - Năm ngân tệ. Thiên Vũ lắc đầu nói: - Quá mắc, ta chỉ có hai ngân tệ. Chủ quầy nói. - Hai ngân tệ thì quá ít rồi, ít nhất cũng phải bốn ngân tệ. Thiên Vũ buông chủy thủ xuống, vừa xoay người đi vừa nói. - Ta chỉ có hai ngân tệ thôi, nếu như lão bán thì ta mua, không thì thôi. Thấy Thiên Vũ sắp rời đi, lão chủ quầy chần chừ một chút rồi không tình nguyện nói. - Được rồi, bán cho ngươi hai ngân tệ vậy. Sau này ngươi nhớ ghé qua mua vài món nữa tại cửa hàng ta nhé. Thiên Vũ nghe vậy cười cười, lấy hai ngân tệ ra mua thanh chủy thủ này. Ra khỏi Thiết Khí Phô, Thiên Vũ có chút do dự. Đêm nay gã ra đây chủ yếu là để mua một thanh binh khí mà phòng thân. Đáng lẽ khi binh khí tới tay thì phải lập tức quay về. Nhưng nghĩ đến Thanh Vân Hiên cách đó không xa thì gã lại có chút chần chờ. Trong tiềm thức của Thiên Vũ thì Thanh Vân Hiên có một ý nghĩa vô cùng trọng yếu với hắn. Vị tiểu thư kia dù chưa từng gặp mặt, nhưng lại cho hắn một bức tranh cùng với một cái Huyễn Linh giới cực kỳ quí giá, đây là người duy nhất trong trấn Thiết Thạch này để mắt tới hắn. Nhớ tới đây thì Thiên Vũ vô cùng cảm kích. Ít nhất ở cái địa phương xa lạ này, cũng có một người quan tâm tới mình. Than nhẹ một tiếng, Thiên Vũ quên đi cảm xúc trong lòng. Mình lúc này đã đắc tội với Tiêu Nguyên Quân, nếu như khi đi đến Thanh Vân Hiên không may bị hắn phát hiện thì chẳng phải sẽ làm liên lụy đến vị tiểu thư kia sao? Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Xoay người lại, Thiên Vũ theo đường cũ trở về, tâm tình của gã có chút bồi hồi. Nhưng ngay lúc Thiên Vũ vừa rời đi Thiết Khí Phô không lâu thì đột nhiên có một hòn đá nhỏ từ trong một góc tối âm u đánh trúng cái ót của hắn. Điều này làm cho hắn bừng tỉnh, nhanh chóng xoay người lại, đưa ra thế phòng ngự. - Hắc hắc, phản ứng rất nhanh a…. Tiếng cười nghịch ngợm lẫn vài phần trêu chọc từ trong bóng tối vang lên. Thiên Vũ nghe vậy sửng sốt một chút, cẩn thận nhìn người nọ. Sau khi thấy rõ mặt thì mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói. - Là ngươi à Húc Dương? Sao ngươi lại ở chỗ này?